Cổ Thiên Nga

Chương 3: Chương 3




Lực lượng không gian là thần thông ít có người tu luyện, càng không ai có thể tinh thông được.

Chính là mượn lực lượng không gian, Dương Khai mới có thể đi ra một bước trong cực hạn, hơn nữa còn xa mới đến cùng, lực lượng không gian bao quanh người, kết hợp với Thế ngăn cản đế uy, Dương Khai cảm giác mình có thể tiếp tục đi lên trên!

Trải qua một lần thử nghiệm thành công, Dương Khai mơ hồ sinh ra ý tưởng làm hắn phấn chấn.

Ý tưởng này có được hay không, còn phải chờ kiểm tra tiếp theo!

Nghĩ vậy, ảm đạm trước đó thành hư không, thay vào đó là hưng phấn không thôi, Dương Khai không ngừng thúc đẩy lực lượng không gian, hòa hợp với Thế, lặp lại chuyện như 3 ngày qua!

..........

7 ngày sau, quầng sáng màu trắng bao bọc Dương Khai, nhanh chóng bay lên trên, cái này tự nhiên là màn phòng bộ của Đế Ngọc, có nó, Dương Khai không cảm thấy bất kỳ lực lượng đế uy nào áp chế, có thể nhanh chóng tới gần Đế Uyển.

Từ lúc Đế Uyển chân chính mở ra đến giờ, đã trôi qua 10 ngày, trong thời gian này, Dương Khai luôn ngưng luyện Thế của mình, thu hoạch rất lớn!

Tuy rằng vào trễ hơn người khác 10 ngày, rất nhiều thứ tốt đã bị người ta nhanh chân lấy mất, nhưng Dương Khai không hối hận. So với những bảo vật kia, thu hoạch chuyến này đã làm hắn đủ hài lòng.

Thế đã đến cực hạn, không thể mượn đế uy tiếp tục tăng cường, cho nên Dương Khai quyết đoán, hết tốc lực đi Đế Uyển!

Hắn nhanh chóng đến chỗ pháp trận không gian gần nhất, thứ này có hình vòng tròn, nhìn ở dưới, Dương Khai nghĩ rằng là vật thật, nhưng đến gần mới biết không phải, mà do năng lượng tinh khiết hội tụ thành.

Mặt ngoài vòng tròn lóe lên những đường vân phức tạp, chính là trận đồ pháp trận không gian.

Lại ngẩng lên nhìn Đế Uyển, Dương Khai không khỏi nhướng mày, quan sát gần như vậy, Đế Uyển lại có cảm giác mờ ảo, như đan xen giữa thật và ảo, vô cùng quỷ dị.

Nó như lơ lửng ở đó, lại như không có, chỉ là một cái hình chiếu!

Xem một hồi, Dương Khai chầm chậm lắc đầu, thu hồi ánh mắt, chú ý tới pháp trận không gian, quan sát một hồi, liền có vẻ hiểu ra.

Không chần chở nữa, Dương Khai vung tay, mấy cục thánh tinh thượng phẩm bay ra, khảm ngay vào các chỗ lõm trên pháp trận không gian. Sau đó ánh sáng bùng lên, Dương Khai nhảy vào, đợi cho ánh sáng tan đi, hắn đã biến mất, trên bầu trời vắng lặng, tựa như chưa có ai đến đây.

Đồng thời, trên một mảnh thảo nguyên xanh không biết tên, Dương Khai hiện ra.

Vừa hiện thân, Dương Khai lập tức tế ra chiếc khiên tím, hóa thành hào quang màu tím bảo vệ trước người, đồng thời thả ra thần niệm, tư thế đề phòng.

Hắn không dám sơ sẩy, dù sao người ta vào đây sớm hơn hắn 10 ngày, lỡ như rơi vào vòng vây của ai, vậy khẳng định sẽ xảy ra chiến đấu.

Cũng may hắn lo lắng dư thừa, thần niệm tra xét, trong vòng 10 dặm không có bất kỳ hơi thở sinh mệnh nào, càng đừng nói là đánh lén.

Nhưng ngay sau đó, Dương Khai liền kinh ngạc, trợn mắt cứng lưỡi quay đầu nhìn xung quanh, nhíu mày thật chặt.

Chỗ này là Đế Uyển?

Chỗ mình đang đứng là một mảnh thảo nguyên xanh mướt nhìn không tới cuối, bầu trời sạch bóng, vạn dặm không mây, rõ ràng là một ngày thời tiết thật tốt!

Nhưng chỗ này làm sao là Đế Uyển?

