Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 8




Ta định điều chỉnh nhân sự một chút, đây cũng là lệ cũ, đầu năm nên điều chỉnh, ta một mực kéo đến bây giờ, ta ý định cho nhị ca ngươi quản lý mảng tơ lụa, còn phần Tề Đại Phúc tiền trang, ngươi sẽ tới quản lý.

Tề Hoàn đại hỉ, Tề Đại Phúc tiền trang là sinh ý mà Tề gia coi trọng nhất, phụ thân giao cho hắn, đủ thấy đối với hắn rất tín nhiệm:

- Hài nhi nhất định cố gắng, không để phụ thân thất vọng!

Tề Vạn Niên khoát khoát tay, lời nói thấm thía:

- Ngươi không nên đem sự tình nghĩ đơn giản, ngươi là nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, gần đây tiền trang có chút không ổn, sự tình rút tiền hàng loạt ở tiền trang Duy Dương huyện, kinh nghiệm vài chục năm trong nghề này, để cho ta cảnh giác, cảm thấy sau lưng chuyện này có vấn đề. Ngươi có thể bắt tay vào điều tra, ý của ta là nói, nếu như lực lượng Tề gia chúng ta không đủ, không ngại hướng Mai Hoa vệ của Hoàng Phủ Vô Tấn xin giúp đỡ.

Đêm đã tối, ánh trăng sáng tỏ, khoát lên cho hậu hoa viên một tầng ngân huy, ở trên đường nhỏ của hậu hoa viên, Vô Tấn nắm tay Tô Hạm tản bộ, đây là lần đầu tiên hai người tới hậu hoa viên đi dạo.

Đêm trong hoa viên rất yên tĩnh, những côn trùng trong hoa viên không ngừng rã rích như mở nhạc hội, ngẫu nhiên cũng sẽ dừng lại diễn tấu, như ân cần thăm hỏi khách nhân mới đến.

- Phu quân, chàng nói đối với những côn trùng nhỏ này, chúng ta là khách nhân hay là chủ nhân?

Tô Hạm hào hứng dạt dào, bước chậm dưới bóng cây, nàng rất quan tâm những tiểu gia hỏa này ở đầu mùa đông còn ngân vang như vậy.

- Chúng ta hẳn là khách nhân! Đối với bọn chúng mà nói là như vậy.

Vô Tấn cười cười:

- Hơn nữa còn là gia hỏa khôngcó có lễ phép, không gõ cửa tự tiện xông vào.

Đi ra khỏi bóng cây rậm rạp, hồ nước xa xa gợn sóng, một vòng trăng sáng chiếu rọi trong nước, một tầng sương trắng phiêu đãng ở trong rừng cây, giống hệt như tiên cảnh. Tô Hạm say mê rồi, ở đây như trong thế giới mộng ảo của hai người, nàng duỗi cánh tay thon dài ra, ôm lấy cổ Vô Tấn, khẽ hôn nhẹ lên cằm của hắn, mặt nhẹ nhàng rúc vào trong ngực hắn, giống như say rượu nói nhỏ:

- Phu quân, đây là nhà của chúng ta, muội rất thích.

Vô Tấn đem nàng ôm vào trong ngực, cười nói:

- Ta cũng rất thích những đại thụ nơi này, khó được một nơi nhiều cây xanh như vậy, tựa như một mảnh rừng rậm. Nếu có thể, ta muốn đem tòa phủ đệ này mua lại.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Tô Hạm vội vàng ly khai Vô Tấn, chỉ thấy nha hoàn Tiểu Đào chạy tới, thi lễ nói:

- Nhị nương nói, có người đưa thư tín khẩn cấp cho công tử, mời công tử trở về.

- Ta đã biết!

Vô Tấn quay đầu lại hướng Tô Hạm gật gật đầu, hai người liền nắm tay nhau trở về.

Vô Tấn đi vào phòng tiếp khách, chỉ thấy một hắc y nam tử chắp tay sau lưng, lo lắng mà đi qua đi lại, hắn vào cửa hỏi:

- Ngươi đưa tin cho ai?

Hắc y nhân vội vàng quì xuống hành lễ:

- Tham kiến Lương Vương Thế tử, ty chức là đưa tin cho Thái tử?

- Ngươi từ Kinh thành đến?

Vô Tấn từ ngôn ngữ cùng tư thái của hắn, cảm giác hắn hẳn là thị vệ của Thái tử, không ngờ hắc y đáp:

- Ty chức ở Giang Ninh phủ, Thái tử đưa tới bồ câu đưa thư!

