Cổ Thiên Nga

Chương 1: Chương 1




So với các loại bảo vật trong Đế Uyển, thực lực bản thân mới là căn bản, những thứ khác chỉ là ngoài thân.

Bên nào nặng nhẹ, Dương Khai tự nhiên biết rõ.

Cho nên dù là đi vào Đế Uyển chậm một chút cũng không sao, chỉ cần kế hoạch này thành công, vậy hắn thu được lợi ích vượt xa tìm bảo vật trong Đế Uyển!

Chính vì tính toán như vậy, Dương Khai mới xung động muốn làm.

Dương Viêm cũng không có ý ngăn cản, trầm ngâm rồi nói: - Vậy tự ngươi lượng sức làm, nhất định không được lỗ mãng, bên ta có đại trưởng lão bảo vệ, ngươi không cần lo lắng gì.

- Ừm. Dương Khai gật đầu quay sang Diệp Tích Quân, chắp tay nói: - Diệp tiền bối, vậy Dương Viêm giao cho ngài.

- Ngươi yên tâm, chỉ cần bổn cung còn một hơi thở, vậy sẽ không ai tổn thương được đại nhân! Diệp Tích Quân ngạo nghễ nói.

Dương Khai mỉm cười, vung tay nói: - Đi thôi, nếu có thể, tôi sẽ tìm đến hội họp các người trong Đế Uyển.

Dương Viêm nhìn hắn, lại căn dặn mấy câu, mới tiếp tục bay lên, một hồi sau lại ngừng, quay đầu lại hô: - Dương Khai!

- Chuyện gì? Dương Khai khó hiểu nhìn nàng.

- Những ngày qua... cám ơn ngươi.

Dương Viêm cười sáng lạng, nói một câu không đầu đuôi, lại xoay người nhanh chóng đi xa.

Dương Khai vẻ mặt mờ mịt, cau mày nhìn bóng lưng của nàng, không biết nữ nhân này có ý gì, vì sao bỗng nhiên lại tình cảm như thế. Lắc đầu, không nghĩ nữa, trước mắt phải mượn đế uy ngưng tụ Thế của mình mới là chuyện trọng yếu nhất.

Nghĩ vậy, Dương Khai tiếp tục chậm rì rì tiến lên.

Mỗi một võ giả khi thăng cấp Phản Hư Cảnh đều sẽ bắt đầu ngưng luyện Thế của mình! Không một ai ngoại lệ.

Thế không thể nói rõ ràng, không giống khí thế của võ giả, chính là vật sinh ra sau khi kết hợp dung hợp tinh khí thần, một khi tu luyện thành sẽ là hỗ trợ rất lớn khi chiến đấu!

Thậm chí võ giả có thể dung nhập các loại bí thuật thần kỹ vào trong Thế, khiến Thế phát huy tác dụng không thể tưởng tượng.

Tuy nhiên tu luyện Thế vô cùng khó khăn, cần cảm ngộ cùng dung hợp tích lũy nhiều năm. chỉ có tu luyện Thế đến cảnh giới đại thành, võ giả mới thăng cấp Hư Vương Cảnh!

Đây là một trong điều kiện tất yếu để thăng cấp.

Toàn bộ U Ám Tinh, võ giả Phản Hư Cảnh nhiều không đếm hết, số lượng Phản Hư tam tầng cảnh cũng rất đông, nhưng trong đó chỉ có chừng 1% thậm chí thấp hơn, là tu luyện Thế đến cảnh giới đại thành.

Diệp Tích Quân chính là một người trong đó!

Tiền Thông cùng Phí Chi Đồ thì khó nói, có thể đã đại thành, có thể là không, cường giả như Kim Thạch Phong Bà Tử thì tám phần là không đạt đến trình độ đó. Cho nên dù là tu vi cảnh giới giống nhau, đều là cao thủ Phản Hư tam tầng cảnh, những cường giả này phát huy ra thực lực không giống nhau, nguyên nhân chủ yếu chính là vì Thế.

Nếu như võ giả Phản Hư Cảnh ngưng luyện ra Thế, vậy phát huy sức chiến đấu sẽ tăng vọt, tối thiểu cũng tăng lên chừng 3-4 phần.

30 Nhập Thánh Cảnh đỉnh phong, có lẽ có thể chiến thắng 1 Thánh Vương nhất tầng cảnh.

Nhưng mà 30 Thánh Vương Cảnh đỉnh phong tuyệt đối không phải đối thủ của võ giả Phản Hư nhất tầng cảnh sở hữu Thế, trong này chênh lệch rõ ràng, bởi vì một khi rơi vào Thế của đối phương, bất kể vận chuyển thánh nguyên hay là uy năng của bí thuật đều giảm mạnh, trừ khi tu luyện bí thuật chuyên môn phá trừ Thế, ví dụ như Ma Huyết Ti của Ma Huyết Giáo!

