Cố Tiểu Thư Và Khúc Tiểu Thư

Chương 1




Đầu tháng mười, một luồng không khí lạnh tràn qua tất cả đại giang nam bắc, ở Giang Ninh phủ phía nam Trường Giang, nhiệt độ cũng hạ thấp, gió lạnh thổi, kéo lá rụng, mùa đông của Giang Nam đến rồi.

Trên sông lớn gió lạnh thấu xương, gió lớn xoáy lên bọt nước, thổi qua đội thuyền, đây là một đội tàu do ba mươi chiếc thuyền lớn hơn ngàn thạch tạo thành, vận chuyển lương bổng cùng vật tư cho hơn một ngàn tướng sĩ của Mai Hoa vệ ở Sở Châu.

Đội tàu xuất phát từ Lạc Kinh, dọc theo Tào Hà xuôi nam, đi hơn nửa tháng, buổi sáng hôm nay rốt cục đã tới khu vực Giang Ninh phủ.

Vô Tấn đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt sông mênh mông phương xa, cách hơn ba tháng, hắn lần nữa phản hồi Sở Châu, nhớ lúc hắn ly khai Duy Dương huyện, mới vào Kinh tâm thần bất định, thời gian cũng không dài, có thể hắn cảm thấy mọi chuyện đều bình thường, nhưng tâm tính, thân phận, địa vị của hắn, tất cả đều cải biến hoàn toàn.

Nguyên nhân của tất cả biến hóa này, là vì hắn đã đáp ứng yêu cầu của Tấn An, trở thành nơi ký thác tinh thần cho bọn hắn, vì vậy, các loại danh hiệu, địa vị… mà bọn hắn sớm đã chuẩn bị tốt, liền liên tục không ngừng vọt tới.

Từ lúc mê mang, bất đắc dĩ, phẫn hận ban đầu, cho tới hôm nay là cường thế cùng chủ động, ngay cả Tuệ Minh thiền sư đánh giá đối với hắn, cũng nói chỉ cần hắn đi lên con đường này, hắn sẽ tự cải biến.

Vô Tấn cảm xúc phập phồng, hắn không biết con đường của mình ở Sở Châu phải đi như thế nào? Nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn sẽ không bị động như trước.

Lúc này, hắn cảm thấy có một cánh tay ôn hòa, bóng loáng như ngọc nắm lấy cánh tay của hắn, một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai hắn:

- Phu quân, đang suy nghĩ gì vậy?

Là ái thê Tô Hạm của hắn, Vô Tấn nhẹ nhàng ôm lấy vai gầy của nàng, dùng thân thể ngăn cản gió sông se lạnh, ôn nhu cười nói:

- Gió sông lớn như vậy, nàng ra làm cái gì?

- Phu quân, thiếp đang nghĩ tới nhà của chúng ta.

Nói đến nhà của mình, trong ánh mắt Tô Hạm tràn đầy vui sướng cùng chờ mong:

- Thiếp trên đường đi đều nghĩ, nhà của chúng ta sẽ bố trí như thế nào, thiếp thích giường làm bằng Long Não Hương Mộc, thiếp thích ngửi mùi thơm này để chìm vào bên trong giấc ngủ, còn có màn che, nói thật, thiếp không thích bức màn gấm tím mà mẫu thân đưa, đáng tiếc thiếp không thể làm chủ, thiếp thích màu xanh lam nhẹ nhàng thanh thoát, trong nhà của chúng ta, phải dựa theo ý thích của thiếp mà bố trí...

Tô Hạm như một chú chim con, đem tâm tư mừng rỡ cùng chờ đợi lây sang cho Vô Tấn, Vô Tấn nhìn qua tiểu thê tử của mình, trong lòng của hắn tràn đầy yêu thương, nhẹ ngàng lấy áo choàng khoát lên vai nàng.

- Không có vấn đề gì, nàng thích thế nào thì làm thế đó.

- Phu quân, chàng còn chưa nói cho ta biết, là chàng đang suy nghĩ chuyện gì?

Tô Hạm có chút nghịch ngợm truy vấn.

Vô Tấn ôm nàng cười cười nói:

- Ta nghĩ, ta rời Duy Dương kỳ thật cũng không lâu, lúc này trở về, cảm giác tựa như mình thay đổi hoàn toàn thành người khác, chuyện đã qua, giống như dĩ vãng mấy năm trước.

Vô Tấn cúi đầu hôn lên tóc nàng, cười nói:

- Càng không nghĩ đến, nàng đã thành thê tử của ta, ta như có cảm giác không chân thực, nàng cảm thấy ta có phải đang nằm mơ không?

