Có Tất Cả Nhưng Mất Anh

Chương 51: Bia văn Kiếm Linh




Cố Diễn Sinh che miệng và khua khua tay với cô gái đó, đang chuẩn bị nói, chợt một giọng nói trầm ấm có chút quan tâm vang lên bên tai cô, như muốn chui thẳng vào màng nhĩ.

“Cô ấy không được uống thuốc tùy tiện.”

Cố Diễn Sinh mở to mắt ngạc nhiên, nhìn anh ta đang từ từ đứng lên và gọi nhân viên phục vụ chuyển vài món có nhiều dầu mỡ và thơm nức ra xa vị trí cô ngồi, rồi chuyển bát canh thanh đạm đến trước mặt cô. Anh cầm bát của cô lên một cách tự nhiên, múc một bát canh rồi để xuống trước mặt cô, giọng của anh vừa thanh vừa nhẹ như gió, lại lấp lánh giống như nước, nhẹ nhàng uốn lượn trong lòng cô. Anh nói nhỏ với cô, “Nếu khó chịu thì đừng ăn nữa, uống chút canh đi.”

Mọi người ngồi cùng bàn ngơ ngác nhìn nhau, rồi nhìn hai người, đặc biệt là Diệp Túc Bắc, anh ta sắp xếp này sắp xếp nọ cứ như đang ở nhà mình. Mặc dù quá nửa trong số họ đều biết quan hệ của hai người, nhưng giờ nhìn vào, cảm giác như hai người đang diễn kịch cho người khác xem. Vài người đã bỏ đũa xuống và hứng thú theo dõi vở kịch.

Nhưng sau khi làm những việc đó, Diệp Túc Bắc chẳng nói gì, anh ngồi xuống, tiếp tục ăn, động tác không nhanh, nhưng trông rất nho nhã, khiến ai nhìn cũng cảm thấy như đang được thưởng thức một bữa tiệc thị giác thịnh soạn. Một lúc sau, bàn ăn lại trở lại bình thường, mọi người lại tiếp tục ăn và nói chuyện.

Lúc cô dâu, chú rể mang rượu đến, cả bàn ăn cười cười nói nói, Cố Diễn Sinh giữ chặt đôi đũa, nhân lúc mọi người đang ồn ào, hỏi nhỏ, “Có phải anh biết chuyện gì rồi không?” Cô nhìn chằm chằm vào mặt anh, ánh mắt rực lên như muốn xuyên thủng người anh.

Diệp Túc Bắc bình thản nhìn sang đám đông chỗ có cô dâu chú rể, thủng thẳng trả lời, “Cái gì cần biết, anh đều biết, cái không cần biết, anh cũng biết cả rồi.” Lời nói bóng gió của anh ta khiến Cố Diễn Sinh khó chịu như thể đang bị ai bóp nghẹt cổ họng.

Sau đó, Cố Diễn Sinh luôn cảm thấy thấp tha thấp thỏm. Cô luôn thấy bất an trong lòng, bỗng cô cảm thấy sinh linh bé nhỏ trong bụng đã khiến cô phải tiếp tục sống chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ. Lời của Diệp Túc Bắc như một nắm cát rơi vào trong dòng nước yên tĩnh, làm cuộn lên từng cơn, từng cơn sóng.

Anh ta biết gì? Anh ta không biết gì? Cô cũng không dám chắc. Tự nhiên cô nhận ra rằng có lẽ đứa bé này sẽ lại làm cho số phận hai người kết nối lại với nhau, nhưng cô thực sự không thể để mình rơi vào cái vòng đó nữa.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Cố Diễn Sinh đứng ở trạm xe để đợi xe. Gió nổi từng cơn từng cơn, cánh tay cô chợt nổi da gà vì lạnh. Cô thu vai lại. Đợi được khoảng mười phút, cuối cùng xe của Diệp Túc Bắc đã xuất hiện trước mặt cô. Một tay anh chống lên cửa ô tô, nhìn cô, rồi chợt nhướng chân mày.

“Lên xe đi.” Giọng anh vừa gấp gáp vừa có phần bực bội. Cố Diễn Sinh vẫn đứng đó và suy nghĩ, cuối cùng vẫn nghe theo và bước lên xe.

Trên xe thoang thoảng một mùi nước hoa nhè nhẹ, lọ nước hoa này là do Cố Diễn Sinh chọn, mùi rất nhẹ nhàng, không hắc một chút nào. Cứ mỗi lần ngửi là Cố Diễn Sinh lại thấy buồn ngủ. Lúc này cũng vậy, cô cũng bắt đầu thả lỏng tinh thần.

Diệp Túc Bắc nhìn thẳng về phía trước, tay giữ chắc vô-lăng. Lông chân của anh lại dài rồi. Cố Diễn Sinh hơi thất thần. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội không biết cách chăm sóc bản thân thôi.

“Đang đợi anh à?” Giọng của Diệp Túc Bắc bình thường, nhưng vẫn lộ vẻ quan tâm.

Cố Diễn Sinh gật gật đầu.

“Lần sau đừng đứng trước gió nữa.”

