Cố Thiếu Sủng Vợ Đến Nghiện

Chương 10




Cuối cùng, lòng bàn tay của trưởng lão hoàn toàn mở ra. Trong lòng bàn tay là một nhánh cây dài khoảng 10 cm. Nhất thời, ánh mắt của mọi người đảo qua nhánh cây trong tay Sở Mộ Tiêu Thiên Phong và Vương Đình Hạo.

- Nhánh cây trên tay tam sư huynh là dài nhất.”

- Nhánh cây trong tay Tiêu sư huynh là ngắn nhất.

- Kết quả đã đi ra. Tam sư huynh đánh với Tiêu sư huynh. Như vậy Đại sư huynh chính là đánh với tên Sở Mộ của Lăng Phong Viện kia.

- Đại sư huynh đánh với Sở Mộ, không cần nhìn cũng biết kết quả.

- Không sai. Thực lực của Sở Mộ quả thực ngoài dự đoán của mọi người. Ngay cả Tạ Xuân Lôi sư huynh cũng có thể đánh bại. Nhưng thực lực của Đại sư huynh vượt xa so với Tạ Xuân Lôi sư huynh. Sở Mộ căn bản cũng không thể so sánh được.

- Theo ta thấy, không ngoài mười chiêu, Đại sư huynh có thể đánh bại Sở Mộ.

Tuy rằng đến bây giờ, Sở Mộ nhiều lần sáng tạo kỳ tích, trước đánh bại Văn Nhân Vân cửu đoạn trung kỳ, tiếp đó đánh bại Tạ Xuân Lôi cửu đoạn hậu kỳ, cho thấy phong thái có thể đối kháng cùng cửu đoạn đỉnh phong. Nhưng Lý Dật chung quy không phải là cửu đoạn đỉnh phong bình thường, mà một đệ tử thiên tài nắm giữ một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, lại còn có thể chống lại thập đoạn sơ kỳ bình thường.

- Đúng. Hiện tại thật khiến cho ta mong đợi, chính là trận quyết đấu giữa Tam sư huynh và Tiêu Thiên Phong. Tiêu Thiên Phong thực lực thật mạnh. Ngay cả Nhị sư huynh cũng bị hắn đánh bại. Không biết Tam sư huynh có thể đánh bại Tiêu Thiên Phong hay không?

Các đệ tử nội môn và đệ tử tinh anh Chủ Điện đều nhỏ giọng bàn luận. Cũng không có người nào coi trọng Sở Mộ. Bọn họ chỉ coi trọng Tiêu Thiên Phong. Dù sao Tiêu Thiên Phong có tu vi cửu đoạn trung kỳ. Kiếm thuật cũng đặc biệt xuất sắc. Còn có chiến tích chói mắt đánh bại Vũ Văn Minh Hóa.

- Quá tốt. Không phải Tiêu sư huynh và Sở sư huynh quyết đấu với nhau.

Nội môn ba viện, nhất là các đệ tử Lăng Phong Viện đều nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt thoải mái. Trái tim luôn treo thật cao cũng để xuống. Bọn họ chỉ cảm thấy thoái mái một hồi.

Đám người Lăng Phong Chưởng Viện thần kinh đang căng thẳng cũng trấn tĩnh lại, sắc mặt hòa hoãn.

Có thể, Sở Mộ có thể sẽ bị thua. Nhưng bọn họ lại không hy vọng, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong tranh đấu với nhau ở chỗ này.

Đương nhiên, nếu như hai người bọn họ đều có thể giành thắng lợi, vậy sẽ phải tiến hành cuộc chiến đoạt giải quán quân cuối cùng. Đó là điều không thể tránh né. Nhưng điều này lại là chuyện tốt. Có nghĩa hai người bọn họ sẽ có một người thu được giải quán quân, một người sẽ nhận được vị trí thứ hai.

Chỉ là, đây chẳng qua chỉ là một huyễn tưởng. Suy ngẫm một chút thì được, lại không thể là sự thật.

- Vương Đình Hạo đấu Tiêu Thiên Phong. Lý Dật đấu với Sở Mộ.

Trưởng lão trọng tài thu hồi lại nhánh cây, cười nói:

- Mời Lý Dật và Sở Mộ tạm thời quay về kiếm đài quan sát của từng người. Một trận chiến này, Vương Đình Hạo đấu với Tiêu Thiên Phong. Chuẩn bị cho tốt.

Lý Dật nhìn về phía Sở Mộ gật đầu, mỉm cười. Đầu ngón chân hắn điểm nhẹ lên kiếm đài, phiêu nhiên bay vọt đi, giống như một đám mây vậy, nhẹ nhàng lướt về phía kiếm đài quan sát Chủ Điện. Bộ dạng hắn ung dung tiêu sái, khiến mắt người xem sáng ngời, lộ ra vẻ mặt thán phục.

- Sở Mộ, ta ở trong cuộc tranh tài quán quân chờ ngươi.

