Có Tất Cả Nhưng Mất Anh

Chương 46: Nhẹ nhàng rời đi




Năm ngày sau khi Liễu Kình Vũ và Tiết Ngọc Tuệ nói chuyện.

Ủy ban Kỷ luật thị xã Đông Giang, trong phòng làm việc của Liễu Kình Vũ.

Long Tường ngồi ở đối diện bàn làm việc của Liễu Kình Vũ, đang báo cáo với Liễu Kình Vũ tình hình làm việc thời gian gần đây của Ủy ban Kỷ luật.

Long Tường nói:

– Sếp, sau khi anh từ thành phố Liêu Nguyên trở về, uy tín của Ủy ban Kỷ luật Đông Giang chúng ta càng ngày càng cao. Những quan chức trước kia không nộp tài liệu thân báo thì bây giờ nhộn nhịp giao nộp. Tỷ lệ nộp thật kinh ngạc, đã đạt đến hơn 80% rồi. Mà căn cứ vào thống kê khi chúng ta nhận được tài liệu thông báo đã phát hiện trong các cán bộ cấp phòng trở lên ở Đông Giang chúng ta, tỷ lệ chức có vấn đề không ngờ đạt đến 8%. Thực là một kết quả kinh ngạc, xem ra về sau trọng trách giám sát của Ủy ban Kỷ luật không hề nhẹ.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

– Đúng vậy, số lượng này tuy rằng ít nhưng tồn tại tỷ lệ hủ bại lớn. Một khi phát sinh việc tham ô nhận hối lộ thì sẽ là một tổn thất cực lớn cho quốc gia và nhân dân. Đối với Đông Giang chúng ta sẽ tạo ra một hình tượng đen tối cho chính quyền. Cho nên, việc tăng cường giám sát và quản lý với bộ phận này cần phải được lên chương trình. Đồng thời, đối với lãnh đạo các bộ phận tập trung lợi ích và quyền lợi khác cũng phải giám sát và quản lý chặt chẽ, phải thường xuyên nhắc nhở bọn họ.

Có điều hiện vẫn còn 20% quan chức vẫn chưa nộp tài liệu báo cáo bản thân. Đây cũng là một vấn đề, rõ ràng trong 20% quan chức chưa nộp tài liệu thân báo, rất có thể cũng sẽ tồn tại người có vấn đề. Đợi hội nghị Ủy ban Kỷ luật chiều nay, tôi sẽ triệu tập tất cả các Ủy viên thường vụ nghiên cứu chuyện này. Có thể sẽ có biện pháp cứng rắn hơn, làm cho đám này sợ một phen. Sau khi anh ra ngoài, hãy loan tin này đi, để xem từ giờ đến cuộc họp chiều có ai đến đây trình tài liệu không.

Long Tường gật gật đầu:

– Sếp, ngoại trừ chuyện này, tôi vẫn còn có chuyện muốn báo cáo với ngài.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu:

– Anh nói đi.

Long Tường nói:

– Sếp, gần đây thị xã Đông Giang của chúng ta nổi sóng gió. Rất nhiều đầu sỏ năng lượng nước ngoài điều lực lượng nòng cốt đến Đông Giang. Họ thường xuyên liên hệ với Bí thư Tôn và Chủ tịch Đường nói là chuẩn bị tiến hành đầu tư ở Đông Giang. Tôi cảm thấy việc này có chút kỳ quái.

Long Tường nói xong, Liễu Kình Vũ cười, Long Tường có thể quan sát được hắn đã rất hài lòng rồi. Dù sao đối với Long Tường mà nói, anh ta chủ yếu tập trung tinh lực vào công việc ở Ủy ban Kỷ luật. Chuyện của tập đoàn Tân Nguyên không để tâm chú ý, có rất ít người dị nghị. Liễu Kình Vũ liền cười nói:

– Ừ, chuyện này tôi biết rồi. Về sau anh và người của Tổ tuần tra liên lạc nhiều một chút, bảo bọn họ tập trung tinh thần vào diễn biến ở thị trấn Phủ Viễn, nhất là đám người ngoại quốc ở đó và chính quyền thị trấn. Có phát hiện gì phải báo cho tôi biết ngay.

