Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 3




Cũng phải, nhưng mà hiểu anh ấy rồi thì cũng bình thường thôi.

Nội dung cuộc nói chuyện của hai người Lục Bắc Thần nghe được. Anh không nói gì, chỉ khẽ nhún vai. Cố Sơ thấy vậy, an ủi Cố Tư: “Có lẽ thật sự không có gia cảnh gì hùng hậu đâu. Đâu phải em không biết những người gốc Thượng Hải mấy năm nay nhờ vào tiền giải phóng mặt bằng cũng không ít người trở nên giàu có.”

Cố Tư đung đưa viên ruby: “Chị à, chị cảm thấy đây có thể là đồ mà một người giàu nhờ giải phóng mặt bằng có thể có được sao?”

“Em cũng xem thường người ta quá.” Cố Sơ mím môi cười khẽ. “Không thể là vật phẩm gia truyền nhà người ta à?”

“Tóm lại em cảm thấy hơi kỳ lạ.” Cố Tư lẩm bẩm một câu.

Sao Cố Sơ lại không nhận ra sự quý giá của sợi dây chuyền ruby này? Ngẫm nghĩ rồi cô đút lại sợi dây chuyền vào hộp, nói: “Nói cũng phải, em và La Trì tới bây giờ còn chưa bàn bạc tới chuyện kết hôn cưới hỏi, nhận một thứ đồ quý giá thế này quả thực không hay, lần sau gặp mặt vẫn nên trả lại cho anh ấy là hơn.”

Cố Tư gật đầu.

Phía bên kia, Lục Bắc Thần đã đặt tờ báo xuống, hắng giọng: “Hai quý cô, có thể nghe anh nói một câu không?”

“Dĩ nhiên.” Cả Cố Sơ và Cố Tư đều đồng thanh lên tiếng.

“Cá nhân anh cho rằng, món quà này là do trưởng bối trong nhà La Trì tặng, là tấm lòng, trả lại không được hay.” Lục Bắc Thần nhìn họ: “Thứ nữa, vấn đề gia cảnh của La Trì là tốt hay chỉ là bình thường, Tư Tư, nó sẽ không ảnh hưởng gì tới việc em và cậu ấy qua lại với nhau.”

Cố Tư cúi đầu, móng tay khẽ móc móc chiếc khóa của chiếc hộp gấm, rất lâu sau mới lí nhí lẩm bẩm một câu: “Em đâu có đồng ý hẹn hò với anh ấy, anh ấy đơn phương thôi…”

Cố Sơ và Lục Bắc Thần đưa mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, Lục Bắc Thần thở dài: “Được rồi, coi như anh chưa nói gì.”

Bên phía phòng thực nghiệm còn có việc, anh quay về cũng chỉ nghỉ ngơi qua loa, thấy cũng đã kha khá thời gian bèn đứng dậy, định quay lại đó xử lý công việc. Cố Sơ lấy cặp tài liệu giúp anh, tiễn anh ra tận cửa, hỏi khẽ: “Tối nay anh còn về không?”

“Tối nay anh về bến Thượng Hải.” Lục Bắc Thần đón lấy chiếc cặp trong tay cô, nói một câu.

Tia sáng trong đôi mắt Cố Sơ tối đi một chút, cúi đầu ‘ồ’ một tiếng.

Lục Bắc Thần nhìn cô, nụ cười thấp thoáng khóe môi, anh thì thầm đề nghị: “Hay tối nay em về với anh đi.”

“Không được.” Cố Sơ lập tức từ chối: “Tư Tư tới rồi, em mà đi chẳng phải đuổi người rõ rành rành sao? Với lại tối nay em còn nhiều chuyện phải nói với nó lắm.”

“Thế nên, cho dù tối nay anh quay về cũng sẽ bị coi là người vô hình thôi.” Lục Bắc Thần ung dung dựa vào tường, biểu cảm có vẻ rất vô tội: “Anh đâu phải là người vô duyên.”

Cố Sơ phì cười: “Nó là em gái em mà anh còn bày ra cái vẻ như ngậm giấm vậy?”

Lục Bắc Thần giơ tay, lòng bàn tay to lớn vòng qua sau gáy cô, nhẹ nhàng kéo cô lại gần, cúi đầu cười gian: “Đâu phải em không biết anh có nhu cầu, tới tối là em kêu không có nhỏ, không sợ em gái em nghe thấy à?”

Hơi thở nóng rẫy gợi cảm của người đàn ông làm bỏng tai cô, mặt cô đỏ bừng, lập tức đẩy anh ra: “Anh nằm mơ đi, kể cả tối nay anh quay về thì vẫn phải ngủ phòng khách.”

Lục Bắc Thần nhướng mày khó tin: “Thế thì vì sao anh phải quay về?”

“Ý của anh là anh về bến Thượng Hải là có thể thỏa mãn nhu cầu chứ gì?” Cố Sơ phản kích vô cùng thông minh, ngoắc ngoắc tay với anh: “Đưa ngay di động của anh đây, em phải xem xem anh có lưu số điện thoại của người phụ nữ nào khác có thể thỏa mãn nhu cầu của anh hay không.”

