Cổ Tích Anh Bờ Và Cô Cờ

Chương 17: Thời khắc mấu chốt thế này mà cậu còn không nghiêm túc được à?




Nhan Sắc Sắc không lên tiếng, nhìn ngọn lửa lượn lờ bên cạnh, trầm tư, hắn vì sao lại không đến? Là không cần sao? Ngẩng đầu nhìn vài ngôi sao trên trời, ánh sáng ảm đạm như không, nhấp nháy, màu đen giữa không trung làm người ta cảm thấy một cơn áp lực ập đến. Một trận gió lạnh thổi tới, cả người run rẩy.

"Ai, đầu năm thỏ giảo hoạt lạ lùng, đánh nửa ngày mới được hai con, đêm nay làm thịt, đến nếm thử đi, xem tay nghề của ta thế nào." Sở Ngạn giết con thỏ, cạo lông rồi nướng, động tác liền mạch lưu loát, Nhan Sắc Sắc đã từng thấy trên TV, có người dùng thỏ nướng đồ ăn, nhưng không có hồ tiêu, không có ớt thì ăn làm sao?

"Cho nàng!" Sở Ngạn đưa con thỏ nướng chín cho Nhan Sắc Sắc, thấy nàng không giơ tay, trấn an, "Ăn ngon lắm!"

Cả một ngày chưa có gì vào bụng, Nhan Sắc Sắc cũng đói, cầm lấy ăn ngay.

o0o

"Khởi bẩm Vương gia, về hướng ĐÔNG bảy mươi dặm phát hiện Li vương và Lục Vương phi." Ảnh cúi đầu chào Sở Dạ, trong lòng than thở: Lo lắng đến thế sao không đưa nàng về?

"Tiếp tục theo dõi, nếu Li vương có hành động gì khả nghi, giết ngay tại chỗ." Dù sao hoàng thượng cũng đã hạ chỉ, giết y cũng không sợ ai dị nghị.

"Không có khả năng." Ảnh nhìn thoáng qua Sở Dạ, trả lời: "Vương phi và Li vương ở chung cũng khá hòa hợp, Li vương còn tự mình bẫy thỏ hoang cho Vương phi ăn, hai người vừa nói vừa cười, sợ là không có chuyện gì!!!"

Sở Dạ cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng vẫn như có cái gì khiến hắn phiền muộn.

Cũng phải, một người là đại ca, một người là thê tử chính thú[47], cô nam quả nữ ở nơi hẻo lánh, ai là nam nhân mà không phải lo lắng.

"Chuẩn bị ngựa." Sở Dạ buông bút trong tay, nhăn mày, mím môi bước ra ngoài.

o0o

"Ta với nàng nói chuyện xưa đi!" Không đợi Nhan Sắc Sắc trả lời, Sở Ngạn đã bắt đầu nói, "Trước đây có một thằng bé, nó vừa sinh ra đã bị dán nhãn là trưởng tử trong nhà, vô luận làm gì cũng có những cặp mắt nhìn chằm chằm vào nó. Có một lần, mẫu thân mang nó đi vào đại điện, chỉ vào chiếc ghế bố nó hay ngồi bảo nó: ‘Nhìn thấy chiếc ghế đó không? Tương lai nó chính là của con, nhưng con phải học cách không từ thủ đoạn để đoạt được nó, bởi vì có quá nhiều đứa con khác muốn nó, con phải thật mạnh mẽ! ’ Thằng bé không hiểu đạo lý này, đó là khởi đầu."

"Thằng bé chỉ có một khái niệm: Người ngồi trên ghế đó chỉ có thể là nó, bởi vì ngồi ở vị trí đó có thể đoạt được tất cả những thứ nó muốn. . . . ." Nói đến đây, Sở Ngạn dừng lại, nhìn bên Nhan Sắc Sắc đang nghe chăm chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.