Long Tường sửng sốt, lập tức gật gật đầu.

Chờ sau khi Long Tường rời khỏi, Liễu Kình Vũ đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn xa xa bên ngoài, trên khóe môi lộ ra một chút đắc ý: “Tôn Ngọc Long à Tôn Ngọc Long, rốt cuộc không biết ông mắc câu lúc nào, ông vội cái gì chứ”

Giờ phút này, Tôn Ngọc Long đang rất đau đầu.

Bởi vì mấy ngày nay điều tra và thăm dò, Tôn Ngọc Long trên cơ bản đã xác định tập đoàn Tân Nguyên và người của Sở năng lượng tỉnh ở Đông Giang đích thực đang tiến hành thăm dò nguồn metan hydrat. Hơn nữa sau khi thăm dò lần đầu, tập đoàn Tân Nguyên đã xác định ở Đông Giang có một trữ lượng lớn chất này, chẳng qua hiện tại thời gian thăm dò ngắn ngủi không thể tiến hành quan trắc và phân tích tỉ mỉ về toàn bộ lượng khí phân bố dưới lòng đất. Tuy nhiên muốn hiểu rõ chỉ là vấn đề thời gian. Nghe nói phía tập đoàn Tân Nguyên đã bắt đầu tìm cách để khai thác, phát triển nguồn tài nguyên này rồi.

Mà vừa lúc này, có ba nhà đầu tư năng lượng tiếng tăm nước ngoài đã thông qua mối quan hệ của mình liên hệ với Tôn Ngọc Long. Họ đều tỏ rõ ý định muốn tiến hành đầu tư ở Đông Giang. Ba tập đoàn đầu sỏ này đến từ Anh, Mỹ và Nhật Bản.

Tôn Ngọc Long cũng bớt chút thời gian cùng người phụ trách của bọn họ bí mật nói chuyện. Thông qua nói chuyện với nhau, Tôn Ngọc Long phát hiện các tập đoàn này căn bản không nói với Tôn Ngọc Long bất cứ điều gì có liên quan đến metan hydrat, chỉ có điều bọn họ đưa ra một loạt điều kiện hấp dẫn. Ra giá thấp nhất là tập đoàn của Nhật Bản. Họ quyết định bỏ vốn 4,4 tỷ đô la Mỹ mua quyền sử dụng lòng đất xung quang thị trấn Phủ Viễn 2km, nói là chuẩn bị xây dựng một xưởng lớn, sản xuất các sản phẩm công nghệ cao có ưu thế kỹ thuật trên trường quốc tế.

Đối với Nhật Bản giảo hoạt, Tôn Ngọc Long hận không thể chửi mẹ nó tuy ngoài mặt thì giả lả nói cười. Còn lại hai nhà đầu tư khác thì một bên ra giá 5,2 tỷ đô la Mỹ, một bên ra giá 5,8 tỷ đô la Mỹ. Tuy nhiên yêu cầu của bọn họ và tập đoàn Nhật Bản đều là muốn lấy được quyền sử dụng phần lớn khu đất xung quanh thị trấn Phủ Viễn, kỳ hạn ít nhất đều phải 40 năm trở lên.

Đối với điều kiện mà ba đầu sỏ năng lượng này đề xuất, Tôn Ngọc Long không nói xa xôi, chỉ là cùng bọn họ tiếp xúc trước. Sau khi tìm hiểu điểm mấu chốt của từng nhà, Tôn Ngọc Long lập tức báo việc này cho Lý Vạn Quân.

