Cổ Tích Anh Bờ Và Cô Cờ

Chương 37: Tôi mệt lắm, muốn dựa vào như vậy




Cảm giác mà Tiểu Vân đem lại cho tôi rất tốt, hơn nữa tôi rất cảm kích cô ấy đã không hỏi tôi lý do chọn khổng tước.

Tôi biết cô ấy không phải là quên hỏi, chỉ là không muốn hỏi mà thôi.

Sau này mỗi khi Vinh An nói muốn tới Yum chơi, chỉ cần không quá bận, tôi sẽ đồng ý.

Đến Yum rồi, một là không biết uống rượu lắm, hai là giá rượu khá là đắt, ba là sợ gọi đại một loại rượu kết quả lại phát hiện ra nó tượng trưng cho nhu cầu không được thoả mãn cô đơn khó vượt gì gì đó, vì thế tôi gọi luôn cà phê.

Tiểu Vân vẫn thân thiết như vậy, luôn tranh thủ thời gian rỗi đến tán gẫu với bọn tôi, nói lâu dần bèn cảm thấy có thể coi nhau như bạn bè.

Cũng biết cô gái phục vụ duy nhất trong quán tên là Tiểu Lan.

Sau này xảy ra một sự cố: Vinh An bị gãy chân.

Chỗ ở của Vinh An ở công trường là cải tạo từ vỏ container để hàng, xếp trên vị trí cao hai tầng lầu.

Khi mưa bão ập đến, container bị thổi rơi xuống đất, sau đó lăn một vòng, Vinh An ở bên trong cứ thế bị gãy chân trái.

Tôi nghe tin đến bệnh viện thăm cậu ấy, ngoài vài vết xây xát trên người ra, chân trái đã bó thạch cao, có lẽ phải nằm trong bệnh viện khoảng hai tuần.

“Tớ bỗng nhiên bay vọt từ giường lên, vừa mở mắt liền đập ngay vào cái đèn treo trên trần nhà.”

Vinh An nằm trên giường bệnh, chân trái treo cao, tinh thần không những không ủ ê, ngược lại còn hơi bị hưng phấn.

“Sau đó sàn nhà không ngừng rung chuyển, mà càng ngày càng mạnh, ầm một tiếng, tớ lại đập vào sàn nhà.”

Tôi đưa cho cậu ấy một quả táo vừa gọt vỏ, cậu ấy ngoạm một miếng táo, nhồm nhoàm nói:

“Tớ thấy cuộc đời tớ như một thước phim quay nhanh, từng cảnh từng cảnh vụt qua trước mắt.”

“Hả?” Tôi hiếu kỳ.

“Tuy hình ảnh biến hoá rất nhanh, nhưng mỗi cảnh đều rất rõ rệt, tớ còn nhìn thấy rất nhiều người, có cả thầy giáo hồi cấp 2, cô gái tớ yêu thầm hồi cấp 3 vân vân, đều là những người quan trọng trong cuộc sống của tớ.”

“Những hình ảnh đó là màu hay là đen trắng?” tôi hỏi.

“Đen trắng.” Vinh An cười ha hả, “bởi vì gan tớ không tốt, vì thế cuộc đời toàn màu đen trắng.”

Tôi đột nhiên không muốn thương cảm gì cho cái tên đang nằm trên giường bệnh kia.

“Cậu có biết tớ còn nhìn thấy ai không?” Vinh An nói.

“Ai?”

“Sau đó tớ nhìn thấy cậu, nhìn thấy bên cạnh cậu không có bạn gái bầu bạn, thui thủi một mình. Tớ bỗng cảm thấy trên vai có một sức mạnh, vì thế cứ bò tới bò tới trong bóng tối, rồi bò ra được.”

“Nói vậy, coi như tớ là ân nhân cứu mạng của cậu nhỉ?”

“Có thể coi là thế.”

