Cổ Thiên Nga

Chương 14: Chương 14




Thiếu phụ của Băng Tâm Cốc ngược lại cũng không có ý tứ tham khảo nhiều trên chuyện này. Dù sao cho dù Dương Khai là một vị luyện đan sư, cũng không phải Xích Lan Tinh, không quan hệ nhiều với nàng. Thần thái của nàng sáng láng nhìn Đại Hợp Chính Nguyên đan hỏi:

- Nếu theo như tiểu huynh đệ nói, như vậy một viên đan dược này là Hư Vương trung phẩm đan sao? Nếu phục dụng nó để tu luyện, một ngày có thể so được với người khác hai ngày khổ tu phải không?

- Ba ngày chứ, dù sao đan dược này có đan văn, dược hiệu mạnh hơn trên một bậc so với Đại Hợp Chính Nguyên đan bình thường! Thiếu phụ trước mắt sáng ngời, vui mừng nảy ra! Loại đan dược có thể tăng tiến tốc độ tu luyện là cực kỳ thưa thớt.

Danh tiếng của Đại Hợp Chính Nguyên đan lưu truyền rộng rãi bên trong tinh vực, nhưng người có thể có được lại lác đác không có mấy. Một viên đan dược như vậy, phục dụng xong dược hiệu có thể kéo dài tối thiểu chừng nửa năm, bế quan nửa năm, tương đương thành quả của người khác khổ tu một hai năm.

Sự dụ dỗ đó đối với nàng không thể bảo là không lớn, đáng tiếc, trong một lọ đan dược này chỉ có một viên là có dùng, những viên khác cũng giống như một lọ trước đó, toàn bộ đã bị hỏng rồi. Vào lúc trong lòng nàng mặc sức tưởng tượng, Dương Khai đã bbỏ một viên Đại Hợp Chính Nguyên đan qua một bên.

- Nhìn một chút mấy bình còn dư lại. Có một cái bắt đầu tốt, tâm tình của thiếu phụ lập tức ngẩng cao rất nhiều, thuận tay lại cầm lên một cái bình ngọc, đổ ra đan dược bên trong đó.

Gần trăm lọ đan dược, kiểm tra thật ra cũng không mất ít nhiều thời gian, trước sau bất quá gần nửa canh giờ mà thôi, Dương Khai cùng thiếu phụ hai người đã lựa ra tất cả linh đan hữu dụng, những thứ khác đã bị hỏng thì ném ở một bên. Đại Hợp Chính Nguyên đan, Thăng Long đan, Trúc Sinh đan, Dưỡng Hồn đan, Ngưng Bích đan...

Đan dược trong đó có cấp bậc không đồng nhất, bao gồm công dụng của các loại các dạng, trị thương, tu luyện, đột phá bình cảnh, tăng tiến thực lực, bày ra la liệt, khiến người ta nhìn không kịp nhìn. Hơn nữa đan dược có bị hỏng hay không, đều sinh ra sự tồn tại của đan văn!

Mà từ cấp bậc của những đan dược này xem ra, chủ nhân nơi đây khi còn sống tuyệt đối là một vị luyện đan sư cấp Hư Vương, hơn nữa còn là luyện đan sư cấp Hư Vương thượng phẩm! Luyện đan sư có cấp bậc này dõi mắt Tinh Vực hiện giờ, chỉ sợ cũng là sự tồn tại như phượng mao lân giác vậy. Dương Khai cũng không biết ở thời đại này có vị luyện đan sư đạt đến thành tựu cao như thế hay không.

Hơn nữa tài nghệ luyện đan của người này tuyệt đối là số một, bởi vì gần như trong mỗi một lọ đan dược đều có sinh ra sự tồn tại của đan văn, trong đó bình thậm chí không chỉ một viên, tối đa đạt tới trình độ ba viên! Đáng tiếc cũng không nhìn thấy linh đan sinh ra đan vân, khiến Dương Khai có chút bóp cổ tay thở dài, dù sao đan văn đã cực kỳ khó có được.

