Cố Tích

Chương 12




Về chiều, ánh hoàng hôn buôn xuống, những tia nắng cuối ngày chiếu xuyên qua kẽ lá, những cơn gió thoảng qua, làm những chiếc lá cọ nhau, phát ra âm thanh nhè nhẹ. Những chú chim thi nhau hót líu lo, tạo nên thứ âm nhạc giao hưởng đặc biệt của núi rừng, nghe mê người. Thứ âm nhạc mà Nhã Thuần thích nhất.

Nhã Thuần tựa đầu vào lưng Nam Cung Hạo Thiên, một bên vừa hưởng thụ âm nhạc đặc biệt của mẹ thiên nhiên, một bên ngắm cảnh đẹp, ý vui.

Dù đã từng có tiếp xúc mật thiết với anh trước đấy nhưng những lần đó hầu như chỉ là sự ép buộc, gượng ép không hề có sự tự nguyện.

Nhưng lần này thì khác, đây là lần đầu tiên cô vẫn còn giữ lí trí và đủ bình tĩnh khi tiếp xúc gần gũi với anh như thế này. Thân thể anh thật ấm áp và tràn đầy mùi hương đặc trưng quyến rũ riêng biệt, hơi ấm của anh làm cô cảm thấy an toàn, bờ vai anh thật vững chãy và rắn chắt.

Một lần chỉ một lần thôi hãy tha thứ cho cô, hãy cho cô đánh mất lí trí một lần, hãy để cô mơ mộng chút thôi. Để cô có thể dựa vào anh, tin vào anh, một người đàn ông bá đạo nhưng yêu mị ấm áp của cô.

Dù cô biết có lẽ sau giây phút, và cơ hội lần này sẽ không có lần sau. Bỡi lẽ đây là lần cuối, cô cho phép mình yếu đuối, dựa vào người khác như thế này. Nhưng sau này cô tuyệt đối không thể dung túng hành động này lần nữa, bởi lẽ cô trong sâu thẳm thăm tâm của mình cô vẫn chưa thể nào cởi bỏ sự hoài nghi và lo lắng của mình về anh.

Cô sợ bị thương tổn, cô sợ cảm giác có được rồi lại mất đi, cô sợ sự phản bội. Anh quá hoàn mĩ và hoàn hảo, còn cô chẳng có gì. Anh có mọi thứ, còn cô thì không. Khoảng cách của anh và cô dù gần trong ngang tất nhưng tại sao bước hoài không tới.

Nhưng dù sao đó cũng là sau này. Còn bây giờ cô không muốn suy nghĩ nhiều về tương lai nữa, cô chỉ muốn hưởng thụ những giây phút tốt đẹp, quý báo hiện tại mà thôi. Cô ước gì thời gian này dừng lại mãi mãi.

Nhã Thuần tựa vào lưng anh, nhắm mắt lại, nhưng trên môi vẫn còn phản phất nụ cười phát ra từ trong tâm can của mình.

Cảm giác hơi thở đều đều của đối phương anh biết cô đã ngũ.

Bây giờ cô như con mèo con dễ thương đến đáng yêu. Cô thu hồi bộ móng vuốt hung hăn của mình lại, cũng như cái vỏ bọc giả tạo cho sự mạnh mẽ của mình.

Nam Cung Hạo Thiên khẽ mĩm cười.

-Nếu như lúc nào em cũng thế này thì có phải tốt không – dừng lại một chút anh lại nói tiếp – Nhã Thuần anh biết em rất mệt, em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, hãy tin anh. Anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em, thay em gánh vác tất cả trách nhiệm. Cô bé ngốc của anh.

Khuôn mặt của ai kia bỗng nhiên nổi lên một tầng hồng nhạt.

*********Hết phần 1**********

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.