Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa

Chương 19




Về phần Thanh Đoàn tử lúc còn nhỏ nhà nàng cũng thường làm, chính là dùng nước ngải cứu trộn cùng gạo nếp, gói nhân đậu vào trong, làm thành hình như tiểu hài tử đang nắm quyền có màu xanh biếc. Phương nam gọi món ăn này là ngải đoàn, màu xanh bóng, mềm mại lại dai bùi, từ sắc thái đến mùi vị đều mang theo hơi thở mùa xuân, trẻ em đều rất thích.

Trường Thiên vốn không thích những thức ăn này, thậm chí cảm thấy so với món ăn đích thân nàng làm còn kém xa, nhưng nhìn nàng ăn ngon miệng như vậy cũng theo nàng nếm thử.

Chỉ một lúc sau, cầu thang xuất hiện một người.

Người này cao lớn như tháp, chẳng qua bộ mặt xấu xí, những khách nhân trên lầu vừa nhìn liền lộ ra vẻ ghét bỏ. Hắn giống như không thấy trực tiếp đi tới trước mặt Trường Thiên cùng Ninh Tiểu Nhàn, thấp giọng nói “Ra mắt hai vị đại nhân”

Ninh Tiểu Nhàn khẽ nhấp một ngụm trà thơm “Thân Cố, ngươi đã dàn xếp tốt cho nàng chưa?”

Dung nhan ngăm đen nhất thời đỏ ửng, hắn gật đầu nói “Nàngđ ã nói sẽ chờ ta trở lại. Lại nói, trên đời này đã không còn người tên Thân Cố nữa, ta tên Xích Ngột Dịch”

Đây chính là hắn biểu đạt thái độ. Trường Thiên nhìn Ninh Tiểu Nhàn một cái, nàng lĩnh ý từ trong ngực móc ra một bình ngọc đưa cho hắn “Nếu như thế, trên đường chúng ta cần làm chút thủ thuật nhỏ. Ngoài ra trong chai này là linh dược vô cùng quý giá, có thể khiến người phàm kéo dài hai mươi năm tuổi thọ, thanh xuân không đổi. Chuyến này khi ngươi trở lại, nếu nàng vẫn chờ ngươi, ngươi có thể đem đan dược này cho nàng”

Xích Ngột Dịch mừng rỡ nhận lấy, Trường Thiên thản nhiên nói “Đi thôi”

Chiều hôm đó, thương đội nấn ná trên trấn rất nhanh lên đường, không quá hai khắc đã biến mất trong địa phận huyện Phượng Phụ.

#####

Trước và sau tiết thanh minh đều có mưa. Thế giới này mặc dù không có tiết thanh minh, nhưng tới thời điểm này tất nhiên cũng có mưa. Càng phiền não là, nơi này là bắc bộ, khí lạnh vẫn bao phủ cả vùng đất, vì vậy nước mưa vừa rơi xuống thường sẽ kèm theo cả mưa đá, nhỏ như đầu ngón tay, có thể khiến người bị thương, lớn hơn có thể đập đầu thủng lỗ lớn.

Trận mưa này đã kéo dài hai ngày. Mưa rơi nói lớn thì không lớn, nhưng lại kéo dài, tưởng như vô cùng vô tận.

Người lão luyện đều hiểu đi lại trong rừng rậm với điều kiện mưa gió thế này là rất nguy hiểm, nhưng mưa xuân là kiểu mưa kéo dài rất lâu, đoàn xe đợi không được, nhất là đoàn xe có cờ hiệu của tiên phái lại càng cần liều mạng tuân lệnh thượng cấp, đã nhận yêu cầu trong vòng ba ngày, vô luận gặp phải khó khăn hiểm trở gì, nhất định cũng phải chạy tới đích.