Cố Diễn Sinh lại gật đầu. Làm gì có lần sau nữa? Cô trầm ngâm một lúc rồi hỏi, “Anh biết cái gì rồi?”

Diệp Túc Bắc thủng thẳng nói, “Những gì em hy vọng anh không biết, anh đều biết cả rồi.”

Cố Diễn Sinh cảm thấy bị giằng xé trong lòng, như vô số giấc mơ của cô, cả thế giới đang như sụp đổ, cô muốn chạy trốn, nhưng dường như có cái gì đó ràng buộc cô, khiến cô không thể nhấc chân lên được. Chỉ có thể đứng im nhìn mọi sự tàn nhẫn giáng xuống đầu mình. Một lúc sau cô chợt bừng tỉnh. Hôn nhân mà Diệp Túc Bắc mang lại khiến cô thấy mọi thứ đều đen tối, cô không thể để mình rơi vào vực sâu đó nữa. Nghĩ vậy, cô như trút bỏ được gánh nặng. Cô khẽ cười, “Anh muốn có đứa trẻ này à?”

Sự bình tĩnh bất ngờ của cô khiến Diệp Túc Bắc lúng túng. Anh ngây ra một lúc, rồi trả lời theo tiếng nói của con tim, “Anh muốn.”

“Vậy phải làm thế nào đây”, Cô trả lời một cách hoa mỹ, “Thực ra tôi cũng muốn, nhưng anh muốn rồi, tôi lại không muốn nữa.”

Diệp Túc Bắc chau mày, nắm chắc vô lăng, “Ý em là sao?”

“Anh hiểu mà.”

Diệp Túc Bắc im lặng một lát. Xe của anh chạy không nhanh, lúc qua cầu, gió thổi từng cơn từng cơn, khiến Cố Diễn Sinh phải nheo mắt lại.

“Anh chịu thua.”

Có phải vì gió thổi to quá không? Sao tự dưng Cố Diễn Sinh nghe không rõ nữa, cô định thần rồi hỏi lại, “Gì cơ?”

“Anh nhận thua rồi, em hãy sinh con đi. Em muốn anh thế nào cũng được.” Diệp Túc Bắc tỏ chút chán nản, giọng nói trầm xuống, khẩu khí cũng như mềm hơn.

Lần này thì Cố Diễn Sinh đã nghe rất rõ, nghe thấy câu ấy lẽ ra cô phải thấy vui. Dù sao thì cuộc hôn nhân đó cũng có giá trị, chẳng phải vậy sao? Bao năm chung sống, cuối cùng Diệp Túc Bắc cũng phải nói câu yêu cô, mặc dù không phải cô mãi mãi không thắng được anh ấy, nhưng lần này rõ ràng cô đã thắng rồi còn gì? Vậy mà trong lòng cô vẫn không hề thấy vui.

“Sao anh không nói với tôi?” Trong lòng Cố Diễn Sinh vẫn luôn bị kìm nén bấy lâu, cuối cùng lúc này mới nói ra, “Anh nói anh yêu tôi, sao tôi không hề cảm nhận được dù chỉ là một chút thôi nhỉ?”

Câu hỏi của cô khiến Diệp Túc Bắc nhói đau. Anh nhìn thấy toàn bộ quá trình trưởng thành của người phụ nữ bên cạnh, anh luôn thấy tự hào vì chưa bao giờ bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào của cô. Đã lâu lắm rồi anh không hề rung động trước bất cứ người con gái nào khác, anh đã yêu cô ấy theo cách của riêng mình, nhưng anh không ngờ rằng như vậy vẫn còn chưa đủ.

“Lúc Tô Nham quay về, lẽ ra anh nên nói điều đó cho tôi biết! Hay là anh nghĩ tôi quá độ lượng? Cho rằng tôi không hề để ý? Giờ tôi nói cho anh biết rằng tôi rất để ý! Vì thế anh không nên để đến tận lúc cuối mới nói cho tôi biết đó không phải là con của anh!” Cố Diễn Sinh càng nói càng kích động, cứ nói được một câu, lòng cô lại đau thêm một phần, cứ đau thêm một phần, cô lại càng kiên quyết với ý định rời xa anh.

Giọng của Diệp Túc Bắc trầm xuống: “Đó là con của anh trai anh.” Anh rất khó có thể nói ra sự thật, đây là điểm yếu của anh ấy, mọi người đều săm soi điểm yếu của anh ấy.

“Diệp Túc Bắc, tôi vô cùng thất vọng về anh.” Cố Diễn Sinh dần dần bình tĩnh lại, “Giang Thần vô tội biết bao. Sao anh nỡ đối xử với cô ấy như thế?”

“Anh ấy vẫn chưa tỉnh, anh không có tư cách phá vỡ gia đình của anh ấy.” Đột nhiên Diệp Túc Bắc gắt lên.