Mà đan vân trên đan văn lại là sự tồn tại nghịch thiên, mặc dù với tài nghệ cùng trình độ của chủ nhân nơi đây, chỉ sợ cũng không thể bảo đảm đan dược do mình luyện chế có thể sinh ra đan vân.

- Phu nhân, linh đan trong đây tổng cộng 135 viên, từng viên giá trị bất đồng. Tuy nhiên nếu như ngươi tin ta, ta có thể phân phối nó một chút. Dương Khai nhìn Băng Tâm Cốc thiếu phụ mở miệng nói.

- Tiểu huynh đệ nghiêm trọng rồi. Nếu ngươi là luyện đan sư, việc phân phối đương nhiên là do ngươi làm thì được rồi, thiếp cũng không dị nghị! Thiếu phụ có vẻ rất hào phóng. Điều này cũng khó trách, mỗi một lần lúc Dương Khai lấy ra đan dược, hắn đều sẽ nói cho nàng biết đây rốt cuộc là đan dược gì, lại có ích lợi ra sao. Hiện giờ đan dược bày ở trước mắt tuy nhiều, nhưng thiếu phụ đã sớm đánh giá giá trị của mỗi một viên đan dược, đương nhiên không sợ Dương Khai âm thầm động tay chân gì hết.

Thấy nàng nói như vậy, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, không ai nhường ai bắt đầu phân phối linh đan. 135 viên, số lượng tuy rằng không bình quân, nhưng nếu như nói theo giá trị mà chia, trên cơ bản cũng có thể chia đều trình độ. Tuy nhiên sau khi Dương Khai chia đan dược trước mặt làm hai phần, thiếu phụ ngạc nhiên nhìn hắn một cái nói, hồ nghi nói: - Tiểu huynh đệ, ngươi có phải chia nhầm hay không, đan dược bên phía ta rõ ràng số lượng nhiều một chút, hơn nữa giá trị cũng hơi cao một bậc, ngươi... Dương Khai toét miệng cười:

- Không sai, phu nhân có phải quên mất chỗ này trừ đan dược còn có những thứ đồ khác hay không?

- Những thứ đồ khác? Thiếu phụ quay đầu nhìn nhìn một cái, ngay sau đó liền hiểu rõ Dương Khai chỉ là cái gì.

Đó chính là lò luyện đan cấp Hư Vương kia! Dương Khai lúc phân phối, rõ ràng tính toán giá trị của lò luyện đan cấp Hư Vương vào trong đó, cho nên hai phần linh đan thoạt nhìn mới có hơi không bình quân.

- Ừ, phu nhân chọn trước đi. Dương Khai mỉm cười: - Nếu phu nhân chọn linh đan nhiều hơn chút, như vậy lò luyện đan thuộc về ta, ngược lại, lò luyện đan thuộc về ngươi!

Thiếu phụ không khỏi toát ra thần sắc trù trừ. Nhãn lực của nàng cũng không kém, đương nhiên một chút liền nhận ra đẳng cấp của lò luyện đan. Tuy nhiên Dương Khai làm như vậy, lại có vẻ cực kỳ công bình, lại xem mình làm sao lấy hay bỏ. Nếu nói muốn nhiều linh đan một chút, thế tất sẽ bỏ qua cái lò luyện đan, nếu nói muốn lò luyện đan, nhất định phải được bỏ qua một ít linh đan.

Hai lựa chọn bày ở trước mặt, thiếu phụ dĩ nhiên có chút hơi khó. Thế nhưng rất nhanh, nàng dường như hạ quyết tâm, hé miệng cười nói:

- Thiếp muốn nhiều linh đan một chút đi! Tiểu huynh đệ vừa là luyện đan sư, lò luyện đan nghĩ rằng đối với ngươi rất có chỗ hữu dụng, thiếp sẽ không đoạt chỗ tốt của người. Thiếu phụ nói như thế, nàng thu vào một phần linh đan số lượng nhiều một chút trước mặt. Dương Khai cũng không nói thêm điều gì, giống vậy thu xong vật thuộc về mình.