Quan trọng hơn là, một chuyến hành thương này ông chủ bí ẩn cũng lộ diện. Chịu trách nhiệm vốn là Dương chưởng quỹ đã xác nhận với mọi người, trên đường sẽ có người gia nhập thương đội, người này chính là nhi tử của chưởng môn nhân tiên phái. Cho nên có lãnh đạo ngó chừng, đội ngũ này làm sao dám can đảm lười biếng?

Hiện tại ông chủ này đang ngồi trong xe ngựa rộng rãi sạch sẽ nhất của thương đội, trước mặt bày một bàn cờ, ngồi đối diện là giai nhân.

Nguyên bản đánh cờ lại có hồng tụ thiêm hương, thật là ý cảnh lãng mạn không nói nên lời, đáng tiếc nữ lang đối diện bĩu môi, hiển nhiên là tâm tình không tốt.

Ninh Tiểu Nhàn tuỳ tiện ném quân cờ trắng xuống, nổi giận nói “Ta nhận thua”

“Hồ nháo” Trường Thiên khẽ hí mắt, trong lòng không vui, không khí trong xe trở nên đè nén, cảm giác ngưng động. Nếu đổi lại là người khác ở chỗ này, sợ rằng chân tay luống cuống, nàng lại không thế, chỉ hầm hừ nhìn hắn.

“Khó có được cơ hội đánh cờ, khởi đầu khá tốt, có thể đánh tới hiện tại, sao có thể giữa đường vứt bỏ”

Nàng nén giận “Ta ghét đánh cờ” đã đánh hai canh giờ rồi, ngoài cửa sổ tiếng mưa táp bất biến đã khiến nàng bị đè ép đến khó chịu. Nàng thích gì cũng không thích đánh cờ, đây rốt cuộc là người nào phát minh ra công cụ tới hành hạ nàng. Thừa dịp Trường Thiên không chú ý, nàng đột nhiên vung tay lên, tướng cờ rốt cuộc rối loạn.

Nàng lại lấy tu vi độ kiếp tiền kỳ đi làm chuyện này, quả nhiên động tác dứt khoát nhanh nhẹn, Trường Thiên không kịp ngăn cản. Quân cờ đen trắng bị đẩy ra, thế cục bàn cờ hoàn toàn bị thay đổi.

“Cờ bị rối loạn rồi, không chơi được nữa” Nàng cười tủm tỉm nói, đoán chừng hắn cũng không dám làm gì nàng.

Trường Thiên lạnh lùng liếc nàng một cái, ngón tay thon dài gõ lên bàn cờ, kết quả những quân cờ đen trắng phảng phất như có sinh mạng, nối tiếp nhau nhảy trở lại bàn cờ, quả nhiên một quân cũng không lộn xộn. Bất quá chỉ năm sau hơi thở, thế cờ lại xuất hiện nguyên dạng, không có một chút khác biệt.

Khuôn mặt tươi cười của nàng ngưng lại, Trường Thiên là thế “Mời”

Hu hu hu, sao mệnh nàng lại khổ như vậy, đi theo bên cạnh hắn ngay cả cơ hội chơi xấu cũng không có! Ninh Tiểu Nhàn nhụt chí, tựa vào buồng xe nghiến răng nghiến lợi nói “Trường Thiên, ta ghét đánh cờ”

“Ta biết. Nếu không làm sao có thể gọi là mài luyện? Tâm tính của nàng không yên, đánh cờ là biện pháp tốt nhất” Đầu hắn cũng không ngẩng lên, nghiêm mặt nói “Nàng bây giờ đã làđộ kiếp tiền kỳ rồi, rất nhanh sẽ phải trải nghiệm thiên lôi tẩy lễ. Ta không lo lắng tu vi của nàng không tiến triển, chỉ sợ đạo tâm của nàng không đủ, chịu không nổi một đạo tru thần lôi”

Nàng từ người phàm lột xác thành một yêu tu độ kiếp tiền kỳ, chỉ dùng hơn sáu năm thời gian. Phải biết rằng, công quyết yêu tu tiến triển rất chậm chạp nhưng lại chắc chắn, bình thường dù có là yêu quái thiên tư xuất chúng, muốn tu tới đạo hạnh hôm nay của nàng cũng mất ít nhất hơn ngàn năm thời gian. Thời gian lâu như vậy, không chỉ tu vi tăng trưởng vững vàng, ngay cả đạo tâm cũng có thể ngưng luyện.