“Lúc đó anh trai cũng sắp chết rồi, anh ấy còn nói với anh là có lỗi với Giang Thần, anh ấy còn nói nếu không may anh ấy chết, anh sẽ phải giúp đỡ gia đình Giang Thần. Chưa bao giờ anh lại thấy anh trai bất lực như thế, anh ấy cũng không ngờ Tô Nham có thai, anh ấy đã hối hận rồi, nhưng cả thế giới đã không cho anh ấy thêm cơ hội. Tính cách của chị Giang Thần thế nào, em còn hiểu rõ hơn anh! Anh công nhận là anh bỉ ổi, anh ích kỷ, nhưng thực sự là anh không có cách nào để nói ra!” Diệp Túc Bắc vỗ mạnh tay xuống vô lăng. Cố Diễn Sinh ngây một lúc, chẳng nói lời nào. Cô mím chặt môi.

“Đã biết là sẽ hối hận, sao còn phạm lỗi?”

“Lúc đó anh cũng chỉ muốn bảo Tô Nham bỏ cái thai đó đi. Khi đó anh rất bối rối, đúng là không nghĩ ra được cách nào khác. Nhưng ông nói cuộc đời của Túc Đông cũng kết thúc rồi, muốn để lại đứa con nối dõi. Anh cũng đã phản đối, nhưng chẳng tác dụng gì. Vừa mới đưa Tô Nham đi, chị Giang Thần lại có thai, ông và anh đều thấy hối hận. Nhưng anh và ông đã ích kỷ một lần, và cũng đã trót hứa rồi, sao anh có thể làm trái lời hứa được? Anh không thể nói được gì nữa. Bất cứ chuyện gì anh cũng đã tham gia vào, Cố Diễn Sinh, hãy nói cho anh biết, nếu là em, em sẽ nói thế nào?”

“Vì thế, vì gia đình của anh trai anh, anh đã quyết định chọn cách phá vỡ gia đình của mình?” Cổ họng Cố Diễn Sinh cứng lại. Sống mũi chợt cay xè. Mắt nóng lên như muốn trào ra, cô cố kìm lòng.

Khóc chẳng phải là chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng phụ nữ không thể rơi lệ trước mặt đàn ông, vì như thế sẽ khiến người đàn ông đó mủi lòng, lúc khóc phải tìm chỗ nào không có người, như vậy, rơi bao nhiêu nước mắt thì sẽ kiên cường bấy nhiêu.

Cố Diễn Sinh hít một hơi thật sâu, một lúc, mắt nhìn về phía xa một cách mông lung, không giận cũng không yêu. ”Diệp Túc Bắc, nếu không biết sự thật, tôi sẽ hận anh, nhưng sau khi biết được sự thật, tôi lại càng thấy thất vọng. Trong lòng anh, nhà họ Diệp mãi mãi là số một, còn Cố Diễn Sinh tôi mãi mãi bị anh xếp sau cùng, anh có thể vì nhà họ Diệp mà phá vỡ gia đình của chúng ta, tôi cũng chẳng còn gì để nói, chỉ biết trách ông trời đã bắt tôi lấy nhầm người.”

Ánh mắt của cô mờ dần, đôi mắt vẫn thường ánh lên sự lanh lợi giờ chẳng khác nào màn đêm không ánh sao. Diệp Túc Bắc chợt hiểu ra, nỗi ân hận giờ đây ngấm tận xương tủy, anh ôm tia hy vọng cuối cùng, thốt lên một cách khó khăn “Chúng mình bắt đầu lại từ đầu, có được không?” Nói đến cuối câu, dường như anh không còn chút sức lực, anh biết Cố Diễn Sinh sẽ không đồng ý, nhưng trong lòng vẫn khắc khoải chờ đợi kỳ tích xảy ra.

“Không được.” Cố Diễn Sinh trả lời một cách lạnh lùng, “Nếu anh dùng thủ đoạn bỉ ổi để ngăn cản tôi, tôi sẽ bỏ cái thai này. Nếu anh muốn cả hai đều tốt đẹp, thì hãy buông tha đi. Đừng có nhờ bề trên gây áp lực. Bố tôi sẽ không để cho anh hành động tùy tiện đâu.”

“Em nghĩ anh sẽ làm thế à?” Cuối cùng kỳ tích đã không xuất hiện, chỉ có điều không ngờ rằng trong lòng cô, anh lại tồi tệ đến mức đó. Cuối cùng, cuộc hôn nhân tuyệt đẹp đã bị phá nát bởi chính bàn tay anh. Anh dần bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nói một câu, “Em muốn đi thì đi, anh chỉ có một thỉnh cầu cuối cùng thôi.”

“Là gì?”

“Anh tiễn em đi.”

“...”

Ngày Cố Diễn Sinh đi, thời tiết không đẹp lắm, mặc dù không mưa nhưng cả bầu trời là một màu u ám. Trên trời đầy những đám mây màu chì và nằm rất thấp, như thể chạm tay cũng tới, thời tiết như vậy chẳng khác nào cảnh về thảm họa trong phim. Nhìn mà khiến lòng người thấy lo lắng, bất an.

Thời tiết như vậy không phải hiếm trong mùa hè, chẳng mấy chốc đã có một trận mưa ập xuống. Vì có sấm sét, để đảm bảo an toàn, máy bay đã hoãn hai tiếng.

Ông Cố và bà Cố ngồi bên cạnh cô dặn dò hết chuyện này đến chuyện khác, bà Cố càng nói càng như muốn ứa nước mắt.

