Cổ Tích Anh Bờ Và Cô Cờ

Chương 3: Nhiệm vụ của mẹ




"Ta ra giá ba nghìn lượng."

"Đừng nóng vội lão tử, năm nghìn lượng."

"Một vạn lượng."

Lại là giọng nói đó, Nhan Sắc Sắc mơ mơ hồ hồ, lại đưa mắt tìm kiếm người kia.

"Ba vạn lượng."

"Mười vạn lượng."

Thanh âm không hờn không giận, không nhanh không chậm, rất êm tai.

"Lão tử ra hai mươi vạn lượng." Giá này đã là cực hạn, những vị tính toán để ôm mỹ nhân về, chính là cần “cái chuyện đó”, có lẽ mua được mỹ nhân rồi cũng tán gia bại sản .

"Năm mươi vạn lượng."

“Sàn diễn” lặng im , người ra giá năm mươi vạn lượng còn không biết ở đâu đâu!

"Năm mươi vạn lượng lần đầu tiên. . . . . ."

"Tám mươi vạn lượng. . . . . ."

"Một trăm vạn lượng!"

Nhan Sắc Sắc ngây ngẩn cả người, ai có thể nói một trăm vạn lượng phong khinh vân đạm[40] đến vậy? Tuy không biết một trăm vạn lượng nhiều đến thế nào, nhưng phỏng chừng nàng phải dùng xe ngựa kéo! Mười lượng bạc đã rất nặng rồi, một trăm vạn lượng sẽ không đè chết người ta chứ?

Đập tiền đi! Đập tiền đi!

"Một trăm vạn lượng lần đầu tiên. . . . . . Một trăm vạn lượng lần thứ hai. . . . . . Một trăm vạn lượng lần thứ ba!"

Nhan Sắc Sắc khóc, vẫn là anh trai kia lại đưa bạc, lúc này Nhan Sắc Sắc mới biết hoá ra còn có một thứ gọi là ngân phiếu, xem ra không cần tốn tiền thuê xe ngựa rồi.

"Anh trai à, sao lại là anh?"

"Cô nương, không thể trách ta, bức họa này quả thật là thứ chủ tử của ta yêu nhất, ha ha. . . . . ." Cười rất không tự nhiên, thật ra thứ quý giá nhất của chủ y còn có một cô nương bảo bối đang ở trên đài kiếm tiền này đây.

Nhan Sắc Sắc, nói là làm, thay áo trắng chờ người kia.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng là tựa hồ là cố ý dằn nhẹ để nàng nghe.

"Thực xin lỗi, tôi đã lập gia đình, nếu công tử không muốn bồi thường suông bằng lời nói, tôi sẽ bồi thường một món đồ cổ." Nhan Sắc Sắc cũng không chuyển mình, nhìn vào gương, bên trong tấm gương hiện lên nét mặt mơ hồ và một thân áo trắng.

"Ha ha ~" Người nọ không giận mà lại cười, "Chiêu thức kiếm tiền của ái phi, hôm nay bổn vương coi như có thêm kiến thức."

Nhan Sắc Sắc nhìn thấy đôi mắt trừng trừng của nàng trong gương, bất giác xoay người, nhìn thấy gương mặt nửa cười nửa không kia, suýt khóc.

"Sở Dạ? Là anh sao? Thật là anh?"

Sở Dạ dịu dàng cười, không nói, lẳng lặng nhìn nàng.

Nói vậy đây là phụ xướng phu tùy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.