Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 2




Editor: Thơ Thơ 

‘ tôi, tôi đã…… Trở về Hoàng Phủ, Nhà họ Hoàng Phủ……’

‘ cô nói cái này với tôi làm gì? Nên sẽ không, cho rằng tôi muốn theo đuổi cô chứ?’

Trong óc ngăn không được đoạn đối thoại quanh quẩn nổi lên ở phòng y tế vào ban ngày, Tuyết Vi bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ninh Ninh, em suy nghĩ nhiều. Anh ta chính là Hoa Hồ Điệp có tiếng của binh đoàn thứ ba, đối với người phụ nữ nào cũng đều vậy.” Thotho_

“Chính là, tiểu……”

‘ Cốc cốc cốc ’ đột nhiên, một trận tiếng đập cửa dồn dập truyền đến.

“Đi trước mở cửa đi thôi, Ninh Ninh.”

“vâng.” Ninh Ninh đứng lên, vừa đi tới cửa, vừa lẩm bẩm: “Thật là em suy nghĩ nhiều sao? Nhưng nếu Mộ tướng quân nói không thích tiểu thư, vì sao lại chạy tới Cục Dân Chính cứu tiểu thư chứ? Kỳ thật tiểu thư gả cho ai, chuyện liên quan gì đến anh ta chứ?”

Lúc Ninh Ninh vừa muốn mở cửa lớn ra, xoay mặt, thần bí nhìn về phía Tuyết Vi trong phòng khách: “Tiểu thư, chị đoán, có thể là Hoàng Phủ Quân Trường tới hay không?”

“A.” Tuyết Vi lạnh lùng cười, giác quan thứ sáu nói cho cô……

Chỉ sợ……

‘ người tới không có ý tốt ’ đâu!

Cửa phòng mở ra.

“Tưởng anh minh tới xem các người sao? Quả thực là vọng tưởng!!” Tuyết Phỉ Nhi một phen đẩy Ninh Ninh trước mắt ra, đi thẳng đến phòng khách. Thotho_

Hừ, Tuyết Vi đoán chính là Tuyết Phỉ Nhi đến khiêu khích.

“Ai nha, Chị hai, sao chị lại tới đây?”

“Tuyết Vi, lần này chị thật đúng là xem nhẹ em, không nghĩ tới em đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hoàng Phủ, vậy mà còn có thể trở về một lần nữa!!?”

“Chị hai, nhìn chị nói lời này. Kỳ thật…… em thật không nghĩ trở về. Chuyện này không phải là…… Mẹ lớn bức sao?!!” Tuyết Vi đặt mông ngồi ở trên sô pha, không nhanh không chậm cầm lấy một quyển tạp chí, đọc.

Nhìn thấy bộ dáng cô không chút để ý, chọc Tuyết Phỉ Nhi tức giận nghiến răng: “Tuyết Vi, em bớt giả ngu, cho dù mẹ chị không buộc em gả cho người khác, bộ dáng em cũng trăm phương ngàn kế, cũng chẳng biết xấu hổ trở lại Nhà họ Hoàng Phủ!!!”

“Nhị tiểu thư!” Ninh Ninh thật sự nhìn không được, vừa muốn mở miệng.

“mày câm miệng cho tao, nơi này có chỗ cho một người hầu nói chuyện sao?” Tuyết Phỉ Nhi không chút khách khí răn dạy Ninh Ninh, một đôi mắt sắc bén, lần thứ hai nhìn về phía Tuyết Vi: “em đừng tưởng rằng em trở lại Nhà họ Hoàng Phủ, là có thể gả cho anh minh. Tuyết Vi, tự em cẩn thận suy nghĩ, từ nhỏ đến lớn, khi nào thì em thắng qua được chị chứ?!!”

Tuổi tác Tuyết Vi và Tuyết Phỉ Nhi ngang nhau, cô mới vừa được nhận vào nhà họ Tuyết không lâu đã bị đưa đến trường học nơi Tuyết Phỉ Nhi đi học. Thotho_

Bất luận trong trường học tổ chức hoạt động gì, là khảo thí cũng tốt; hay là đại hội thể thao, hoặc là thi đấu. Tuyết Phỉ Nhi tranh cùng Tuyết Vi đến một mất một còn.

Kết quả cuối cùng, Vĩnh Viễn là Tuyết Vi bị thua, chưa bao giờ thắng qua……

Tuyết Vi chậm rãi khép lại tạp chí trong tay, ngẩng đầu, cười nhạt nhìn Tuyết Phỉ Nhi ở trước mặt: “Chị hai, chị thật cho rằng em không thắng được chị sao?”

“Ha ha ha, sự thật chứng minh hết thảy, từ nhỏ đến lớn, em chính là một kẻ ‘ thua ’, chẳng lẽ không phải sao??”

“Đúng vậy, em vĩnh Viễn bại bởi chị. Nhưng……” Đứng dậy, đôi tay cô vây quanh trước người, nhếch môi cười nói: “chẳng lẽ chị chưa từng phát hiện qua, em vĩnh Viễn chỉ bại cho chị một chút thôi sao?!”

“em, em muốn nói cái gì?!”

“A, em đã có bản lĩnh có thể tùy ý thao tác thua, thắng với chị, như vậy thắng chị, chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?!”

“em!!!”

Trong lòng Tuyết Phỉ Nhi hiểu rõ ràng, Tuyết Vi không phải vẫn luôn thua.