Diệp Túc Bắc ngồi ở chỗ khá xa để đợi. Cố Diễn Sinh liếc nhìn anh từ phía xa, nhưng cũng chẳng nói gì.

Cố Diễn Sinh ôm bố và mẹ rồi mới bước vào cửa, lúc cô vẫn chưa bước vào, Diệp Túc Bắc đột nhiên kéo cô, cô quay đầu lại sửng sốt, nhìn anh một cách khó hiểu.

Anh chỉ xuống chân của cô, Cố Diễn Sinh cúi đầu, hóa ra quai giày của cô bị tụt.

Diệp Túc Bắc cố ý ngồi xổm xuống theo bản năng, Cố Diễn Sinh giữ anh lại, tự ngồi xuống. Cô đặt vé máy bay và chứng minh thư xuống đất. Dây giày quấn quanh tay cô, ngón tay thuôn dài của cô vừa kéo, dây giày đã biến thành hình chiếc nơ rất đẹp. Cố Diễn Sinh cầm vé máy bay từ từ đứng lên.

Cuối cùng cô cũng nhìn Diệp Túc Bắc một cái, nhìn lại quãng thời gian hơn hai mươi năm của mình, rồi nói, “Tôi đã cho anh cơ hội, nhưng anh đã bỏ lỡ. Mà tôi, đã học cách tự giải quyết từ lâu rồi.”

Tháng Một ở thủ đô Copenhagen khá lạnh, tiết trời mưa kèm tuyết là khắc nghiệt nhất, vừa lạnh vừa ẩm, không khí và gió lạnh thổi khiến da mặt đau nhức.

Cố Diễn Sinh ngồi bên lò nướng để sưởi ấm với tâm trạng chán nản, đây là điểm cô cảm thấy mới lạ nhất kể từ khi đến Đan Mạch. Mùa đông ở Bắc Âu so với ở phía Nam Trung Quốc không như nhau, đặc biệt là ở một đất nước vừa cổ kính vừa hiện đại như Đan Mạch, trong rất nhiều phòng đều có lò sưởi, kiến trúc mang đậm sắc thái kiểu Châu Âu này luôn luôn làm cho Cố Diễn Sinh thấy thích thú.

“Cố Diễn Sinh!” Mẹ cô kêu lên. “Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có ngồi gần quá, có hại cho mắt đấy!” Cố Diễn Sinh nghe thấy mẹ cằn nhằn, phụng phịu ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, ôm gối đệm xem tivi.

Lúc cô có thai năm tháng, nhân lúc rỗi mẹ đã bay sang, mắng cô một trận ra trò. Thực ra bà Cố muốn lôi cô về nước, nhưng Cố Diễn Sinh rất cứng đầu, hơn nữa bây giờ cơ thể đi lại cũng bất tiện, cuối cùng bà Cố đành phải thỏa hiệp, chính là ở lại Đan Mạch để chăm sóc cô.

Kể từ khi lập đông, bà Cố không cho Cố Diễn Sinh ra ngoài, mùa đông dễ làm cho người ta bị mệt, Cố Diễn Sinh lại thường buồn ngủ, mỗi khi tỉnh dậy, mẹ cô thường bắt cô tập Yoga. Nhưng con người lười nhác như Cố Diễn Sinh toàn viện cớ bụng to để nằm dài trên thảm tập Yoga.

Mang thai là một việc vô cùng vất vả, cái thai trong bụng khiến cô nghén rất nặng. Ba tháng trước hầu như ăn gì vào cũng nôn, nhưng vì sức khỏe của đứa con, cô lại cố ăn, lúc đó cô chỉ có một thân một mình ở đây, sống vẫn chưa quen. Nói chuyện với người khác, câu đầu tiên nhất định phải là, “Hei!”[1], ngay sau đấy, câu thứ hai sẽ là, “Taler du engelsk?”[2]. Vì thế kết quả thông thường sẽ là, người khác biết nói tiếng Anh, cô sẽ giao lưu được vài câu, nếu không biết, thì chỉ có thể tròn mắt đứng nhìn. May mà tiếng Anh thông dụng ở Bắc Âu, nên cũng không bị cản trở nhiều trong giao tiếp.

[1] Xin chào!

[2] Bạn có biết nói tiếng Anh không?

Chẳng có bạn bè, cũng chẳng quen ai, những ngày đầu trôi qua vô nghĩa đến mức nào là điều dễ tưởng tượng. Cũng may vì thủ đô Copenhagen là nơi thực sự có khả năng làm cho người ta thấy vui và hưng phấn. Nơi đầu tiên cô đến khi đặt chân đến thủ đô Copenhagen là cảng Langelini, cô đã nhìn thấy bức tượng nàng tiên cá trên hòn trứng thiên nga bằng đá khổng lồ được đặt ở cửa cảng như trong truyền thuyết. Nó không đẹp như trong trí tưởng tượng. Có lẽ là do nàng tiên cá trong truyện cổ Andersen đã in quá đậm trong tâm trí, nên khi nhìn thấy bức tượng cô đã tiu nghỉu. Hay giống như mọi người vẫn nói, trong sách bao giờ cũng là tuyệt vời nhất, đẹp nhất. Vì thế sau khi nhìn thấy nó, cô cảm thấy hơi thất vọng.