Về phần làm sao ngưng tụ Thế của mình, Dương Khai đã sớm có kế hoạch.

Mặc dù hắn đột phá Phản Hư Cảnh không được mấy ngày, nhưng có nhiều thần hồn cường giả Phản Hư Cảnh như vậy không phải cắn nuốt uổng phí, còn có mấy người Tiền Thông, Phí Chi Đồ, Ngụy Cổ Xương, Đổng Huyên Nhi truyền miệng cảm nhận, đều có giúp ích lớn cho hắn.

Hắn tính toán trước sau thật lâu, cuối cùng lúc này phát huy tác dụng.

Trên bầu trời, Dương Khai đứng thẳng như kiếm, thánh nguyên ngưng tụ không phát, gầm rú vận chuyển trong người.

Ở bên trên, như có bậc thang vô hình cho hắn từng bước đi lên, thần thái bình thản như dạo bước trong sân nhà, không thấy có chút áp lực.

Ở chỗ này, lực lượng đế uy không quá mạnh, chỉ có thể thoáng ảnh hưởng vận chuyển thánh nguyên mà thôi, nhưng Dương Khai dựa vào loại áp chế này lặng lẽ cảm ngộ, dung hợp tinh khí thần toàn thân làm một.

Hắn không ngừng đi lên, đế uy bao phủ quanh người dần tăng mạnh, dần dần đến mức khó cất bước.

Mỗi một bước đi, như đều tiêu hao lực lượng khổng lồ, trong người không ngừng truyền ra tiếng nổ bùm bùm, dọa người như rang đậu. Đế uy bao phủ, chẳng những làm hắn đi chuyển chậm chạp, ngay cả vận chuyển thánh nguyên cũng chậm đi.

Giống như đặt mình trong vũng bùn, không gian trở nên đặc quánh lại.

Sắc mặt Dương Khai dữ tợn, mạch máu ở cổ phình lên, hai mắt đỏ sẫm, nhìn như con dã thú nổi điên.

Tuy rằng bề ngoài thê thảm, nhưng trong mắt lại hiện rõ vui sướng.

Lợi dụng lực lượng đế uy ngưng luyện Thế, quả nhiên có hiệu quả! Đế uy bao phủ quanh người, như gây ra áp lực khổng lồ lên từng mảnh thịt, từng tế bào, lúc này như chất xúc tác kỳ diệu, khiến cho tinh khí thần đạt tới mức hòa hợp chưa từng có.

Làm cho hắn mơ hồ hiểu được cái gì gọi là Thế, lại làm sao ngưng luyện ra Thế của mình.

Ngẩng đầu nhìn lên hư không, Dương Khai lại gian khổ đi ra một bước.

Một bước này chỉ xa ba tấc, nhưng ở trong cảm giác của Dương Khai lại như đã qua mấy chục ngày, thậm chí còn lâu hơn!

Áp lực đế uy khổng lồ chẳng những khiến động tác của hắn chậm đi, ngay cả tư duy cùng cảm giác cũng trở nên cực chậm. Ở bên ngoài nhìn không rõ, nhưng đối với Dương Khai, lại là cảm nhận cực kỳ khó có.

Khoảng cách một bước người ày, làm hắn cảm nhận được huyền diệu mà võ giả bình thường phải tiêu tốn rất nhiều thời gian mới làm được.

Đặt chân xuống, Dương Khai nhắm mắt lại, thánh nguyên ầm ầm vận chuyển, có cảm giác muốn giãy khỏi đế uy trói buộc, tốc độ vận chuyển còn nhanh hơn một chút so với trước đó.

Thật lâu sau, hắn mới mở mắt ra, lại đi ra một bước, tiếp tục nhắm mắt, cảm thụ những biến hóa, tiếp tục lặp lại!

Lợi ích của thân thể mạnh mẽ lúc này đã thể hiện ra, nếu không phải thân thể Dương Khai đủ mạnh, hắn không thể kiên trì đến giờ, bị lực lượng đế uy đè xuống, nhất định sẽ bị trọng thương.

Cũng may trước đó hắn tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm đến tầng thứ nhất, cường độ thân thể được tăng lên rất mạnh.

Cảnh giới Phản Hư Cảnh vừa thăng cấp, cũng trở nên củng cố vững chắc với tốc độ không thể tưởng tượng.

Một phen cảm ngộ, làm cho Dương Khai bớt đi nhiều thời gian khổ tu, bằng không chỉ riêng đả tọa khổ tu củng cố cảnh giới, tối thiểu phải tốn 1-2 năm.

Chỉ riêng lợi ích này, cũng làm chuyến đi này đáng giá.

Nhưng Dương Khai vẫn không thỏa mãn như thế, hắn vẫn gian khổ đi lên, chìm đắm trong cảm ngộ, như đã quên hết xung quanh.