Thật ra với hắn mà nói, thiếu phụ lựa chọn thế nào cũng không sao cả, lò luyện đan cấp Hư Vương mặc dù đối với hắn hữu dụng, nhưng cũng không phải vật nhất định phải cần. Tuy nhiên đối với thiếu phụ mà nói, có nhiều một ít linh đan không thể nghi ngờ là tốt. Nàng lấy về lò luyện đan, khẳng định chỉ có thể nộp lên trên tông môn, hoặc là đưa cho những luyện đan sư khác, xa không bằng thực tế tới tay.

Nàng làm ra lựa chọn như vậy, cũng là có dấu vết có thể dò theo. Hai người bên này mới phân phối xong đan dược, mặt khác hai cô gái khác của Băng Tâm Cốc cũng theo thứ tự đi đến. Thiếu phụ kia giảng thuật một phen thu hoạch bên trong này, hai nàng đều trong đôi mắt đẹp nổi lên quang thải hưng phấn, nhảy nhót không dứt.

Linh thảo diệu dược phía ngoài đã hái xong tất, kế tiếp phải làm đương nhiên là phân phối dược liệu. Gần ngàn cây dược liệu mấy vạn năm dược linh, bốn người cùng chung kiểm lại, ước chừng tìm thời gian nửa ngày, mới phân phối hoàn tất.

Tuy nhiên vô luận là người nào, đều đầy mặt vui mừng, cho dù Dương Khai cũng như vậy. Có nhiều dược liệu đặt cơ sở như thế, ngày sau hắn muốn luyện đan, sẽ không sợ không có vật liệu luyện tập, tấn thăng luyện đan sư cấp Hư Vương cũng chỉ là trên vấn đề thời gian. Một phen chơi đùa, chuyện nơi đây đã xong rồi.

- Tiểu huynh đệ, bên này không còn thứ gì nữa, ngươi muốn cùng tỷ muội của thiếp cùng đi ra ngoài hay không? Thiếu phụ nhìn Dương Khai hỏi thăm.

Dương Khai trầm ngâm, chậm rãi lắc đầu đáp: - Mấy vị đi trước đi, ta còn có chút chuyện.

- Hả? Thiếu phụ kinh ngạc, một bộ dáng không hiểu, không biết Dương Khai vì sao còn muốn ở lại, tâm tồn nghi ngờ, thần niệm quét hướng bốn phía, ngay cả bộ hài cốt khoanh chân ngồi dưới cũng không bỏ qua. Nàng nghĩ đến Dương Khai ở chỗ này còn phát hiện chỗ tốt gì, muốn sau khi các nàng rời đi một mình chiếm cứ, nhưng dưới thần niệm theo dõi, chỗ này rõ ràng đã không có vật gì khác nữa. Ý tưởng của nàng, Dương Khai làm sao không rõ lắm, hắn nhìn nàng một cái, nhàn nhạt giải thích:

- Ta chỉ là muốn chôn cất hài cốt này đi.

- Ách... Thiếu phụ gương mặt ngượng ngùng.

- Ta là luyện đan sư, ông ta cũng là luyện đan sư, xem như tiền bối của ta. Ta được lò luyện đan của ông ta, về tình về lý cũng nên làm chút chuyện cho ông ta.

- Thì ra là thế, ha ha, nếu như thế, tỷ muội của thiếp cáo từ trước. Trên mặt của thiếu phụ có chút ít nhục nhã, cảm giác mình là lấy bụng tiểu nhân đo bụng lòng quân tử, vội vàng cười ha hả, cùng hai cô khác cáo từ rời đi. Dương Khai dĩ nhiên sẽ không giữ lại. Đừng xem mình cùng ba người các nàng ở chỗ này hợp tác khăng khít, nhưng mọi người nói đến cuối cùng là bèo nước gặp gỡ. Hơn nữa thiếu phụ này tâm cơ không cạn, trước đó dường như còn ý đồ hạ thủ với mình. Hợp tác một phen không sao, Dương Khai không có hứng thú kết tâm giao cùng người như vậy.