Thủ đô Copenhagen không quá rộng, nhưng nó là thành phố lớn nhất trong số các nước Bắc Âu, truyện cổ Andersen và những kiến trúc cổ kính thời trung đại cùng những tòa lâu đài, nhà thờ càng khiến nơi đây trở nên lãng mạn. Người đầu tiên chăm sóc cô là con trai một người bạn cũ của bố, giờ đang dạy trong học viện mỹ thuật Hoàng gia Copenhagen, tên anh ấy là Vương Lệnh Văn, đó là một người đàn ông sống hướng nội, ít nói chuyện với người khác, nhưng khi nói chuyện lại rất dễ nghe. Nghe nói giờ giảng của anh ấy lúc nào cũng chật kín người. Người Trung Quốc tuy không bị kỳ thị ở Bắc Âu, nhưng cũng không được hoan nghênh lắm, vì thế người có vị thế như Vương Lệnh Văn không phải là nhiều. Anh ấy rất đẹp trai, vẻ đẹp của anh ấy thuộc kiểu các nét đều hoàn hảo, ánh mắt sâu thẳm hút hồn mà được cả thế giới coi là chuẩn mực, hoàn toàn khác so với vẻ hơi phong trần của Diệp Túc Bắc, Cố Diễn Sinh luôn cảm thấy sự tồn tại của anh ấy là để phụ nữ điên cuồng. Nhưng Cố Diễn Sinh thì lại hoàn toàn ngoại lệ, không bị điên cuồng vì anh ấy. Vì thế khi đứng trước mặt cô, Vương Lệnh Văn thường phải chịu thua.

Nếu không phải vì chuyện “tiết lộ bí mật”, Vương Lệnh Văn gần như hoàn hảo, nhưng đáng tiếc là cuối cùng anh ta đã tự bôi nhọ sự hoàn mỹ của mình, dù cho Cố Diễn Sinh cầu xin và nói hay đến đâu, thì cuối cùng Vương Lệnh Văn vẫn nói chuyện cô đang mang thai cho ông Cố.

Sau đó, Vương Lệnh Văn đã đưa Cố Diễn Sinh đến công viên Tivoli nhằm thuyết phục cô, nhưng tình bạn giữa họ vì chuyện đó mà rạn nứt nghiêm trọng, có một thời gian cô rất lạnh lùng và thờ ơ với anh ta.

Kính coong!

Chuông cửa kêu. Cố Diễn Sinh tung chăn xỏ chân vào dép rồi đứng dậy mở cửa. Vừa mới mở hé cửa, không khí lạnh bên ngoài khiến Cố Diễn Sinh rùng mình. Vương Lệnh Văn xoa xoa tay rồi vội bước vào. Mũ, khăn rồi cả áo choàng của anh vẫn còn dính những bông tuyết nhỏ. Cố Diễn Sinh liếc anh ta một cái, rồi quay vào ghế sofa ôm đệm gối tiếp tục xem tivi.

Vương Lệnh Văn phải tự làm mọi việc, treo áo choàng, khăn, mũ lên giá áo, rồi ngồi xuống sofa.

“Giáo trình lần trước anh đưa cho em, em đã xem chưa?” Giọng của Vương Lệnh Văn dịu dàng mà trầm ấm, Cố Diễn Sinh luôn luôn thấy giọng nói này có chút gì đó quen quen.

“Chưa.” Cố Diễn Sinh lắc đầu, “Chẳng hiểu đó gì, nghe ù ù cạc cạc, chẳng hiểu gì cả, em cứ bật lên là thấy buồn ngủ.”

Vương Lệnh Văn cười hì hì, nhìn cô pha trò, “Đó là đĩa tụng kinh Phật, giúp an thần, người đang mang thai nghe sẽ rất tốt, sau còn tốt cho sức khỏe? Cứ làm theo đi!”

Cố Diễn Sinh lườm anh, nói một cách thiếu thiện chí, “Đoạn trước nghe kinh Phật em đã ngủ rồi! Đằng sau còn làm cái gì nữa chứ!”

“Cố Diễn Sinh!” Mẹ cô đang làm trong bếp nghe thấy tiếng nói thì bước ra, nhìn thấy Vương Lệnh Văn, bà chào một cách vô cùng thân thiện, nhẹ nhàng. Vương Lệnh Văn đáp lời, “Bác, cháu đến để giúp bác ạ.”

“Không cần đâu, không cần đâu!” Bà Cố vừa từ chối, vừa bằng lòng để cho anh ấy giúp, Cố Diễn Sinh đứng bên cạnh cười, lắc lắc đầu, tiếp tục xem tivi.

Cuối tuần nào Vương Lệnh Văn cũng đến nhà để ăn cơm cùng họ, khắp các đường phố của Copenhagen chỗ nào cũng có cửa hàng bánh mỳ, nhưng muốn ăn đồ Trung Quốc thì không phải dễ. Cái ông “chuyên ăn không của người khác” Vương Lệnh Văn cuối tuần nào cũng đến đây làm cơm. Cố Diễn Sinh không thích việc làm này của anh ta, nhưng nghĩ đến cảnh thời gian đầu được anh ta chăm sóc, quan tâm, nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thôi.