Nói xong, hắn đem một ống thư tin đưa cho Vô Tấn, Vô Tấn tiếp nhận thư tín, cũng không có vội vã mở ra, mà cẩn thận đánh giá hắc y nhân này, tinh anh, ngắn gọn, động tác tiêu chuẩn, đây là một quân nhân. Hắn lập tức suy đoán ra, Thái tử ở Giang Ninh phủ có tổ chức tình báo.

Có phát hiện như thế, nguyên lai tưởng rằng Thái tử chỉ dựa vào Tô Hàn Trinh đến chen chân ở Sở Châu, lại không ngờ, hắn lại có tổ chức tình báo ở Sở Châu. Như vậy không chỉ có ở Sở Châu, những Châu khác cũng có thể có cơ cấu tình báo của hắn, có khi cả nước đề có.

Phát hiện này làm cho Vô Tấn lần nữa đánh giá lại thực lực của Thái tử, hắn chậm rãi mở thư tín, nội dung trong thư tín làm cho hắn lắp bắp kinh hãi. Quân quyền của Đông cung Lục Suất Phủ đã bị Hoàng đế biến tướng lấy đi, mà mục đích của Thái tử trong phong thư này, là hy vọng hắn có thể ở Giang Ninh phủ tạo nguy cơ cho phái Sở Vương, giảm áp lực của hắn ở Kinh thành.

Người mang tin tức này cho Vô Tấn cũng rất lo lắng, hắn cũng biết hai vạn quân này đối với Thái tử ý vị như thế nào. Chuyện này giống như một đội tinh binh võ trang đầy đủ, đang chuẩn bị chiến đấu bỗng nhiên bị tước sạch khí giới, lột sạch khôi giáp.

Chỉ là phong thư này, Thái tử nên đưa cho Đông Hải quận Tô Hàn Trinh hoặc Dư Hàng quận Dương Duyên An mới đúng, mà mình cùng hắn bất quá là liên minh rời rạc, hắn lại bàn giao nhiệm vụ như vậy, muốn mình giúp hắn làm việc. Hắn tin tưởng Thái tử cũng minh bạch điểm này, cái này chỉ có thể nói rõ, nội tâm Thái tử đã kinh hoàng đến tình trạng đói bụng ăn quàng.

- Thái tử điện hạ còn nói gì nữa không?

Vô Tấn nhàn nhạt hỏi.

- Điện hạ cũng không nói gì, nếu như Vương gia có hồi âm mà nói, xin giao cho ty chức.

Vô Tấn gật gật đầu:

- Vậy phiền ngươi hồi âm nói cho điện hạ, nói ta sẽ cân nhắc.

Hắc y nhân thi lễ, đứng dậy liền đi, nhưng đi được hai bước, hắn quay đầu lại nói:

- Còn có một tình báo, ta có thể đưa cho Vương gia, là Tề Vương đã phái đặc sứ đến Sở Châu rồi, bất quá ý đồ vì sao đến, chúng ta cũng không rõ ràng lắm.

Trong bóng đêm, hơn mười Đới đao thị vệ bảo hộ một kiệu nhỏ bước nhanh đi tới, cỗ kiệu dừng lại trước một phủ đệ quan lại, nơi này là cửa sau của Giang Ninh phủ nha, cũng là phủ đệ của Giang Ninh phủ doãn Dư Diệu Giang.

Trong kiệu là Giang Ninh Thiểu doãn Thân Uyên, cùng phương bắc phổ biến ngồi xe ngựa bất đồng, quan viên phía nam thích ngồi kiệu hơn, cái đó có quan hệ với việc phía nam đi ngựa không tiện. Lúc này, tâm sự của Thân Uyên có chút nặng nề, hắn đối với tình huống triều đình cũng có nghe thấy. Hắn cũng cảm giác được, Thân gia đang dần dần đi tới thời khắc mấu chốt, nếu như Sở Vương đoạt vị thành công, Thân gia một bước lên trời, nếu như Thái tử đăng cơ, kia chính là Thân gia đi xuống địa ngục. Áp lực không thành thì diệt vong này, khiến cho tâm tình hắn trong khoảng thời gian này luôn nặng nề.

Lúc này, Dư Diệu Giang đã ở cửa chờ đợi, khi kiệu nhỏ dừng lại, Dư Diệu Giang vội vàng chạy ra đón chào:

- Hiền đệ rốt cuộc đã tới!

Cho dù Dư Diệu Giang là Phủ doãn, là cấp trên của Thân Uyên, nhưng ở trong đáy lòng, hắn không dám làm cao, hơn nữa hắn còn phải nghe lời của Thân Uyên mà làm việc, Thân Uyên mới thật sự là chủ quản của Giang Ninh Phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.