Cố Thiếu Sủng Vợ Đến Nghiện

Chương 37




- Đường huynh đệ? Bây giờ thành đường huynh đệ rồi hả? Lúc trước ngươi để cho Nhiếp Liễu thiết kế tỷ tỷ của ta, vì sao không nghĩ qua nàng là đường muội của ngươi? Thời điểm phụ thân ngươi Nhiếp Hạo Thiên hại Nhiếp Đồng, có nghĩ tới hắn chỉ là hài tử ba tuổi hay không? Thời điểm ngươi muốn giết ta, có nghĩ tới ta là đường huynh đệ của ngươi hay không?

Nhớ tới bọn hắn mang đến tai nạn cho chi nhánh của mình, thanh âm của Nhiếp Vân trở nên băng hàn.

- Nhiếp Vân, ta sai rồi, chỉ cần ngươi buông tha ta, ta cái gì cũng có thể đáp ứng ngươi…

Chứng kiến con mắt băng hàn như thế, Nhiếp Cường thế mới biết đắc tội dạng quái vật gì, vội vàng hô.

- Cái gì cũng đáp ứng ta? Cái kia tốt, ta cho ngươi chết, ngươi có thể đáp ứng không?

Nhiếp Vân bất vi sở động.

- Ngươi là quyết ý không cho ta sống?

Biết rõ đối phương tâm ý đã quyết, Nhiếp Cường không cầu xin tha thứ nữa, trên mặt bay lên một tia dữ tợn:

- Cái kia tốt, chúng ta cùng chết a!

Nói xong lực lượng trong cơ thể tàn sát bừa bãi, toàn bộ Khí Hải cổ đãng, tựa hồ muốn bạo tạc nổ tung!

Tự bạo!

Tự bạo là quá trình dùng lực lượng bản thân triệt để kíp nổ Khí Hải, Khí Hải là chỗ thần bí nhất của nhân thể, một khi bạo tạc nổ tung uy lực cực lớn, cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong như Nhiếp Cường tự bạo, Binh Giáp cảnh sơ kỳ không phòng bị mà nói, cũng bị nổ chết!

- Muốn tự bạo? Ngươi không có cơ hội!

Nhiếp Vân là người nào? Là lão ngoan đồng của hai thế giới, nếu cho một tên tiểu tử tự bạo tổn thương, vậy cũng quá xấu hổ chết người ta rồi, cười lạnh một tiếng, bàn tay tăng lực, răng rắc một tiếng, đầu của Nhiếp Cường liền rơi trên mặt đất.

Nhiếp gia đại điện, nghị sự.

- Đã hơn mười ngày rồi, người của Nhiếp Thiên chi nhánh giống như từ trong không khí bốc hơi, có thể đã đào tẩu rồi hay không?

Năm ngón tay của Phùng Thiên Hành nhẹ nhàng gõ mặt bàn, sắc mặt âm trầm nghiêm túc.

- Đào tẩu? Nếu thật như thế này thì nguy rồi, chúng ta bắt không được Nhiếp Khiếu Thiên, không có bí mật tấn cấp Khí Tông, không công đắc tội Phủ Thành chủ, cái mua bán này bồi cả vốn gốc a!

Trần Đồng Sinh là người làm ăn, ưa thích dùng phương pháp sinh ý đến cân nhắc được mất.

- Các vị không nên gấp gáp, Phủ Thành chủ nhận định Nhiếp Vân là con rể của mình, hiện tại chỉ cần tản tin tức Nhiếp Cường cùng Lạc Khuynh Thành sắp thành hôn ra, ta không tin Nhiếp Vân không đến! Chỉ cần có thể bắt Nhiếp Vân, Nhiếp Khiếu Thiên liền không lo rồi!

Nhiếp Hạo Thiên cười nhạt một tiếng, tựa hồ sự tình đã sớm tính toán tốt, khống chế đại cục, nắm chắc thắng lợi trong tay.

- Dựa theo tác phong trước kia của Nhiếp Vân, tản ra tin tức này, có lẽ sẽ đến, nhưng thế cục bất đồng, trước kia hắn có Phủ Thành chủ cho chỗ dựa, muốn làm gì thì làm cũng không có gì, hiện tại tứ đại gia tộc hợp tác ổn áp Phủ Thành chủ, hắn đã biết rõ trở về hẳn phải chết, thì làm sao có thể chui đầu vô lưới!

Dương Thiết Thành không cho là đúng.

- Yên tâm đi, tuy cái này không được, nhưng mộ của Nhiếp Thiên ta lại biết cực kỳ tinh tường, cùng lắm thì đào mộ, đánh thi thể của Nhiếp Thiên, với tư cách hậu nhân, tiền bối chịu khổ lại không xuất hiện, ta xem hắn có thể diện gì sống trên đời!

Nhiếp Hạo Thiên hừ lạnh.