Anh ấy thường mời Cố Diễn Sinh đến nghe giờ giảng của mình, Cố Diễn Sinh cũng chỉ ậm ờ đồng ý qua quýt cho xong, nhưng thực ra cô cũng chưa bao giờ đến nghe được. Vương Lệnh Văn thường nói với cô rằng, sự tự tin trong suốt ba mươi năm của mình đã bị cô làm tan biến hết. Những lúc đó cô chỉ biết cười.

Vương Lệnh Văn từng kết hôn một lần, nhưng vợ đã chết do tai nạn máy bay, theo như lời anh kể thì đó là một họa sỹ nghiệp dư rất lãng mạn, rất thích Andersen, vì thế mới đeo đuổi đến đây, nhưng đáng tiếc là cô ấy đã không được “sống một cuộc sống hạnh phúc” bên Vương Lệnh Văn như trong truyện cổ tích. Sự việc xảy ra đã ba năm, nhưng khi kể về người phụ nữ đó, Vương Lệnh Văn vẫn cười một cách tình cảm, tiếc nuối. Đó chắc chắn là người phụ nữ lạc quan, hấp dẫn, nên cô ấy mới có thể khiến một người đàn ông yêu si mê đến thế.

Người đàn ông này không thể đem ra để yêu, mà chỉ có thể đem ra để tôn thờ, đó là đánh giá của Cố Diễn Sinh.

Cô muốn giữ mãi sự hoàn hảo đó, thế nên chưa bao giờ đồng ý với bất cứ tình cảm nào từ phía anh ấy. Không phải cô không hiểu tâm tư của Vương Lệnh Văn, nhưng tình yêu là thứ mà khi ta đã dành cho một người thì khó có thể chuyển sang người khác được, vì thế cô chỉ biết giả ngốc, vờ như không nhìn thấy ánh mắt chan chứa tình cảm của anh. Cô rất khâm phục Vương Lệnh Văn, dù biết rõ cô đang có thai, mang trong mình con của người đàn ông khác, vậy mà anh ấy vẫn có thể coi cô như người con gái bình thường, một người con gái có thể làm người yêu. Trong tư tưởng phong kiến đã căn thâm đế cố của người Trung Quốc, điều đó hầu như không thể thành hiện thực, đặc biệt là trong xã hội hiện đại mà nam giới có ưu thế như hiện nay. Nhưng Vương Lệnh Văn đã biến điều đó thành hiện thực.

Cô đang sắp ngủ, chợt điện thoại đổ chuông. Cô tiện tay nhấc máy. Cô đang định nói, tiếng thở đều đều ở đầu dây kia khiến cô bỗng lắng xuống.

“Có chuyện gì thế?” Cố Diễn Sinh lạnh lùng hỏi. Phía đầu điện thoại bên kia rất yên lặng, cô có thể tưởng tượng ra hình dáng Diệp Túc Bắc đang đứng cạnh cửa sổ gọi điện cho cô.

“Không.” Diệp Túc Bắc cẩn thận hỏi, “Em đang bận gì à?”

“Liên quan gì đến anh?” Cố Diễn Sinh vặn dây điện thoại tỏ ra hết nhẫn nại.

Diệp Túc Bắc đá vào tấm sắt, vẫn chưa tỏ ra nhụt chí, giọng nói càng mềm hơn, “À, em cố gắng chăm sóc bản thân nhé, và cả con nữa.”

“Con là của tôi, tôi tự biết chăm sóc. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi gác máy đây”.

Cố Diễn Sinh thấy hơi hối hận, đáng lẽ không nên đồng ý để anh ta mỗi tháng gọi điện cho mình một lần, vì khi gọi điện thoại, cả hai chẳng biết nói gì, lần nào cũng chỉ nói những lời như vậy.

“Đừng gác máy vội.” Diệp Túc Bắc vội cản, liều nói một câu, “Còn có chút chuyện muốn nói.”

Vừa thấy Diệp Túc Bắc bảo có chuyện muốn nói, Cố Diễn Sinh nhẫn nại nghe tiếp. Có lẽ đã là vợ chồng đầu ấp tay kề nhiều năm nên giữa hai người như có thần giao cách cảm, Diệp Túc Bắc đã hiểu ngay, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Em đã đi khám thai chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

“Rất khỏe, là con trai.”

Cố Diễn Sinh trả lời như cái máy, đột nhiên trong đầu nghĩ ra gì đó, cười lạnh lùng, “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Em đừng gác máy.” Diệp Túc Bắc lại thốt lên, vội vàng nói. “Thực ra, anh muốn nói với em...” Anh do dự một lúc, trong đầu thấy rối tung, “Anh Hai và Giang Thần ly hôn rồi...” Diệp Túc Bắc nói được một nửa thì thấy hối hận, thực ra anh chỉ muốn kéo dài thời gian, không ngờ lại nói đến chuyện của anh trai, anh thấy hơi hối hận.