Lục Bắc Thần dở khóc dở cười, nói một hồi dài cuối cùng lại tự đào hố cho mình. Anh giơ tay xoa mạnh đầu cô, bật ra hai chữ: Nghịch ngợm.

Cố Sơ chủ động khoác tay anh, dính lấy bên cạnh anh: “Aiya, tối nay anh về bến Thượng Hải thật đấy à?”

“Vậy thì phải xem em cho anh bao nhiêu phúc lợi.” Lục Bắc Thần cười.

Cố Sơ mắt sáng rực, nhón chân, hôn ‘chụt’ một cái lên má anh. Lục Bắc Thần vẫn chưa hài lòng: “Thế thôi à?”

“Đồ tham lam.” Lần này cô vòng tay qua cổ anh, chủ động dâng tặng đôi môi hồng.

Hiếm khi được hưởng đặc ân của người đẹp, Lục Bắc Thần hóa bị động thành chủ động, giữ chặt eo cô, khiến nụ hôn thêm nồng nàn. Cố Sơ thở dốc, nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngón tay chặn lên bờ môi hơi lạnh của anh, hờn dỗi: “Râu của anh làm em đau rồi.”

Lục Bắc Thần bị dáng vẻ đỏ mặt của cô khiến cho cõi lòng ngứa ngáy. Anh lại không kiềm chế được, kéo cô lên trước, vùi mặt vào cổ cô, cắn một cái thật mạnh, khiến cô khẽ hét lên một tiếng. Anh cười thầm: “Thật chỉ muốn ăn sống em.”

“Ma vương khát máu!” Cố Sơ ngứa ngáy kích thích vì mùi hương của anh, rụt cổ lại, đẩy anh ra.

Lục Bắc Thần cười sảng khoái, mở cửa, buông một câu cuối: “Tối nay anh về.”

Cố Sơ mím môi, niềm hạnh phúc trào dâng tận đáy lòng.



Sau khi xe của Lục Bắc Thần đi rồi, Cố Sơ mới quay trở vào nhà, đi lên gác. Cố Tư nằm co ro trên giường trong phòng của khách, thấy Cố Sơ đi vào, nhìn cô cười suốt: “Tạm biệt thôi mà, mất nhiều thời gian vậy à?”

Cố Sơ trừng mắt với con bé: “Nói vớ vẩn cái gì thế hả.”

Cố Tư chỉ vào cổ cô: “Đỏ cả rồi kìa.”

Cố Sơ ngượng ngập sờ sờ lên cổ, thấy nó càng cười đã đời, cô cầm luôn cái gối ném về phía nó: “Trẻ con trẻ cái hiểu cái gì?”

“Chị thì không phải trẻ con à?” Cố Tư trêu chọc.

“Được rồi, được rồi, không hơi đâu tranh cãi với em.” Cố Sơ ra lệnh: “Tối nay em ngủ với chị.”

“Không phải chứ?” Cố Tư sửng sốt xua tay: “Em sợ anh ấy chém em, hay là em ngủ phòng của khách đi.”

“Nói nhiều làm gì?” Cố Sơ cũng nhân tiện nằm luôn ra giường, uể oải dựa vào người nó: “Hai chị em mình lâu lắm không gặp nhau rồi, buổi tối em không muốn nói chuyện tâm sự với chị à? Vả lại đây là nhà của em mà, sao cứ như đổi thành khách thế hả?”

“Căn nhà này năm xưa bố mẹ mua cho chị dùng đi học, em vốn là khách mà.” Cố Tư mím môi đùa.

“Cố tình chọc tức chị phải không?” Cố Sơ véo tay nó: “Của chị không phải của em hả?”

“Đau đau đau!” Cố Tư liên tục cầu xin: “Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi.”

Lúc ấy Cố Sơ mới buông tay.

“Chị bảo anh rể có biết chị giả vờ thục nữ không hả?” Cố Tư dụi tai, cố tình nói.

Cố Sơ lại dứ nắm đấm vào nó, Cố Tư vội vàng ôm cánh tay cô xin hàng. Lát sau, nó sán lại gần Cố Sơ, cười gian xảo: “Chị, chị vừa nói của chị cũng là của em, thế anh rể là của chị đấy, cũng là của em hả?”

Câu nói ấy khiến Cố Sơ sững người giây lát, chẳng mấy chốc Cố Tư đã cười ngặt ngoẽo. Cô lại ôm gối một lần nữa ném nó: “Nằm mơ.”

Cố Tư đã người ngả nghiêng, rất lâu mới bình tĩnh lại được, nói: “Một người đàn ông như giáo sư Lục vĩ đại, em chịu không nổi, nghiêm túc một cái là dọa chết người. Vốn dĩ có thể sống thọ một trăm tuổi, bị anh ấy dọa xong có khi mất nửa tuổi thọ.”