Sau khi Lý Vạn Quân nghe xong Tôn Ngọc Long báo cáo, trong lòng hưng phấn, bởi vì từ trong giá mà ba nhà đầu tư năng lượng này đưa ra, ông ta đã thấy được triển vọng tươi sáng của thị xã Đông Giang và thành phố Liêu Nguyên. Có điều Lý Vạn Quân là một người hết sức cẩn thận, sau khi trầm tư một lúc, ông ta nói với Tôn Ngọc Long:

– Ngọc Long à, chuyện này anh đừng nên gấp gáp, quan sát thêm rồi hãy tính. Tôi vẫn cảm thấy tập đoàn Tân Nguyên đột ngột tiến vào Đông Giang chúng ta có chút thái quá, dường như có chỗ nào đó không hợp lý. Dù sao trước đây tập đoàn Tân Nguyên và người của Sở năng lượng cũng từng đến Đông Giang chúng ta khảo sát, nhưng hình như không có thu hoạch gì. Nhưng lần này bọn họ kết hợp khảo sát trong một thời gian ngắn như vậy liền phát hiện ra meta hydrat. Điều này hình như có chút không hợp lý, có thể có một âm mưu gì đó. Chúng ta cứ nên cẩn thận thì hơn.

Tôn Ngọc Long vội vàng gật gật đầu nói:

– Vâng, bí thư Lý yên tâm, tôi sẽ cẩn thận hơn.

Sau khi cúp điện thoại, Tôn Ngọc Long lập tức tự hỏi, y không biết Lý Vạn Quân rốt cuộc đang lo lắng cái gì, nhưng y lại cảm thấy ở Đông Giang đang ẩn chứa mấu chốt buôn bán thật lớn. Y rất rõ chỉ cần Đông Giang có metan hydrat là thực, như vậy bản thân y tuyệt đối có thể chộp lấy lợi ích kinh tế cực lớn trong quá trình khai thác nguồn tài nguyên này.

Nghĩ đến đây, Tôn Ngọc Long nhiệt huyết sục sôi.

Vừa lúc đó, điện thoại di động của Tôn Ngọc Long đột nhiên vang lên, nhìn đến số điện thoại di động không ngờ đến từ một người bạn ở nước ngoài, Tôn Ngọc Long sửng sốt.

Sau khi điện thoại kết nối, chợt nghe đến trong điện thoại truyền đến một thanh âm quen thuộc:

– Lão Tôn, ông lăn lộn cũng không tồi, đã lên chức Bí thư Thị ủy Đông Giang rồi.

– Ngô Lượng Khoan, ông còn nhớ rõ số điện thoại của tôi, thật sự là không dễ dàng. Thiên tài phố Wall vẫn còn có thời gian gọi điện cho tôi cơ à?

Nghe được là bạn học cũ gọi điện thoại tới, Tôn Ngọc Long rất hưng phấn. Nguyên nhân là vì trong đám bạn học đại học thì Ngô Lượng Khoan là một trong số lăn lộn hoành tráng nhất. Ba năm trước trong buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm, hai người có trao đổi cách thức liên lạc cho nhau. Qua lần họp lớp đó Tôn Ngọc Long mới biết được không ngờ Ngô Lượng Khoan đã ở phố Wall làm công việc đầu tư tài chính. Qua tay y đã từng đầu tư tài chính đến mấy tỷ đô la Mỹ, hơn nữa đã làm tới chức Tổng giám cao cấp ở một công ty tài chính, thu nhập một năm của y lên đến mười triệu đô la Mỹ

Mấu chốt nhất chính là Ngô Lượng Khoan vẫn thay mình xử lý khoản tiền mà y tham ô được ở chốn quan trường. Dưới sự xử lý tận tâm của bạn học cũ mà số tiền tham ô được trong thời gian ba năm đã tăng lên gấp đôi, hiệu suất thu lợi của nó tuyệt đối phi thường. Đương nhiên quan hệ của hai người chỉ là công việc, liên hệ cũng không nhiều, nhưng Tôn Ngọc Long có thể thông qua Internet và các phương thức khác nắm rõ tình hình các tài khoản ở nước ngoài, biết bạn học cũ có trách nhiệm phụ trách giúp mình.