Vinh An nói xong, hai mắt nhìn trần nhà, trông rất mệt nhọc.

Ăn xong quả táo trong tay, cậu ấy quay sang nhìn tôi, lại cười ngố nghế.

“Ăn táo nữa hay không?” Tôi nói, “Tớ gọt thêm cho.”

“Được.” Cậu ấy gật đầu.

Vinh An nằm viện mấy ngày, mỗi ngày tôi đều đến chơi với cậu ấy, dù sao bệnh viện cũng ở gần trường học.

Có lúc tôi còn mang cả sách đến ở đó suốt một buổi chiều, nếu đọc sách xong không có việc gì để làm, liền lấy bút tính toán công thức trên cẳng chân bị bó bột của Vinh An.

Nói ra cũng kỳ, giải toán trên thạch cao đặc biệt thuận lợi, rất nhiều câu khó hồi trước không tài nào khắc phục được đều đã có thể giải được.

Tôi nghi ngờ không biết liệu có phải Einstein cũng có bạn bị gẫy chân nên mới tìm ra thuyết tương đối.

Liên tiếp mấy đêm liền không có Vinh An đến phá rối, tôi bắt đầu buồn đến phát chán.

Một mình cưỡi xe máy, đi tới quán Yum bên bờ kênh.

“Ế?” Tiểu Vân ngạc nhiên, “Hôm nay chỉ có một mình anh à?”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

Bên quầy bar tuy chỉ rải rác vài ba người ngồi, nhưng tôi vẫn quen ngồi vào góc bên trái.

Tiểu Vân bưng ra một ly cà phê rồi hỏi: “Vinh An đâu?”

“Cậu ấy bị gãy chân, không đến được.” Tôi nói.

“Á?” cô ấy căng thẳng, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi giải thích tóm tắt tình trạng của Vinh An, rồi lấy hộp diêm trên mặt quầy vờ làm kho để hàng, sau đó đẩy hộp diêm lăn lông lốc.

“Chân cậu ấy bị gãy như thế đấy.” Tôi bưng ly cà phê lên, uống một ngụm.

“Vậy mà chỉ gẫy chân thôi.” Tiểu Vân nói.

Tay trái tôi bưng ly cà phê, môi dời khỏi miệng ly, trợn tròn mắt không thể tin được nhìn cô ấy, nói:

“Anh cũng cảm thấy chỉ gãy mỗi chân thôi đúng là đáng tiếc.”

“Em không phải có ý này.” Tiểu Vân bỗng tỉnh ngộ, vội vã xua tay, “Ý em là, trong tình huống như vậy, có khi phải bị thương nặng hơn, vì thế chỉ bị gãy chân thì…”

“Ông trời không có mắt?”

“Không.” Mặt cô ấy bắt đầu đỏ bừng, “như thế gọi là trong hoạ có phúc.”

“Thì ra là vậy.” Tôi tiếp tục uống cà phê.

“Ê.” Sau một phút, Tiểu Vân nói: “Anh biết thừa là em không có ý đó, lại cố tình hiểu nhầm ý của em.”

“Không sai.” Tôi đặt ly xuống, cười.

Tiểu Vân cũng cười theo, cười xong vài tiếng cô ấy nói: “Vị của anh và Vinh An không giống nhau.”

“Vậy sao?” Tôi hiếu kỳ.

“Anh ấy là kiểu người học công trình điển hình, còn một phần nào đó ở anh có mùi vị mà em quen thuộc.”

“Mùi vị gì?” Tôi ngửi ngửi nách.

“Không phải là mùi vị trên cơ thể.” Tiểu Vân cười, “Em không biết miêu tả mùi vị đó, chỉ biết là mùi vị của anh và mùi vị những người ở cạnh em hồi đi học tương tự như nhau.”

“Em học gì?”

“Quản trị kinh doanh.”

Tôi hơi sửng sốt, cố bưng ly cà phê lên giả bộ ung dung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.