Tô Hạm nhìn hắn, giống như cười mà không phải cười.

- Vì sao chàng nghĩ như vậy?

Vô Tấn cười khổ một tiếng, nói:

- Kỳ thật có rất nhiều chuyện, ngay cả nàng cũng không cách nào tưởng tượng nổi, Tô Hạm, có khi nào nàng nghĩ, có một ngày mình sẽ là hoàng hậu không?

Tô Hạm lắp bắp kinh hãi:

- Phu quân, không phải là chàng cũng muốn tham gia tranh đoạt đó chứ?

- Ta cũng không biết, bất quá đêm trước khi ta đi, tổ phụ nói cho ta biết một việc, ta cảm thấy rất có thâm ý.

- Chuyện gì?

Tô Hạm có chút khẩn trương hỏi.

- Nàng đi theo ta!

Vô Tấn kéo tay nàng đi vào khoang thuyền của hai người, đem cửa khoang đóng kỹ, cẩn thận lấy trong người ra một cái bao da, bên trong lấy ra một cuộn gấm màu vàng.

- Phu quân, đây là cái gì?

- Đây là một phần thánh chỉ, chính xác mà nói, là một phần phụ của thánh chỉ, ý chỉ là của Văn Tông hoàng đế sáu mươi năm trước phát ra, tổ phụ giữ lại phần thánh chỉ này sáu mươi năm, đêm trước khi ta đi mới đưa cho ta.

Tô Hạm biết rõ, Văn Tông hoàng đế là tổ phụ của hoàng đế hiện tại, là phụ thân của Tấn An hoàng đế cùng Vĩnh Yên hoàng đế, nàng chậm rãi mở ra thánh chỉ này, chỉ thấy trên đó viết: “Thái tử vô đức, người có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, Sở vương, Lương Vương, Tề Vương, Triệu Vương, Thục Vương”

- Phu quân, thiếp không hiểu đây là ý gì?

Vô Tấn chậm rãi giải thích cho nàng, nói:

- Đây thật ra là chế độ kế thừa ngôi vị hoàng đế của Đại Ninh vương triều, là trình tự kế thừa ngôi vị hoàng đế, thái tử vị trí thứ nhất, nếu như thái tử vô đức, thì tới Sở vương kế thừa, Sở vương không được, thì đến Lương Vương kế thừa, dùng cách này tính xuống, Vĩnh Yên hoàng đế là Sở vương năm đó, chính là dùng phần thánh chỉ này, chỉ trích hoàng đế thất đức, hắn dùng thân phận Sở vương đoạt vị thành công, được thừa nhận chính thống, ta nghe tổ phụ nói, ở trong thái miếu có dấu một thiết bia, chính là bản chính thức của phần thánh chỉ này, trong phủ mỗi một vị thân vương, đều có một phần phó bản như vậy.

Đôi mi thanh tú của Tô Hạm cau lại:

- Thế nhưng phu quân cũng không phải Lương Vương, chỉ là con của Lương Vương.

Vô Tấn khẽ mỉm cười nói:

- Nàng biết Hoàng Thượng vì sao phong cho ta là người kế vị Lương vương, mà tổ phụ là Lan Lăng quận Vương? Cái này kỳ thật là đương kim hoàng đế chột dạ, năm đó sau khi Vĩnh Yên hoàng đế lên ngôi, vì trấn an Lương Vương, cũng là tổ phụ của ta, hắn từng chính miệng đáp ứng, tước vị Lương Vương sẽ lưu truyền cho ba thế hệ, tổ phụ ta là thế hệ thứ nhất, phụ thân ta là thế hệ thứ hai, ta là thứ ba, lúc ấy phong tổ phụ ta làm Tây Lương quận Vương, đợi sau khi tằng tổ phụ qua đời, sẽ thăng một cấp thành Lương Vương, nhưng mười năm trước, tằng tổ phụ qua đời, đương kim hoàng thượng cho rằng có thể thu hồi quân quyền của Lương Vương, nên hắn liền đổi ý, sửa phong tổ phụ thành Lan Lăng quận Vương, hắn lại không ngờ, cuối cùng không thể đoạt lại quân quyền của Lương Vương, bị dượng của ta là Trương Sùng Tuấn một mực khống chế được, cho nên sau khi ta sinh ra, tổ phụ đi tìm Hoàng Thượng, đưa ra di chỉ của tiên đế, Hoàng Thượng bất đắc dĩ, cuối cùng phải phong ta làm Người kế vị Lương vương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.