Người khác không biết bên trong Đế Uyển là thế nào, Dương Khai làm sao không biết, lúc trước mấy người Phí Chi Đồ đi cứu viện Tiền Thông, hắn đã xâm nhập Đế Uyển một lần, trong đó nhà cửa hoa lệ, cung điện san sát, nào có thảo nguyên gì?

Nhưng nếu nói chỗ này không phải Đế Uyển, Dương Khai lại có chút không tin, dù sao mình thông qua pháp trận không gian đưa vào đây, không thể nào sai được.

Vậy chuyện gì thế này? Dương Khai mơ màng.

Cùng lúc này, ở trong một chỗ không gian, có một mỹ phụ cung trang đỏ rực, chân mày khẽ nhíu, vẻ mặt nghi hoặc. Dáng người mỹ phụ cực tốt, tư sắc xuất chúng, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc hạng nhất.

Chỉ vậy thì cũng thôi, mấu chốt là toàn thân mỹ phụ toát ra khí tức dụ hoặc, không phải tu luyện mị thuật gì có thể sánh bằng, mà là trời sinh như vậy.

Một ánh mắt một nụ cười, mỗi một hành động, đều có đủ loại phong tình vạn chủng.

Nàng đứng đó, tựa như ngọn lửa, có thể dẫn dụ vô số thiêu thân lao đầu vào.

Giáo chủ yêu diễm Ma Huyết Giáo cũng câu hồn đoạt phách, cực kỳ quyến rũ, nhưng so với nữ nhân này thì đúng là gặp sư phụ, không thể so bì được.

Lúc này, xung quanh nữ nhân đang có 4 cường giả Phản Hư Cảnh bao vây, 1 người Phản Hư tam tầng cảnh, 2 người Phản Hư lưỡng tầng cảnh, 1 người Phản Hư nhất tầng cảnh!

4 người đứng thành góc vuông, khóa hết đường lui của nàng, mỗi người đều tham lam thèm thuồng nhìn nàng.

Nói công bằng, 4 nam nhân này đều không phải hạng tham hoa háo sắc, cường giả có thực lực như vậy, ngoài một số ít hạng người đặc thù ra, mỹ sắc đã không quá trọng yếu với họ. Bọn họ theo đuổi là cực hạn võ đạo, là tăng lên cảnh giới.

Nhưng nữ nhân này quá mức đặc thù, phong tình yêu diễm của nàng làm cho bất cứ nam nhân nào cũng không cản nổi, trong nháy mắt nhìn đến dung mạo của nàng, bất kể có tham hoa háo sắc hay không, 4 người Phản Hư Cảnh đều rung động, hận không thể bắt người cướp về, yêu thương một phen.

Giống như chỉ cần có thể cùng một đêm xuân, dù có chết cũng không tiếc.

Nữ nhân đứng thẳng ở đó, chỉ có một mình, tuy rằng trên người cũng tỏa ra khí thế Phản Hư tam tầng cảnh mạnh mẽ, nhưng 4 người bốn người không e sợ, dù sao bọn họ người đông thế mạnh, hơn nữa còn có một người ngang hàng.

Dung nhan xinh đẹp toát ra một tia mê mang, hình dáng cố gắng suy tư lại có phong tình khác, khẽ nhíu mày cũng tỏa ra mị lực câu hồn đoạt phách. 4 người Phản Hư Cảnh vây quanh trái tim đập loạn, mặt đỏ hồng, cảm thấy môi khô khốc, máu nóng sôi trào.

Ánh mắt nữ nhân bỗng sáng lên, như đã nhớ được gì, vẻ mặt kích động không thôi, thì thào khẽ nói: - Hắn ở đây! Hắn cũng ở đây!

Giọng rất nhỏ, nhưng tỏa ra mị lực khó ngăn cản nổi.

Dung nhan toát ra nụ cười làm cho thiên địa thất sắc, làm cho 4 người Phản Hư Cảnh hoàn toàn mất đi lý trí, không nói một lời đồng loạt ra tay, tấn công mỹ phụ này.

Tuy rằng ra tay tàn nhẫn, nhưng không có sát ý, bọn họ chỉ muốn bắt sống mỹ phụ, sau đó tùy ý giày vò, nào nỡ tổn thương nàng?

Nhưng bọn họ quả thật quá coi thường thực lực của mỹ phụ này.

Đối mặt công kích bốn phương ập tới, trong mắt mỹ phụ lóe lên một tia không vui, như là bực bội 4 người này cắt ngang trầm tư.

