Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 7




Edit: Sahara

Lời của những người kia truyền vào trong tai Quân Phượng Linh không sót một chữ, làm cho sắc mặt bà tức thì biến đổi: "xem ra trong khoảng thời gian mà chúng ta rời đi, Diệp thành quả thật là đã xảy ra biến cố rất lớn!"

Diệp Cảnh Thần suy tư hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi: "nàng cảm thấy lời họ nói có đáng tin không?"

Quân Phượng Linh lắc lắc đầu: "ta tin tưởng vào Mạch nhi! Người khác muốn lợi dụng nó còn không có dễ như vậy! Nếu không chúng ta đã không yên tâm mà đem sản nghiệp giao cho nó trông nom!"

Diệp Cảnh Thần mỉm cười.

Nữ nhân của Diệp Cảnh Thần ông hiển nhiên là thông minh tuyệt đỉnh, làm sao lại bị những lời đồn vô căn cứ kia che mắt được!

"Chẳng qua.... " Quân Phượng Linh chậm rãi đứng dậy, hừ lạnh một tiếng: "ta muốn về Diệp thành một chuyến, bởi vì ta muốn biết, là kẻ nào dám đâm lén sau lưng Diệp gia chúng ta một đao?"

Khóe môi Diệp Cảnh Thần gợi lên một nụ cười ôn hòa yêu thương: "cũng được! Vậy chúng ta cứ về Diệp trạch một chuyến, sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta lại tiếp tục đi tìm Tiêu nhi!"

Tính cách của Quân Phượng Linh là rất bênh vực người mình, hơn nữa, bao nhiêu năm qua không có Vân Tiêu, đều là nhờ có Diệp Hi Mạch ở bên cạnh trái phải bầu bạn an ủi nỗi nhớ con của bà.

Từ sớm bà đã xem Diệp Hi Mạch như là nhi tử thân sinh của mình rồi!

Cho nên, Quân Phượng Linh bà tuyệt đối không cho phép bất cứ lời đồn nào làm tổn hại thanh danh của con trai bà được tồn tại.

_____

Diệp thành.

Từ sau khi Vân Lạc Phong đem Tụ Linh Dược ủy thác cho Hiệu thuốc Diệp gia buôn bán, thì ngay tức khắc liền khiến cho toàn bộ Diệp thành bị một hồi chấn động kinh thiên động địa!

Tại một nơi thiếu hụt linh dược trầm trọng như phiếm đại lục này, thì những linh dược, linh thảo trân quý như thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được! Thế nên từ sau khi Tụ Linh Dược được công bố ra ngoài, Hiệu thuốc Diệp gia lúc nào cũng chật cứng người. Từ sáng đến tối, không có một phút giây nào là nhàn rỗi.

Trước kia khi thân hữu* nhìn thấy nhau, câu đầu tiên sẽ hỏi là ngươi ăn cơm chưa? Nhưng bây giờ đã biến thành hôm nay ngươi đã đến cửa hàng Diệp gia chưa?

(*thân hữu: người thân và bằng hữu. Tiếng hoa có rất nhiều từ thích gọp chung lại với nhau, Sa thường tách nghĩa rồi sắp xếp lại, riêng từ này Sa thấy hay nên giữ nguyên)

Vốn dĩ Tụ Linh Dược chỉ gây oanh động trong Diệp thành mà thôi. Nhưng không được bao lâu thì tin tức này cũng lan truyền rộng rãi ra ngoài Diệp thành, làm cho cường giả khắp nơi ùn ùn kéo đến Diệp thành. Vì thế mà tình trạng hiện nay là số lượng Tụ Linh Dược cung không đủ cầu.

Dưới tình huống như thế, Tần lão đành phải nâng giá đổi, mua Tụ Linh Dược. Nhờ vậy mới có thể tạm thời giúp cho cửa hàng Diệp gia không lâm vào tình trạng hỗn loạn.

____

Diệp trạch.

Trong khuê phòng tinh xảo, Diệp Kỳ đang ngây ngốc ngồi trước bàn trang điểm, bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy mở ra, trong lòng Diệp Kỳ liền vui vẻ, quay phắt người lại: "đại ca, huynh rốt cuộc.... Nhu Nhi? Tại sao lại là tỷ?"

Sau khi trông thấy nữ tử đứng trước cửa phòng, Diệp Kỳ có hơi sửng sốt một chút, tiếp theo cả người liền trở nên uể oải chán nản như cũ.

Nhiều ngày như vậy rồi, đại ca vẫn không hề để ý đến cô ta, chẳng lẽ cả đời này đại ca cũng không muốn nhìn đến cô ta dù chỉ là một cái liếc mắt hay sao?

Nghĩ đến đây, tim Diệp Kỳ bỗng thấy nhói đau, cô ta ủ rũ cụp mắt xuống, nói: "vừa rồi muội còn tưởng là đại ca tới tìm muội, nhưng không ngờ người đến lại là tỷ!"

Tiết Nhu Nhi cất bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Diệp Kỳ, trong mắt hàm chứa ý cười ôn nhu.

"Kỳ Kỳ! Mấy ngày nay ta bận chút chuyện, cho nên mới không có đến tìm muội, muội có giận ta hay không?"

Diệp Kỳ lắc lắc đầu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tiết Nhu Nhi.

Chỉ là sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt Tiết Nhu Nhi, Diệp Kỳ tức khắc liền ngây người.

"Nhu Nhi, đây là có chuyện gì? Tại sao sao tỷ lại bị thương như vậy?"

Con ngươi Tiết Nhu Nhi tối sầm xuống: "chuyện này kể ra rất dài! Ngày đó lúc tỷ đang nói chuyện cùng sư phụ, không cẩn thận bị tiểu nha đầu bên cạnh Phong cô nương nghe được, cho nên liền bị tiểu nha đầu kia đánh cho một trận. Nha đầu kia còn cảnh cáo, bắt tỷ phải tránh xa Diệp trạch, nếu không gặp tỷ một lần thì sẽ đánh một lần. Vì vậy mà tỷ chỉ có thể đợi đến lúc bọn họ không có ở đây mới dám đến tìm muội!"

"Cái gì?"

Diệp Kỳ giận tím mặt, lập tức nhảy dựng lên, khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ.

"Nha đầu thúi kia, cư nhiên dám ngang ngược như vậy? Nhu Nhi, tại sao tỷ lại không đánh trả?"

Trong mắt Diệp Kỳ, Hỏa Hỏa chỉ là một tiểu nha đầu, căn bản không phải là đối thủ của Tiết Nhu Nhi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.