Ngay cả khi Tuyết Vi mới vừa trở về nhà họ Tuyết không lâu, kỳ thật cô vẫn luôn là người thắng.

Khi đó Tuyết Phỉ Nhi mười phần không cam lòng, không ngừng cáo trạng với mẹ.

Địch Mạn Lị nơi nào chịu được con gái của mình bị một đứa con gái riêng áp chế? Vì thế liền không ngừng làm khó dễ Tôn Vân Vân.

Từ đó, Tuyết Vi mới chưa thắng qua Tuyết Phỉ Nhi một lần nào! Thotho_

“được, Tuyết Vi, chúng ta liền chờ xem đi, chị muốn nhìn một chút, rốt cuộc thực lực chân thật của em là thế nào!!!” Nói xong, Tuyết Phỉ Nhi giận dữ rời khỏi……

Ngày hôm sau.

Hoàng Phủ Minh gọi vài cú điện thoại cho Tuyết Vi. Ai ngờ, cô không hề tiếp điện thoại của anh, ngay cả khi anh tự mình chạy tới binh đoàn thứ ba tìm cô, cô đều tránh mà không gặp, nơi chốn trốn tránh anh.

Nguyên bản, đêm qua Hoàng Phủ Minh đã muốn đi tìm Tuyết Vi. Nhưng sau tưởng tượng lại, Tuyết Vi vẫn luôn coi anh trở thành Mộ Thần Hiên, lúc này mới đánh mất ý niệm.

“Người phụ nữ đáng chết, còn không phải là vì một cái đĩa cd hỏng sao? Đến nỗi sao?!” Đứng ở cửa một tòa cao ốc cao chọc trời năm mươi mấy tầng, Hoàng Phủ Minh phẫn hận nghiến răng, căng da đầu đi vào.

“Hoàng…… Hoàng Phủ Quân Trường??”

Hoàng Phủ Minh mặc quân trang Quân khu Bạch Hổ vô cùng chói mắt, đặc biệt là huân chương cành ôliu màu vàng phối hợp năm ngôi sao, càng tượng trưng thân phận cùng địa vị của anh.

Trước sân khấu tiểu thư và bảo an nhìn thấy anh sải bước đi qua trước người mình, bị dọa không dám tiến lên ngăn trở.

Chờ sau khi Hoàng Phủ Minh tiến vào thang máy, bọn họ thần bí tụm lại một nhóm: “Xảy ra chuyện gì? Vì sao quân Trường Quân khu Bạch Hổ tự mình chạy tới tập đoàn giải trí SE của chúng ta?” Thotho_

“Ai biết, không phải là chủ tịch chúng ta chọc tới Hoàng Phủ Quân Trường chứ?”

“Không thể nào? Toàn bộ hoàng thành đều là thiên hạ của Quân khu Bạch Hổ, nếu chủ tịch chúng ta thật sự chọc tới Hoàng Phủ Quân Trường, chỉ cần anh nói một câu, nói SE đóng cửa liền đóng cửa, chẳng phải chúng ta đây cũng muốn rớt đài sao?!!”

“Không có…… nghiêm trọng như vậy chứ……?” Lúc mọi người đàm luận đến vấn đề này, bị dọa sắc mặt đều tái rồi……

‘ đinh ’

Lúc thang máy đến tầng 40 rốt cuộc đứng im, Hoàng Phủ Minh đơn giản sửa sang lại quân trang, sắc mặt nghiêm túc liền đi qua nơi nghệ sĩ nghỉ ngơi.

Không có gõ cửa, anh lập tức đẩy ra hai cánh cửa kiếng đóng chặt.

Nhân viên công tác đang nghỉ ngơi vừa muốn phát hỏa, nhưng vừa thấy là Hoàng Phủ Minh, bị dọa từ vị trí đứng lên: “Hoàng, Hoàng Phủ Quân Trường??”

Trong nhà, đột nhiên an tĩnh, động tác mọi người nhất trí nhìn về phía Hoàng Phủ Minh, ngay cả đại khí cũng không dám thở dốc một tiếng.

Duy độc Tà Nguyệt nằm ở trên sô pha, ái muội ôm một cô gái xinh đẹp, nhếch môi nở nụ cười: “Ai nha nha, này không phải Hoàng Phủ Quân Trường bận rộn nhất hoàng thành chúng tôi sao? Vì sao rảnh như vậy, vậy mà tự mình chạy tới SE thăm tôi sao?”

“cậu bớt nói nhảm cho tôi nhờ!” Hoàng Phủ Minh lạnh lùng phun ra mấy chữ.

Tà Nguyệt khó chịu nhíu mày: “Hoàng Phủ Quân Trường, anh đột nhiên chạy tới nơi này, chính là vì tới răn dạy tôi sao?!” 

Chuyện này đương nhiên không có khả năng, anh đâu có nhiều thời gian rãnh rỗi, từ thật xa chạy tới tập đoàn giải trí SE răn dạy Tà Nguyệt chứ?!

Hoàng Phủ Minh trầm mặc một tay cắm vào trong túi tiền, sau một lúc lâu, anh từ trong kẽ răng bài trừ ra mấy chữ: “Cấp, cho tôi đĩa CD số lượng giới hạn của cậu.”

“Ha?? Cái gì? Tôi không nghe lầm chứ?” Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tà Nguyệt tức khắc sáng lên: “đường đường Quân Trường Quân khu Bạch Hổ của chúng ta vậy mà chạy từ xa tới tìm tôi là muốn đĩa CD số lượng giới hạn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.