Nhìn lại nàng, chỉ dùng sáu năm thời gian! Vô luận như thế nào, thời gian này thực sự quá ngắn, ngắn đến nỗi làm cho nàng còn chưa kịp luyện đạo tâm, rất nhanh đã tiến tới độ kiếp tiền kỳ. Hơn nữa, bản tính Ninh Tiểu Nhàn cũng không phải trầm ổn nội liễm, hắn có thể không nóng nảy sao.

Nhũng đạo lý này nàng hiểu a “Nhưng là …”

“Nhưng cái gì? Hai ngày trước một nô bộc Tẩy Kiếm Các cũng khiến nàng không đành lòng. Đợi đến khi nghênh đón thiên kiếp, những tâm tình này sẽ biến thành tâm ma, đánh trúng đáy lòng yếu kém của nàng” Hắn than thở một tiếng “Nếu không, nàng cho rằng Nam Cung Chân chết như thế nào? Còn không phải do cảm giác áy này vì lỗi lầm năm xưa? Vết xe đổ ngay trước mắt, hiện tại đã quên rồi?” Nàng còn thư thả được như vậy sao? Ít nhất trước khi vượt qua thiên kiếp thì không được.

Vẻ mặt nàng đau khổ “Chàng không có biện pháp khác làm cho ta ngưng luyện đạo tâm sao? Ta thực sự không thích đánh cờ”

Hắn tức giận nói “Trước mắt còn không có” đạo tâm dựa vào thời gian mà ngưng luyện. Đạo tâm nói luyện là luyện được sao? Nếu là như thế, Tru thần lôi làm sao có thể khiến người ta vừa nghe đã biến sắc?

Nàng thở dài, nói sang chuyện khác “Lại nói, chàng kiêu ngạo như vậy, lại nguyện ý dùng thân phận người khác, giả mạo nhi tử người khác?” Hắn lại dùng thân phận này lẻn vào Kỳ Nam tông, thật khiến nàng mở rộng tầm mắt.

“Đến nàng” Hắn nhắc nhở nàng một câu mới nói tiếp “Phải theo lẽ thường, không thể câu nệ tiểu tiết. Lại nói ta đã biến đổi gương mặt, sau này có thể tuỳ cơ ứng biến”

Lần này hai người đã biến đổi dung mạo không phải dùng chướng nhãn pháp, bởi vì rất nhiều yêu loại trời sinh có năng lực tránh mê chướng. Hiện tại nàng đang dùng dịch hình cổ lấy từ Mịch La. Nàng đã tập qua cổ thuật, mặc dù không tinh thông bằng Mịch La cũng không biết nhiều loại cổ nhưng phương pháp dùng thì vẫn biết.

Tổ hợp ngũ quan vô cùng thú vị, chỉ cần thay đổi nho nhỏ là khiến cả khuôn mặt thay đổi.

Dịch hình cổ trực tiếp tác dụng lên da thịt trên mặt, bất quá nàng chỉ thay đổi khoảng cách hai mắt, làm cho  mắt nhỏ đi, đem lỗ mũi làm bẹp một chút, mặt cũng tròn một chút, thoạt nhìn đã hoàn toàn biến thành người khác rồi, Trường Thiên cũng vậy.

Dịch hình cổ dùng quá hoàn hảo, đến Trường Thiên cũng không nhìn ra khuyết điểm. Nguyên nhân rất đơn giản, dịch hình cổ là loại cổ có tính mạng, Trường Thiên đã tới thần cảnh, uy áp trên người quá lớn, kết quả sâu độc thả trên người hắn đều bị làm cho sợ tới phát run, không cách nào phát huy hiệu quả.