Cố Sơ bỗng nhìn nó chăm chú, nghi hoặc hỏi: “Nghiêm túc? Anh ấy nghiêm túc trông thế nào làm sao em biết?”

“Dạ…” Cố Tư nhận ra mình lỡ lời, vội sửa chữa: “Ý của em là vừa nhìn đã biết anh ấy là người nghiêm túc rồi, lúc không cười kiểu gì cũng rất đáng sợ.”

Cố Sơ nghe xong gật gù, cũng không nghĩ sâu thêm: “Cũng phải, nhưng mà hiểu anh ấy rồi thì cũng bình thường thôi.”



Lục Bắc Thần lái thẳng xe tới Xa Sơn, xe vừa đỗ, di động đã vang lên.

Anh nhìn người gọi tới rồi nhận máy.

“Nghe nói Tư Tư ở chỗ cậu?” Là La Trì, đi thẳng vào chuyện chính.

“Sửa lại một chút, ở chỗ chị em ấy.” Lục Bắc Thần tắt máy, cầm cặp tài liệu rồi xuống xe.

“Tôi thật sự bị cô nhóc đó lừa rồi.” La Trì thở dài ngao ngán: “Nếu không phải tôi gọi điện tới nhà dì tìm cô ấy thì còn không biết cô ấy ở chỗ Cố Sơ.”

“Cậu đúng là chậm.”

“Haiz, đó là vì tôi đi công tác.” Nghe giọng La Trì có vẻ rất mệt. “Năm mới lại chạy ra tỉnh ngoài áp giải phạm nhân, mẹ kiếp, đúng là hành hạ.”

“Khi nào quay về?”

“Thế này là nhớ tôi đấy à?” La Trì cười đểu: “Giáo sư Lục ơi, tôi thẳng đấy, không có giống tên Chloe đó, mê cậu tới điên đảo thần hồn đâu.”

“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở.” Lục Bắc Thần không hề xao động: “Cậu mà thích Tư Tư thì tốt nhất nên lật bài ngửa đi, đừng để tự con bé điều tra ra thì không hay đâu.”

“Tôi đâu có giấu cô ấy cái gì?”

“Sợi dây chuyền đá ruby.” Lục Bắc Thần nhắc một câu.

La Trì bừng tỉnh ngộ: “À, đó là mẹ tôi tặng, sao cơ?”

“Cậu là một cảnh sát nhỏ, mà lại ở trong một chung cư cao cấp, ở một khu vực đắt đỏ, quà gặp mặt lại là một sợi dây chuyền đá ruby đắt cắt cổ, cậu nói sẽ làm sao?”

Đầu kia bật cười: “Tôi cũng đâu định giấu cô ấy gia cảnh của mình. Cô ấy không hỏi, tôi không thể chủ động nói rõ chứ hả? Cứ làm như tôi cậy nhà mình giàu có vậy.”

Lục Bắc Thần khẽ day trán, cuối cùng nói một câu: “Cậu khiến tôi nhớ tới một người.”

“Ai cơ?”

“Con trai của Lưu Bị.” Lục Bắc Thần thở dài. “Được rồi, tôi còn bận, cúp máy đây.”

Anh ngắt điện thoại, bó tay lắc đầu, rồi bước vào trong biệt thự.

Ở đầu kia, La Trì một tay kẹp điếu thuốc một tay vò đầu. Con trai của Lưu Bị… Ngay sau đó, anh rít một hơi thuốc thật sau rồi nhả ra rất mạnh: “Shit! Họ Lục kia, cậu mắng ai là kẻ hèn nhát thế hả?”



Sắp tám giờ tối, Lục Bắc Thần mới lái xe về nhà Tây.

Về đêm, nơi đây rất lung linh. Khu nhà Tây có một vài người là người bản địa, trên cửa sổ treo đầy đèn, cứ tới khi trời nhá nhem tối là chúng lại nở rộ như hoa mùa hạ. Còn cả một khoảng tối om là người ngoại tỉnh đã về nhà đón tết, nhưng vẫn trang trí những chiếc đèn lồng đỏ trên hàng rào trắng, từ xa nhìn rất có không khí.

Lục Bắc Thần vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, không cần nói cũng biết là tay nghề của Cố Sơ. Anh đóng cửa lại, tiện tay đặt cặp và chìa khóa xe cẩn thận, thay giày rồi đi vào nhà. Ánh đèn phòng khách màu vàng nhạt, ấm áp nhàn nhạt hắt vào trong bếp. Anh không thay quần áo đã vào thẳng trong bếp. Cố Sơ đang thái rau, bóng lưng mờ mờ ảo ảo dưới ánh sáng hơi tối. Lục Bắc Thần bước lên, bất thình lình từ phía sau ôm chầm lấy cô, cúi đầu khẽ cắn vào tai cô.

Nhưng ngay lập tức anh cảm thấy không bình thường, cùng lúc đó có tiếng người con gái hét lên, đột ngột quay đầu.

Anh thảng thốt, lập tức buông ra. “Tư Tư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.