– Lão Ngô, việc đầu tư tài chính kia thật sự cảm ơn ông. Lúc nào ông đến Đông Giang, nhất định phải tìm tôi. Tôi muốn cảm ơn ông.

Tôn Ngọc Long thành khẩn nói.

Ngô Lượng Khoan ha ha cười lớn nói:

– Lão Tôn à, giữa hai anh em chúng ta còn phải nói những lời ấy sao? Lúc ở đại học chúng ta như hai anh em, không giúp ông thì tôi giúp ai. Hơn nữa giúp ông xử lý chỉ là tiện thể. Tuy nhiên nói cho ông biết một tin tức, hiện tại tôi đã ở Đông Giang rồi, ông chuẩn bị tiếp đãi tôi đi.

Tôn Ngọc Long sửng sốt:

– Cái gì? Ông đến Đông Giang rồi, không phải đang nói đùa đấy chứ? Ông đến Đông Giang làm gì?

Ngô Lượng Khoan cười ha hả:

– Tôn Ngọc Long ông làm Bí thư Thị ủy không đạt chuẩn rồi. Chẳng lẽ Đông Giang phát hiện một trữ lượng lớn metan hydrat như thế mà ông không biết gì hay sao?

Tôn Ngọc Long sửng sốt, y thật không ngờ, bạn học cũ ở phố Wall của nước Mỹ cũng đã biết được thông tin này.

Lúc này, Ngô Lượng Khoan lại nói tiếp:

– Tôn Ngọc Long, tôi nói ông nghe, lần này tuyệt đối là một cơ hội thu được món lợi kếch sù. Nếu như trước mắt có thể bỏ vào đó 100 triệu đô la Mỹ để khai thác thì sau ba đến năm năm nữa có thể thu lợi một tỷ đô la Mỹ, thậm chí còn nhiều hơn. Cho nên lần này tôi muốn đích thân tới khảo sát nghiêm túc hạng mục này, xem có cơ hội tham gia không. Hơn nữa công ty tôi ở Mỹ đã cho tôi quyền đầu tư 5 tỷ đô la Mỹ, chuẩn bị thử xem có cơ hội đầu tư hạng mục này không?

Sau khi nghe được lời nói của Ngô Lượng Khoan, trong lòng Tôn Ngọc Long nhiệt huyết lại sôi trào. Đối với bản lĩnh của lão bạn học cũ này y sớm đã khâm phục sát đất, cho nên Ngô Lượng Khoan vừa nói như vậy y liền ý thức được mình đã chạm đến đại vận rồi. Vị trí Bí thư Thị ủy Đông Giang này tuyệt đối là hoa thơm quả ngọt đó.

Nghĩ đến đây, Tôn Ngọc Long lập tức nói:

– Ngô Lượng Khoan, ông đang ở đâu. Tôi lập tức đi đón ông.

Trong lúc Tôn Ngọc Long và Ngô Lượng Khoan bí mật gặp mặt nói chuyện với nhau thì Liễu Kình Vũ và Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào cũng có cuộc thảo luận bí mật.

Tăng Hồng Đào trầm giọng nói:

– Liễu Kình Vũ, lần này chuyện ở Đông Giang cậu làm khá lớn rồi đấy. Bây giờ tôi hỏi cậu một câu, trong lòng cậu có tự tin không. Cậu phải biết trong tay tập đoàn lợi ích nắm hơn 50 tỷ nhân dân tệ đó. Nếu như lần này bố trí của cậu thất bại thì không chỉ là món tiền cực lớn kia bị thất thoát, chỉ sợ đến Bí thư Tỉnh ủy tôi đây cũng phải gánh vác trách nhiệm to lớn đấy.​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.