Tiêu Thiên Phong đột nhiên một bước nhảy qua đến bên cạnh Sở Mộ, nhẹ giọng nói. Vẻ mặt hắn nghiêm trang, khiến trên mặt trưởng lão trọng tài và Vương Đình Hạo hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc và xem thường. Cả hai liếc mắt nhìn Sở Mộ thêm một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

- Hắn nói cái gì? Nói muốn ở trong cuộc chiến giành giải quán quân chờ Sở Mộ sao?

- Không sai. Ta không nghe nhầm. Tiêu Thiên Phong thật sự nói như vậy.

- Xem ra, Tiêu Thiên Phong không chỉ tràn ngập lòng tin bản thân có thể chiến thắng Tam sư huynh, cũng tràn ngập lòng tin đối với chuyện Sở Mộ đánh bại Đại sư huynh.

- Lòng tin nực cười mà thôi.

Tất cả mọi người cảm thấy đây là một chuyện vui đùa. Sau khi trêu chọc vài câu, bọn họ liền hoàn toàn không để ở trong lòng. Bởi vì bọn họ cảm thấy đó là chuyện không thể xảy ra.

Sở Mộ mỉm cười, gật đầu, bay vọt xuống khỏi kiếm đài. Hắn lại điểm xuống mặt đất, giống như chuồn chuồn đạp nước phóng người lên, rơi vào trên kiếm đài quan sát của Lăng Phong Viện.

Luận trình độ mỹ quan cũng không giống như Lý Dật. Bởi vậy, cũng không mấy người quan tâm.

Nếu như lấy ra toàn lực, Sở Mộ quả thực có thể làm được dáng vẻ phiêu dật tiêu sái tự nhiên giống như Lý Dật. Nhưng nếu làm thế tất sẽ lộ ra Phong Chi Ý Cảnh của mình.

Không phải bất đắc dĩ, Sở Mộ không muốn để lộ ra Phong Chi Ý Cảnh.

- Mời.

Kai tay Vương Đình Hạo ôm kiếm lễ.

- Mời.

Tiêu Thiên Phong đáp lại kiếm lễ.

Hai người đứng cách nhau mười thước, từ phía xa đối diện với nhau. Khí tức tràn ngập ra, va chạm vào nhau.

- Thanh Phong Đấu Kiếm vòng thứ tư. Vương Đình Hạo đấu với Tiêu Thiên Phong. Hiện tại... bắt... đầu...

Trưởng lão trọng tài kéo dài âm thanh, lớn tiếng nói. Bàn tay giống như một thanh bảo kiếm từ từ hạ xuống. Đồng thời hắn rất nhanh liền lui về phía sau, xuống khỏi kiếm đài dưới.

- Thực lực của ngươi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta. Nhưng ta sẽ đánh bại ngươi.

Vương Đình Hạo nhỏ giọng nói, tinh quang bắn ra bốn phía. Trong mắt hắn hình như có một tia hồ quang chớp hiện. Quanh thân kiếm khí tràn ngập, chấn động không ngừng. Hình như có vô số hồ quang vờn quanh. Khí thế kinh người đến cực điểm, càng thêm mãnh liệt.

- Kiếm của ta vô cùng sắc bén, có phong quang vô cùng vô tận.

Tiêu Thiên Phong than nhẹ một tiếng, kiếm khí tràn ngập. Phong quang vô tận, phong quang vô tận. Trong chớp mắt, không khí quanh thân đều giống như hóa thành lợi kiếm.

Một trận quyết đấu đặc sắc sắp được mở màn.

Chợt mỗi người đều quát khẽ một tiếng. Hai bên xuất kiếm, kiếm quang sắc bén, kiếm khí ngang dọc, phong quang không ngừng tuôn ra.

...

- Đặc sắc, thực sự quá đặc sắc!

Mọi người mở lớn ai mắt, nhìn chằm chằm vào hai bóng người giống như điện chớp đang ở trên kiếm đài. Khắp nơi, kiếm ảnh kiếm quang vô số va chạm vào nhau. Không khí chấn động nổ vang. Dùng mắt thường có thể thấy được được vô số sóng gợn bùng nổ.

Nhanh nhanh nhanh!

Vương Đình Hạo tu luyện chính kiếm khí quyết hệ lôi và kiếm thuật hệ lôi. Vốn tốc độ của hắn cũng nhanh, lực bạo phát mạnh mẽ, lực phá hoại lớn. Tiêu Thiên Phong tu luyện chính là kiếm thuật hệ kim, đặc biệt sắc bén, tốc độ cũng nhanh một cách khác thường.

Lấy nhanh đấu với nhanh, đã khiến người ta khó có thể thấy rõ được thân ảnh. Thậm chí còn ngay cả kiếm cũng không nhìn thấy rõ.

Trong mơ hồ, chỉ có thể thấy thân ảnh nặng nề trùng kích đan xen lẫn nhau. Vô số đạo kiếm ảnh kiếm quang ngang dọc, tràn ngập khắp kiếm đài hình tròn. Những tiếng không khí nổ mạnh chói tai, giống như tiếng pháo vậy, không ngừng nổ vang. Vô số tia lửa giống như pháo hoa bắn ra, khiến người ta cảm thấy hỗn loạn tới hoa cả mắt.

- Các ngươi nói ai sẽ thắng?

Các đệ tử đều suy đoán, do dự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.