Đúng là câu nói này đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của Cố Diễn Sinh, cô hơi nghi ngờ với thông tin này, tay cô xoắn chặt vào sợi dây điện thoại, nghĩ đến cảnh bất lực của Lục Giang Thần thì thấy không đành lòng, cô chùng giọng nói, “Sao ông có thể đồng ý được?”

Thấy Diễn Sinh không còn sốt ruột nữa, Diệp Túc Bắc thở dài. “Tính cách của Giang Thần thế nào, em cũng hiểu quá rõ rồi. Anh họ đã nói xin lỗi chị ấy, muốn cho chị ấy tự do. Ông cũng giận vì anh ấy không chịu cố gắng giữ, nhưng Giang Thần... hình như cũng không muốn duy trì hôn nhân nữa.”

“Duy trì ư? Duy trì kiểu gì? Anh họ đã sai lầm nghiêm trọng như thế, còn mặt mũi nào duy trì hôn nhân nữa?” Cố Diễn Sinh hắng giọng một cách lạnh lùng, sau đó suy diễn một cách ác ý, “Chắc không phải muốn đón con gái riêng về nên lấy cớ ly hôn đấy chứ?”

“Anh ấy không phải là người như vậy.” Diệp Túc Bắc vội phản ứng, chân mày hơi nhíu lại, rõ ràng tông giọng và sự suy diễn của Cố Diễn Sinh đã động đến sự tự ái của anh. Nhưng anh vẫn biết đến giờ mình không có tư cách để quản cô ấy. Rồi anh yên lặng nghe, chẳng nói lời nào.

“Anh của anh là người như thế nào chẳng liên quan gì đến tôi, về chuyện này, tôi chỉ nhận xét bằng hai chữ ‘cho chết’.“ Giọng nói của cô có vẻ cay nghiệt, lại pha chút đắc ý, “Tôi giơ cả hai tay tán thành Giang Thần ra đi, ở nhà anh chỉ toàn thành phần gây ra tội lỗi!”

“Cố Diễn Sinh!” Rõ ràng, Diệp Túc Bắc đã nổi điên vì giọng nói cay nghiệt của cô.

“Muốn cúp máy rồi phải không, thôi được, cúp luôn đi.”

Diệp Túc Bắc thấy cô có vẻ thách thức, bỗng dưng anh lại bình tĩnh trở lại. Tay anh cầm điện thoại di động, ngắm nhìn quang cảnh đìu hiu bên ngoài cửa sổ, nói với giọng run rẩy, “Thời gian dự sinh của em cũng sắp đến rồi...” Khuôn mặt anh căng lại, cau có, định nói lại câu mà mình đã tập nhiều lần trước khi cúp máy, nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ nói gần nói xa.

“Có đủ người không? Nếu không anh sẽ sang đó?” Câu hỏi hết sức cẩn trọng này của anh khiến Cố Diễn Sinh thấy hơi... Cô không nói gì một hồi lâu, sau đó nghĩ thông suốt, trả lời một cách lạnh lùng, “Không cần đâu.” Rồi cô từ chối một cách thẳng thừng, “Nhìn thấy anh chắc tôi sẽ khó đẻ. Không còn việc gì nữa tôi cúp máy đây.” Nói xong, cô cúp máy luôn.

Đứng bên cạnh chiếc điện thoại, Cố Diễn Sinh ngây ra một lúc, thần hồn như bay đi đâu mất. Cô cũng không hiểu tại sao mình lại nói những lời cay nghiệt, ác ý như thế với Diệp Túc Bắc. Rõ ràng đã tự nhắc nhở rằng mình không nên để tâm, nhưng mỗi lần nói chuyện điện thoại với anh, Cố Diễn Sinh lại không giữ được bình tĩnh. Có lẽ vì ký ức đã choán hết tâm trí. Rõ ràng anh ta đã làm quá nhiều điều khiến cô tổn thương, cô đã chẳng còn chút hy vọng gì từ phía anh ta nữa rồi, rõ ràng chính anh ta là người đã ép cô phải đến nơi đất khách quê người để quên đi quá khứ. Nhưng càng muốn quên đi, thì lại càng nhớ rõ. Càng muốn rời đi xa, thì lại càng mong anh ta đến. Từng chút tình cảm nồng ấm trước đây cứ xô rất mạnh vào cô, như thủy triều dâng lên mỗi khi mặt trời lặn vào những những buổi chiều tĩnh mịch không bóng người.

Cô muốn trốn cũng không trốn được.

“Sao thế?” Giọng nói ấm áp và cuốn hút của Vương Lệnh Văn khiến Cố Diễn Sinh chợt bừng tỉnh. Khuôn mặt của cô vẫn lộ vẻ mâu thuẫn. Vừa quay người lại đã đối diện với ánh mắt đầy tò mò của anh ta. Cố Diễn Sinh thấy hơi mệt, khuôn mặt vô cảm ngồi xuống ghế sofa.

“Không nói à?” Vương Lệnh Văn cười cười, chỉ vào điện thoại, “Người tình cũ à?”

“Hả?”

Vương Lệnh Văn cười một cách ranh mãnh. “Thế thì em nên nói chuyện tử tế với người ta, đứa trẻ sinh ra sẽ cần tiền, nên cho người ta biết.”