- Cái gì? Đánh thi? Làm như vậy có chút quá phận a! Đào mộ đánh thi, truyền đi tứ đại gia tộc chúng ta còn có mặt mũi nào ở lại Lạc Thủy thành?

- Thật sự quá phận, Nhiếp Thiên tựa hồ là thân thúc thúc của ngươi a, làm như vậy, không khỏi quá không giảng tình nghĩa đi!

Nghe được Nhiếp Hạo Thiên nói ra phương pháp như thế, bọn người Phùng Thiên Hành đồng thời liếc mắt nhìn nhau, từng người cau mày.

Họa không tới tử tôn, nhục không dính tổ tiên, đi đào phần mộ của tổ tiên người ta, đào mộ quất thi, đã vi phạm điểm mấu chốt của đạo đức làm người.

- Cái này có cái gì? Chẳng lẻ các ngươi không muốn tấn cấp Khí Tông? Sự tình đã làm, phải không từ thủ đoạn, bó tay bó chân, còn muốn được bí mật, quả thực nằm mơ!

Nhiếp Hạo Thiên hừ một tiếng, nói tiếp:

- Yên tâm đi, làm như vậy cũng chỉ là chiêu cuối cùng, Nhiếp Vân biết rõ Lạc Khuynh Thành muốn gả cho Nhiếp Cường, nhất định sẽ xuất hiện, hiện tại Cường nhi đã ở Phủ Thành chủ bày ra thiên la địa võng, không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay chúng ta có thể chứng kiến Nhiếp Vân bị bắt trở lại!

- Chỉ hy vọng như thế, bất quá ngươi phải cẩn thận một ít, từ trước kia lấy được tin tức, Nhiếp Vân này cực kỳ cổ quái, phải làm tốt bố cục, vạn nhất hắn cứu Lạc Khuynh Thành đi, chúng ta liền cái gì cũng kiếm không đến rồi!

Dương Thiết Thành khẽ nói.

- Cứu Lạc Khuynh Thành đi? Ha ha, bằng thực lực Chân Khí cảnh của hắn? Ngươi đùa sao! Ta biết rõ hắn có một Hổ Đầu thú am hiểu tốc độ, bất quá chỉ cần đi vào Phủ Thành chủ, bảo đảm hắn có đến mà không có về! Yên tâm đi, tốc độ ở trước mặt thực lực tuyệt đối không có chút tác dụng nào!

Nhiếp Hạo Thiên vung tay lên, vênh mặt hất hàm sai khiến, tự tin nói không nên lời.

- Tộc trưởng, có người để cho ta tiễn đưa tới một lễ vật, nói là chúc mừng tứ đại gia tộc tâm tưởng sự thành!

Đột nhiên, bên ngoài đại điện vang lên một thanh âm của hộ vệ.

- Lễ vật? Lễ vật gì? Lấy đi vào!

Nhiếp Hạo Thiên sững sờ.

- Vâng!

Nương theo thanh âm, một hộ vệ đi đến, trong ngực ôm một cái hộp đường kính khoảng một xích (0,33m).

- Ha ha, xem ra Lạc Thủy thành còn có người thức thời, biết rõ chúng ta sắp xưng bá, hiện tại chạy tới tặng lễ. Ân, đây là người nào đưa tới?

Nhiếp Hạo Thiên cười ha ha, tiện tay nhận lễ vật, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai đưa tới, lại phát hiện phía trên không có ghi lại gì.

Người bình thường tặng lễ vật, bên trên đều viết mỗ mỗ cung chúc, mỗ mỗ chúc mừng,… lễ vật này cái gì cũng không ghi, mình làm sao biết ai tiễn đưa?

Tặng lễ nịnh nọt cũng không biết, thật sự là làm Nhiếp Hạo Thiên lắc đầu.

- Người tới ta cũng không thấy rõ, bất quá hắn nói mình bất quá là một tiểu nhân vật của Nhiếp gia, thứ này vô cùng trân quý, tộc trưởng nhìn thấy nhất định sẽ cực kỳ cao hứng!

Hộ vệ đưa tới cái hộp nói.

- Vô cùng trân quý? Cực kỳ cao hứng? Ân, không tệ, khó được bọn hắn có hiếu tâm như vậy, mở hộp ra, nếu như ta thực thoả mãn mà nói, nhất định sẽ cho tiểu nhân vật này thăng chức rất nhanh, một bước lên trời!

Nghe được hộ vệ nói như thế, Nhiếp Hạo Thiên cao hứng cười ha ha, từ trên chỗ ngồi đứng lên, một bộ quyền cao chức trọng, nghênh ngang đi qua, tiện tay mở cái hộp ra, bất quá khi chứng kiến đồ vật trong hộp, hắn liền lui về phía sau mấy bước, phát ra một tiếng kêu thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.