Cuối cùng Trường Thiên không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ hơi thở của mình che dấu, mới có thể miễn cưỡng sử dụng sâu độc nho nhỏ này, nhưng khi trong cơ thể hắn thần lực lay động thì dịch hình cổ sẽ mất hiệu lực. Nói cách khác, hắn không thể cùng người khác kịch liệt tranh đấu, nếu không gương mặt giả này sẽ lộ ngay.

Trường Thiên chấp chưởng Ẩn Lưu mấy năm, những người Kỳ nam Tông đều nhận diện được hắn, cho nên việc khi cần thay đổi diện mạo liền chọn đúng con độc nhất của chưởng môn là Tư Đồ Nam. Ninh Tiểu Nhàn cùng ngoại giới ít tiếp xúc, vốn không cần đổi khuôn mặt, đáng tiếc Trường Thiên cố ý yêu cầu, nàng chỉ có thể theo ý hắn, này cũng được, nhưng là …

“Vì sao ta phải giả trang thành thiếp thân thị nữ của chàng? Đây là kỳ thị trần trụi” lúc ấy lông mày nàng dựng ngược lên.

Trường Thiên từ từ nói “Chớ nói Tư Đồ Nam chưa lấy vợ, cho dù hắn đã có hôn phối, làm sao có thể mang theo thê tử đi thương đội?”. Muốn nàng đổi lại khuôn mặt chỉ là đem mỵ tướng che đi, tránh trêu chọc chuyện thị phi.

Nàng không phục “Huynh muội không thể sao?”

Trường Thiên hướng lỗ tai nàng thổi một hơi cười khẽ “Huynh muội có thể làm chuyện này sao?” Nếu đóng giả huynh muội, dọc đường này hắn có thể đối với nàng hạ thủ sao? Bữa tiệc lớn trước mắt, vô duyên vô cớ lại để mình đói bụng à?

Nàng tránh trái tránh phải, hơi chán nản nói “Với thiếp thân thị nữ có thể sao?”

“Nhân loại không phải thế sao?” Hắn một phát bắt được nàng, cúi người cắn vành tai nàng, thừa dịp thân thể nàng như nhũn ra, hắn đem nàngôm  vào trong ngực, liên tục dụ dỗ “Chớ vội giận dữ, ta sẽ bồi thường cho nàng”

Cảm giác tê dại đánh tới, nàng cố gắng cắn răng kháng nghị nói “Nhưng, nhưng là …” Cảm giác, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Lúc ấy nàng định nói nhưng là cái gì, hiện tại đã không nhớ rõ rồi, chỉ biết là Trường Thiên mềm nhẹ lừa gạt, nàng liền mơ mơ màng màng đáp ứng.

Phi, Ninh Tiểu Nhàn, ngươi đúng là một chút định lực cũng không có.

Hiện tại con ngươi nàng đảo lòng vòng, ngồi xuống bên cạnh hắn, thổi hơi vào cổ hắn nói “Thiếu gia, ta phải hầu hạ người trước làm xong công khoá? Mắt thấy trời đã tối, không bằng trước làn xong công khoá, sau lại đánh cờ?” Đến lúc đó nàng mệt muốn chết rồi, vừa đúng lúc danh chính ngôn thuận ngủ, không để ý tới đồ bỏ này.

Nàng cười tới quyến rũ, thân thể lung linh dán tới, Trường Thiên tất nhiên biết cái nàng gọi là công khoá là cái gì, trong lòng rung động đang muốn mở miệng, ngoài xe lại có tiếng vó ngựa chạy tới, sau đó giọng của Dương chưởng quỹ thực cung kính truyền vào “Ông chủ, sắc trời đã tối, phía trước lại là rừng núi. Tối  nay chúng ta tới thành trống tá túc một đêm? Hiện tại còn cách Kỳ Nam Tông không tới hai ngày lộ trình”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.