“Thật vớ vẩn, anh là thầy giáo, sao lúc nào trong đầu cũng chỉ có tiền thế?” Cố Diễn Sinh chun mũi giễu cợt.

“Không không không”, Vương Lệnh Văn xua xua những ngón tay dài của mình, “Chúng ta không thiếu tiền, nhưng chúng ta không nên dễ dàng với anh ta.”

Cố Diễn Sinh thấy như được pha trò bởi nét mặt của anh ta, “Hình như con là của tôi, anh kích động gì chứ?”

“Anh là cha nuôi của đứa bé!” Lý do lại rất đanh thép.

“Nhưng em có đồng ý đâu.”

“Mẹ em đồng ý rồi.” Vương Lệnh Văn đã biết đưa bác gái ra làm hậu thuẫn đúng lúc, khiến Cố Diễn Sinh chẳng nói được gì.

Ăn tối xong, sau khi Vương Lệnh Văn nỉ non xin đi xin lại, bà Cố thở phào, cho Cố Diễn Sinh vốn đã nằm lỳ cả ngày ở nhà ra ngoài vận động một chút. Tuyết đã ngừng rơi, trên bầu trời xuất hiện lác đác vài ngôi sao, bầu trời xanh thẳm chẳng khác nào bức tranh sơn dầu của Van Gogh, chứa đầy màu sắc tươi mới, thần kỳ. Dưới nền của những bông tuyết đang rơi, những ngôi sao giống dải sao băng tháng Bảy lung linh, rực rỡ, đẹp đến mê hồn.

Cố Diễn Sinh khoác chiếc áo bông dày, đeo khăn, găng tay, nhìn chẳng khác nào một con gấu. Vương Lệnh Văn cũng đeo găng tay và kéo tay cô đi, cô cũng không từ chối, mặc dù tuyết trên đường cũng đã được dọn, nhưng với những người phụ nữ đang mang thai đi lại bất tiện, thì cô vẫn cần có điểm tựa.

“Hình như em không vui?” Vương Lệnh Văn hỏi bằng một câu khẳng định. Cố Diễn Sinh không phản ứng lại, dường như là như vậy, trong lòng cô cũng không được thoải mái lắm.

Bỗng cô thở dài một tiếng.

“Đừng than thở, làm thế là lấy hết phúc của đứa trẻ đấy.”

“Xin anh đấy, anh đã được nhận nền giáo dục của phương Tây, đừng mê tín nữa.”

Vương Lệnh Văn lắc lắc đầu “Đây không phải là mê tín, anh thấy rất có lý. Đứa trẻ trong bụng hàng ngày theo dõi nhất cứ nhất động của mẹ. Nếu mẹ cả ngày âu sầu thiểu não, đứa trẻ ít nhiều cũng học theo, sinh ra sẽ trở thành ‘Lâm Đại Ngọc muội muội’ đấy!”

Cố Diễn Sinh đảo mắt, lườm anh, “Anh còn nói linh tinh nữa đi, đứa trẻ trong bụng em là con trai.”

“Con trai thì càng không được.” Vương Lệnh Văn mở to mắt, “Lâm đệ đệ chẳng phải càng đáng sợ sao?”

Cố Diễn Sinh đã thấy thực sự hết buồn, véo anh ta một cái thật mạnh, “Ai bảo anh trù con em!”

Vương Lệnh Văn bị phát véo của cô làm cho nhảy dựng lên, nhưng vì quần áo mặc rất dày nên không véo vào đến thịt. Vương Lệnh Văn nhìn cô cười một cách giương giương tự đắc. Những u ám trong lòng cô đã tan biến. Cô nhìn anh một cách cảm kích. Nhưng chẳng nói lời nào.

Thấy Cố Diễn Sinh dần bình tĩnh lại, Vương Lệnh Văn mỉm cười, khóe miệng gợi cảm dần nhoẻn ra, anh chậm rãi nói, “Đừng oán hận ký ức. Đừng oán hận quá khứ. Em phải tin rằng, tất cả những nỗi khổ mà thượng đế đem đến cho em, là vì muốn giành cho em phần thưởng cuối cùng.”

Cố Diễn Sinh gật gật đầu. Trong lòng cô thấy thực sự trống rỗng. Không biết có phải vì đang mang thai nên tâm lý không ổn định, dễ bị tổn thương hay không. Cô chợt nhớ đến rất nhiều chuyện. Những ký ức vụn vặt bỗng xâu chuỗi lại theo thời gian, theo từng tia nắng xuyên chiếu trong đầu cô.

Kết hôn với Diệp Túc Bắc là khổ nạn hay sao? Có thể.

Câu chuyện của họ không hề hoàn mỹ, thậm chí còn đầy những điều đáng tiếc, đến nỗi Andersen cũng không thể viết câu chuyện của họ trở thành truyện cổ tích. Nhưng cô vẫn không nỡ quên.

Có phải vì cô quá ngốc nghếch không? Không biết dành cho mình một con đường sống? Hay cuộc đời giống như lời trong một bài hát mà ai cũng thuộc: thứ mạnh nhất chính là số phận?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.