Mỹ nhân dù là tức giận, nhưng cũng rất là dễ nhìn, ít nhất 4 người ra tay công kích không khỏi sinh lòng thương hương tiếc ngọc, không tự chủ giảm bớt lực công kích.

Mỹ phụ lại không hề khách khí, người vừa xoay chuyển, một cỗ sương mù màu hồng bỗng nhiên tràn ra.

Oành ầm ầm...

Toàn bộ công kích đều đánh vào lớp sương hồng, nhưng chỉ làm nó cuộn lên mấy cái, lại không thể phá vỡ được.

Sương mù nhanh chóng tan đi, lộ ra vẻ mặt giận dữ của mỹ phụ, nàng vung tay, một cây quạt nhỏ tinh xảo xuất hiện. Cây quạt tràn đầy linh khí, vừa nhìn là biết bí bảo cấp bậc không thấp, càng thêm bất ngờ là trên mặt quạt lại thêu rất nhiều hình người hoa mỹ.

Nam có nữ có, toàn bộ đều trần truồng, bày ra các loại tư thế, thần thái tiêu hồn, như đang hưởng thụ cực nhạc.

Hình vẽ trên quạt rõ ràng một bộ xuân cung đồ!

Nữ nhân bình thường sẽ không sử dụng loại bí bảo xấu hổ như thế, nhưng mỹ phụ không quan tâm, tay ngọc nắm chiếc quạt, răng ngọc khẽ cắn, quát nhẹ: - Muốn chết!

Lời vừa dứt, nhẹ nhàng vẩy chiếc quạt.

Xuân cung đồ trên mặt quạt liền như sống lại, vô số nam nữ trần truồng lao ra khỏi mặt quạt, đánh thẳng về phía bốn người, khoảng khắc đã nhập vào người bọn họ.

Sắc mặt bốn người đại biến, vừa muốn vận công ngăn cản, nhưng đã muộn.

Một chiêu sai, thua cả bàn, bọn họ khinh thường thực lực khủng bốc mỹ phụ áo đỏ, ra tay không mạnh, bây giờ bị đối phương đánh ra, làm sao chống đỡ nổi?

Cảnh vật trước mắt bỗng biến đổi,bốn người như chìm trong tửu nhục trì lâm, bên tai vàng vọng tà âm khiến máu sôi trào, vô số con gái trẻ tuổi mặc lụa mỏng hiện lên quanh người, ca hát nhảy múa, thỉnh thoảng bày ra những chỗ mỹ diệu của mình, sóng mắt lưu chuyển, kích thích dục vọng bản năng!

Bốn người lập tức chìm đắm, ngây ngốc đứng đó, mặt cười ha ha, chìm đắm không thể khống chế được.

Mỹ phụ chán ghét liếc bốn người, không ra tay nữa, mà lấy ra khăn mỏng, che lấp dung nhan của mình, nhắm đúng một hướng, nhanh chóng chạy đi.

Dù chỉ có cảm ứng mơ hồ, nhưng nàng biết, người kia đã đến.

Chỉ là xa cách quá lâu, đã chừng hai ba mươi năm, nàng muốn dựa vào bí thuật ban đầu để tìm đối phương là không thể, chỉ có thể dựa vào cảm giác, cầu mong trước khi Đế Uyển đóng lại, có thể tìm được đối phương.

Nếu không, một khi bỏ qua cơ hội này, có thể nàng sẽ không được như nguyện nữa.

Bóng dáng mỹ phụ càng xa, sau một nén nhang, bốn người ngây ngốc đứng đó mới ngã xuống, tai mắt mũi miệng trào máu, người co rút, sức sống trôi đi, chết thảm thiết không dám nhìn.

Chỉ là một chiêu liền đánh chết 4 Phản Hư Cảnh, thực lực mỹ phụ này khủng bố rõ ràng.

- Đây là Đế Uyển sao? Trên thảo nguyên xanh, Dương Khai vẻ mặt mờ mịt thì thào.

Đến đây đã hơn một chung trà, nhưng Dương Khai vẫn chưa làm rõ được.

Nhưng mà linh khí thiên địa chỗ này quả thật cực kỳ dày đặc, vượt hơn U Ám Tinh, thậm chí còn không kém Lăng Tiêu Tông, đã vượt xa Huyền Không đại lục.

Từ điểm này, vậy thì đúng là Đế Uyển.

Nhưng mà Dương Khai lại nhớ kỹ, trong Đế Uyển, thần thức không thể vươn ra quá xa, đừng nói tra xét trong vòng 10 dặm, từ điểm này có thể suy đoán nơi đây không phải Đế Uyển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.