Một lát sau, bên ngoài sơn cốc, ba cô gái của Băng Tâm Cốc nhanh chóng bay vù vù ra ngoài. Hai cô khác đều tâm tình sung sướng, duy chỉ có sắc mặt của thiếu phụ đầu lĩnh âm tình bất định, dường như áo não điều gì, hồi lâu mới thở dài thật sâu.

- Sư tỷ sao vậy? Phản Hư nhất tầng cảnh nữ tử nghi ngờ hỏi.

- Không có gì, chẳng qua là cảm thấy thanh niên kia có chút cổ quái. Thiếu phụ chậm rãi lắc đầu. Vừa rồi ở bên trong thạch thất, nơi chốn thu hẹp, bên mình lại có ba người, không thể nghi ngờ là địa phương vô cùng thích hợp đánh lén. Trong lòng của thiếu phụ cũng trào ra một cái ý niệm như vậy, muốn liên hiệp hai vị sư muội của mình, ở đó kiềm chế Dương Khai. Dù sao nhiều linh đan sinh có đan văn như vậy, nhiều dược liệu trên mấy vạn năm dược linh như vậy, ai cũng không cam lòng bị người khác chia đi một nửa.

Mà khi trong lòng nàng lóe lên một cái ý niệm như vậy, sâu trong nội tâm đồng thời còn nổi lên một cỗ cảm giác kinh sợ. Đó là một loại báo động, dường như nếu thật sự mình liên hiệp sư muội xuất thủ, bị thua thiệt nhất định là một dạng của mình. Chính là loại cảm giác kinh sợ đó mới khiến cho thiếu phụ cuối cùng không lựa chọn xuất thủ.

Bây giờ nàng nghĩ lại, cũng không biết quyết định lúc đó là đúng hay sai. Tuy nhiên bất kể ra sao, bị một người chỉ có Phản Hư nhất tầng cảnh chia đi một nửa chỗ tốt, trong lòng của thiếu phụ nhất định có chút không thoải mái.

Bây giờ hối hận cũng không làm nên chuyện gì, thiếu phụ chỉ có thể điềm tĩnh áp chế sự không cam lòng xuống dưới tận đáy lòng, nỗ lực không thèm nghĩ những điều này nữa. Cùng lúc đó, trong thạch thất của sơn cốc, Dương Khai bình thản thở dài. Hắn thật ra chưa nói dối cùng người của Băng Tâm Cốc.

Hắn ở lại đúng là muốn tìm kiếm một chỗ an táng cho vị luyện đan đại sư này, dù sao người này khi còn sống là một luyện đan sư cấp Hư Vương thượng phẩm đứng đầu, sắp chết một khắc kia cũng vẫn luyện đan như cũ. Dương Khai thân là một phần tử của luyện đan sư, đối với người này đủ dâng lên lòng tôn kính.

Dương Khai thu lò luyện đan cấp Hư Vương, hắn thuận tay phất một cái, một cỗ thánh nguyên tinh thuần xuyên qua cơ thể mà ra, bao lấy hài cốt, sau đó nhẹ nhàng lao đi ra ngoài. Dương Khai muốn để cho người này an nghỉ yên ổn ở dưới ruộng thuốc, hắn âm thầm quyết định chủ ý. Nơi táng thân này, hẳn là vị tiền bối ấy hy vọng lấy được.

Một lát sau, Dương Khai đi tới trong ruộng thuốc, co ngón tay bắn liên tục. Từng đạo thánh nguyên đánh ra, đánh ra một cái hố sâu phương viên mấy trượng ở mặt đất, ngay sau đó cẩn thận từng bước dời cỗ hài cốt tới trong hố sâu.

Cả quá trình cũng không có xuất hiện bất kỳ sai sót, chủ nhân của hài cốt trước khi chết là bộ dạng gì, bỏ vào vẫn là bộ dáng đó. Nhưng vào lúc Dương Khai rút về thánh nguyên bao phủ hài cốt, sau khi không có thánh nguyên bảo vệ, quần áo của hài cốt bỗng nhiên biến thành phấn vụn, bay tán đi theo gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.