Cô Thư Ký Quyền Lực Của Tổng Tài

Chương 34




Tối, sau khi ăn xong bữa cơm nó lên phòng cắm chiếc tai nghe vào Iphone 5s mà ông bà chủ tặng nó nhân ngày sinh nhật lần thứ 17 để nghe nhạc mà điện phòng không bật. Ngước nhìn lên bầu trời đầy sao tự nhiên nó cảm thấy ghen tị với Khải quá. Anh có bố, mẹ yêu thương chăm sóc còn nó thì.........Miên man trong ý nghĩ nó không biết rằng ở đằng sau có 1 người con trai đang đứng nhìn nóKhẽ chạm vào vai nó Khải cảm thấy nó có nét gì đó rất phiền muộn

Giật mình quay lại, tháo chiếc tai nghe xuống nó ngước mắt lên nhìn anh

- Thì ra là anh. Sao vào phòng tôi không gọi cửa, mất lịch sự chết đi được_ nó nhăn mặt trêu Khải

- Vậy chẳng nhẽ còn ai khác nữa sao, cơ mà cô có biết tôi gõ cửa bao nhiêu lần rồi không?_ Khải ngồi xuống cạnh nó trách móc. Anh cũng chẳng hiểu tại sao: bình thường anh rất..........nhát gái @@ mà đối với nó lại mạnh dạn ghê gớm

Ánh đèn điện đường bật sáng, chút ánh sáng le lói chiếu vào khuôn mặt của hai đứa nó. Khải chợt nhận ra trên khuôn mặt nó có vài nét ưu phiền

- Ơ vậy hả? Chắc tôi mải nghe nhạc quá a_nó ngại ngại gãi đầu

- Mải nghe nhạc hay đang nhớ Thiên Tỉ?_miệng thì nói thế thôi nhưng trong lòng anh đang nghĩ gì thì chỉ mình anh biết

Nghe thấy thế tự nhiên hai má nó ửng hồng

" Bốp"_ nó đánh vào người anh làm anh suýt ngã

- Ăn nói cẩn thận vào 1 chút, muốn gây sự hả?_nó đưa nắm đấm ra dọa

- Chứ không phải sao?

Thực chất là anh trêu nó cho nó vui vẻ lên, nhìn khuôn mặt nó ảm đạm anh hơi lo

- Anh muốn chết hả?_nó toan định đứng lên đánh thì Khải né được

- Đùa thôi! Đùa thôi mà, làm gì mà dữ thế. Con gái mà đanh đá sau này ai dám yêu ( hế, có thật không Khải Ca Ca)

- Đanh đá kệ tôi, thế mà Hiền đanh đá thế còn có anh Nguyên thích kia kìa_ nó vênh mặt lên cãi lại

- Nguyên là thích mẫu con gái hơi đanh đá như Hiền đấy, ngốc

Cứ thế 2 đứa nói qua nói lại mất 30 phút, không gian lại yên tĩnh trở lại, nét ưu phiền của nó lại trở lại. Nhìn xuống dòng người tấp nập dưới kia, nó khẽ thở dài

- Cô còn đau không mà sao mặt mày lại ủ rũ thế?

- Không

- Vậy chứ cô bị sao vậy?

- Tôi..................tôi muốn có bố mẹ quá. Anh có biết tôi ghen tị với anh như thế nào không? Anh có bố mẹ chiều chuộng yêu thương, còn tôi thì..............._nói đến đây nó nghẹn lại

Tuấn Khải sững sờ trước câu nói của nó. Gì? Nó không có bố mẹ ư? Quen nó nửa năm trời mà anh không biết, vì có bao giờ anh hỏi về gia đình nó đâu

- Vậy........vậy là cô không có bố mẹ á hả? Sao bây giờ tôi mới biết_ rất ngạc nhiên a

- Vì tôi có nói đâu mà anh biết. Từ nhỏ tôi đã không biết bố mẹ tôi là ai chỉ biết rằng bà chủ nhận tôi từ chùa về, nhiều lúc........tôi cảm thấy tủi thân lắm. Những khi đi ra đường tôi hay nhìn những bạn cùng trang lứa được bố mẹ cho đi chơi, mua đồ. Tôi thật sự..........rất thèm được như thế 1 lần mặc dù ông bà chủ đối với tôi rất tốt, từ nhỏ tới giờ tôi sống không thiếu thứ gì cả_ 1 giọt nước mắt nóng hổi lăn trên gò má xinh xinh của nó

Ơ! Mà tại sao nó lại mang chuyện của mình kể cho anh nghe nhỉ?

- Vậy cô có bao giờ nghĩ mình sẽ đi tìm họ không?

- Biết ở đâu mà tìm, 1 chút manh mối cũng không có anh bảo tôi phải tìm như thế nào đây?

Nhìn nó như vậy Khải có chút gì đó đau lòng, muốn nói gì đó nhưng bị nó chặn họng

- Thôi không kể cái này nữa, nước mắt nước mũi tèm lem hết rồi này_ nó cảm thấy ánh mắt Khải nhìn nó có gì đó không ổn nên phải chuyển ngay đề tài, nó cũng không muốn nhắc chuyện này nữa a. Nó thật sự mệt mỏi rồi

Cùng lúc đó tại ngôi biệt thự nguy nga, tráng lệ của dòng họ nhà Âu Dương

- Ông chủ, đã có thông tin về cô gái tên Minh Phương rồi ạ_ người vệ sĩ hôm qua với bộ vest đen nghiêm chỉnh đứng đối diện với bàn làm việc của ông

Xoay người lại ông Thiên Minh cười nhẹ

- Tốt, vậy bây giờ cậu báo cáo đi

Nhận được lệnh, người vệ sĩ "dạ" 1 tiếng và bắt đầu trình bày

- Cô gái ấy từ nhỏ đã không có ba mẹ thưa ông?

- Không có ba mẹ? Vậy cô bé ấy bây giờ đang ở với ai?_ông ngạc nhiên khi nghe được tin này

Tiếp tục trình bày vấn đề, người vệ sĩ chắp 2 tay trước bụng

- Nghe nói là cô ấy bị người mẹ bỏ trước cửa 1 ngôi chùa nhỏ ở Việt Nam, ngày hôm sau đó có 2 vợ chồng tên là Đỗ Minh Hoa và Nguyễn Tiến Dũng đến chùa thắp hương. Do thấy cô bé ấy quá đáng yêu nên nhận về nuôi. Cô còn có 2 người bạn thân tên Hiền và Quỳnh ( Woa, nể chú này, biết từng chi tiết một. Bái phục)

- Nguyễn Tiến Dũng? Đó chẳng phải là ông chủ nổi tiếng với Công Ty đá quý sao?

Mà thôi kệ đi, có liên quan gì đến ông đâu! Vào vấn đề chính đã

- Mà khi mẹ cô bé đó bỏ con, bà ấy có để lại cho cô bé đó cái gì không?_ trầm ngâm suy nghĩ 1 hồi, với đôi mắt sắc bén ông hỏi

- Ờm...........theo như điều tra thì trong cái áo bọc cô bé đó có 1 bức thư thì phải! Cái này tôi không nắm rõ thưa ông chủ

- Vậy thôi được rồi, làm tốt lắm, cứ tiếp tục điều tra, có gì tôi sẽ nói với cậu sau

Không quên khen cậu vệ sĩ 1 câu ông lại nghiêm mặt ngồi trên chiếc ghế xoay trầm ngâm

" Hoàng Bảo Lan, có lẽ nào............."

( hêhê xin lỗi các mem t/g lộn, thân thế Hoàng Bảo Lan sẽ được biết ở chap sau a)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.