Chừng 1 ngày sau, Dương Khai đã lên hơn vạn trượng, khoảng cách này không là gì cả, Đế Uyển còn xa tít, nhưng hắn lại dựa vào cảm ngộ mà võ giả bình thường phải mất mấy trăm năm, chạm đến tầng pháp tắc võ đạo thiên đạo sâu hơn.

Lực lượng vô hình rất nặng nề, không thấy được bằng mắt thường, lấy hắn làm trung tâm mở rộng ra xung quanh, chống đỡ lại lực lượng đế uy.

Thế!

Đây là Thế của Dương Khai! Dù không thể so sánh được với lực lượng đế uy, Thế này như chim non vừa nở, không đáng kể gì, nhưng đây tuyệt đối là kỳ tích!

Không có võ giả nào chỉ trong 1 ngày ngắn ngủi liền ngưng luyện ra Thế, hơn nữa đã chút thành tựu!

Chuyện như vậy, nói ra chỉ sợ cũng không ai tin.

Nhưng mà Dương Khai lại lợi dụng cơ hội khó có này, làm được điểm đó.

Lực lượng đế uy phát ra từ Đế Uyển cảm nhận trực quan rõ ràng hơn trong Lạc Đế Sơn, càng có lực xung kích.

Trước kia võ giả đi Lạc Đế Sơn, cảm thụ đế uy thần diệu, chính là vì ngưng luyện Thế, rất nhiều được người lợi lớn từ đó.

Dương Khai ở nơi này càng có điều kiện tốt hơn Lạc Đế Sơn, làm chhuyện như vậy thì tự nhiên hiệu quả làm ít công to, nhưng đây chỉ là bắt đầu, còn xa mới kết thúc.

Thần sắc kiên quyết, hắn tiếp tục lên trên, vừa lĩnh ngộ cảm giác kỳ diệu.

Trong 1 ngày này, cuối cùng có võ giả theo kịp bước chân Dương Khai, những người này đều lên đường từ vòng ngoài Lưu Viêm Sa Địa đuổi theo Đế Uyển, vòng qua màn chắn lửa làm bọn họ tốn không ít thời gian, mỗi người lòng nóng như lửa đốt, sợ có người khác nhanh chân đến trước, giành lấy lợi ích trong Đế Uyển.

Lúc đi ngang qua Dương Khai, mọi người không khỏi hoảng sợ, toát ra vẻ mặt như gặp ma giữa ban ngày.

Bọn họ có thể thoải mái ngăn cản lực lượng đế uy, bay lên trên cao, đó là vì kích hoạt hiệu quả bảo vệ của Đế Ngọc, có màn phòng hộ bảo vệ, bọn họ sẽ không chịu áp lực từ đế uy.

Nhưng ở đây, bọn họ lại thấy Dương Khai lấy sức mình chống đỡ đế uy.

Sao không khiến những người này khiếp sợ?

Trong bọn họ có rất nhiều người đều thanh danh vang xa trên U Ám Tinh, tu vi cảnh giới đạt tới Phản Hư lưỡng tam tầng cảnh, nhưng ngay cả như thế cũng không ai dám tùy tiện triệt tiêu màn bảo hộ Đế Ngọc.

Có cường giả không tin chuyện ma quỷ, thấy Dương Khai cuồng vọng như vậy, liền sinh ra lòng so bì, thu hồi Đế Ngọc. Nhưng trong nháy mắt, tốc độ của hắn giảm mạnh, bị người ta bỏ lại thật xa.

Dù không đến mức té xuống, nhưng cảm giác bị đế uy bao phủ không dễ chịu, nghĩ tới lợi ích trong Đế Uyển, đành phải kích hoạt uy năng Đế Ngọc, bay vụt qua bên mình Dương Khai.

Cũng không phải mọi người đều có quyết đoán như Dương Khai, cam nguyện hy sinh thời gian vào Đế Uyển tìm bảo vật để ngưng luyện Thế của mình.

Hơn nữa không phải mọi người đều có thể bỏ qua Dương Khai, phần lớn mọi người đều tỏ vẻ khiếp sợ vì hành động vĩ đại của hắn, nhưng lòng nhớ Đế Uyển, nên vẫn mau chóng chạy đi.

Những cường giả thế lực có thù oán với Dương Khai đi ngang qua đây, đều muốn xung động lao lên, ra tay diệt trừ hắn ở đây.

Ma Huyết Giáo Kim Thạch chẳng những nghĩ vậy, còn trực tiếp ra tay.

Lần trước ở Long Huyệt Sơn, Kim Thạch tham dự đại chiến, muốn chém giết Dương Khai cướp lấy Huyền Kim, đáng tiếc cuối cùng trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bị tinh pháo của chiến hạm cấp Hư Vương bắn đồng loạt phá hủy một cánh tay, trận chiến này, làm hắn hận Dương Khai cùng Long Huyệt Sơn đến thấu xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.