Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 39: Thước Nhạc và Khúc Phàm




Edit: kimio

Đến khi Đồng Vũ Lăng biết được mình sẽ dọn đến ở cùng với Long Triệt, nàng kinh sợ một lúc lâu mới hồi thần lại được. Dĩ nhiên, tâm trạng vốn ảm đạm mỏi mệt trước đây lại một lần nữa dấy lên hy vọng.

Ngày hôm sau, nàng lại thu thập hành lý, từ Khâu gia mang tới Long gia.

So với biệt thự của Khâu gia, Long gia càng thêm xa hoa, xinh đẹp. Vừa mang phong cách của cung điện cổ đại tráng lệ, lại không mất đi phong cách hiện đại tràn đầy khí phách và độc đáo.

Cả ngôi nhà to đến dọa người, trên đầu trời xanh mây trắng, dưới chân bãi cỏ xanh rỡn, trước mắt là hồ nhân tạo trong suốt thấy cả đáy, rồi thì các loại hoa cỏ, cây cối, hương hoa điểu ngữ, người hầu ở chỗ nào cũng nhìn thấy, vô cùng náo nhiệt.

Trong phòng lại càng không phải nói, xanh vàng rực rỡ, bên trong nội đường, các đồ dùng đều được tuyển chọn từ loại gỗ tếch tốt nhất ở Myanmar, do thợ thủ công xuất sắc nhất cẩn thận tỉ mỉ chế thành. Khiến người ta chú ý nhiều nhất là bộ sô pha ở giữa nhà cũng được làm từ gỗ tếch điêu khắc hình con chim ưng.

(Tếch hay giá tỵ[1] (danh pháp hai phần: Tectona grandis) là một loài cây gỗ lớn trong chi Tectona, cao tới 30–40 m và rụng lá vào mùa khô. Khu vực phân bố là Ấn Độ và Đông Dương)

Sau đó, Đồng Vũ Lăng cũng không có thời gian để tiếp tục cảm thán cùng thưởng thức, bởi vì nàng phải chính thức gặp gỡ với người nhà của Long Triệt, hướng bọn họ chào hỏi.

Long Khiếu Thiên – cha của Long Triệt, ước chừng hơn 50 tuổi, dáng người thon dài, khuôn mặt anh tuấn, dưới mũi để một chòm râu khiến ông có vẻ như không giận mà uy.

Khâu Tuyết Liên – mẹ đẻ của Long Triệt, vẫn như cũ là một bộ dáng ung dung đẹp đẽ quý giá, trên khuôn mặt xinh đẹp mơ hồ thoáng hiện nét châm biếm, ngay cả khi Đồng Vũ Lăng chào hỏi với bà, bà cũng chả thèm ngó ngàng tới.

Người để lại cho Đồng Vũ Lăng ấn tượng sâu sắc nhất ngược lại là bà vợ nhỏ của Long Khiếu Thiên – Dung Diễm Hồng. Cũng là một thân phục sức quý báu, dung nhan xinh đẹp, cả người lại tản ra loại khí chất tao nhã cùng không màng danh lợi, cùng với tưởng tượng của nàng về vợ bé khác nhau một trời một vực. Khi Đồng Vũ Lăng vấn an, bà quay lại khách khí cười một tiếng, vừa lúc làm cho Đồng Vũ Lăng một cái thêm củng cố tinh thân, khiến cho Đồng Vũ Lăng không tự giác có hảo cảm đối với bà.

Cuối cùng, dưới sự dẫn dắt của người hầu, Miêu Dĩnh cùng Vũ Lăng đi vào phòng của Long Triệt.

Sáng sủa sạch sẽ, rộng mở sáng ngời, cả gian phòng bố trí theo phong cách sắc lạnh, hết thảy các đồ đạc trang sức, giường đệm … đều là một màu xanh lam.

Mặc dù đây là lần đầu tiên đặt chân vào phòng ngủ của Long Triệt, nhưng Đồng Vũ Lăng chưa từng có cảm giác lạ lẫm, kinh ngạc nào. Phòng ngủ như vậy giống như trong tưởng tượng của nàng, rất phù hợp với tính cách cao ngạo lãnh mạc của Long Triệt.

“Vũ Lăng, laptop để ở đây nhé!” Miêu Dĩnh phân phó người hầu laptop mới mua để ở trên một cái bàn.

“Bà ngoại, kỳ thật cái máy tính này … thật sự là không cần, không bằng bà mang trả lại cửa hàng, hoặc là xem có người nào thân thích cần dùng, đưa cho họ dùng đi!” Đồng Vũ Lăng nhịn không được lại từ chối. Hai lần đều làm cho Miêu Dĩnh phải tiêu, nàng thật sự không yên tâm.

“Ai nha, Vũ Lăng a, cháu còn khách khí với bà ngoại như vậy nữa là bà sẽ tức giận đấy. Đồ vật mà bà ngoại tặng cho cháu làm sao lại có thể cầm về. Nếu cháu thật sự có hiếu với bà, thì cũng đừng nói đi nói lại chuyện máy tính này nữa.” Miêu Dĩnh giả bộ giận dữ. Trên thực tế, bà kiên trì như vậy là bởi vì biết rõ, trước khi Long Triệt biểu lộ tình cảm, Vũ Lăng sẽ vẫn vô cùng tịch mịch, hơn nữa có thể là không phải chỉ một hai tháng! Vì vậy bà hy vọng bộ máy tính này có thể để cho Vũ Lăng giải khuây, để Vũ Lăng có thể không có nhiều thời gian cảm thấy khó sống.

Cuối cùng, Đồng Vũ Lăng không phản đối nữa, cảm kích nhìn bà, bắt đầu đem quần áo bỏ vào cái tủ treo quần áo nhỏ trống gần đấy.

Đồ vật của nàng không phải rất nhiều, vì vậy chưa đến mười phút liền sắp xếp xong hết cả. Miêu Dĩnh bảo Vũ Lăng trước hết đi ngủ một chút, sau đó cũng xuống phòng khách ở lầu một dàn xếp đồ đạc của mình. Vì muốn ủng hộ tinh thần cho Vũ Lăng một chút, bà quyết định ở Long gia vài ngày rồi mới trở về.

Chạng vạng, mọi người tụ tập ở nhà ăn dùng cơm. Trừ bỏ Khâu Tuyết Liên bảo trì trầm mặc, những người khác đều thực khách khí đối đãi Đồng Vũ Lăng, bữa cơm đầu tiên ở Long Gia, xem như là vô kinh vô hiểm.

Thẳng đến khi người nào đó xuất hiện…

Nhìn thấy Đồng Vũ Lăng, Long Triệt hết sức kinh ngạc, đến khi nghe Đồng Vũ Lăng đã chuyển vào Long gia ở, lại còn cùng hắn ở chung một phòng thì lại càng giật mình đến trợn mắt há hốc mồm. Nguyên lai, hai ngày nay hắn đi công tác bên ngoài, Miêu Dĩnh tiền trảm hậu tấu, cũng không thèm hỏi trước hắn, Long Khiếu Thiên cũng không muốn tốn tâm tư ở loại chuyện nhỏ nhặt như thế này, Khâu Tuyết Liên lại càng không muốn “Lãng phí thời gian” đi kể về chuyện của Đồng Vũ Lăng, khó trách hắn chẳng hay biết gì.

Cứ việc trong lòng quay cuồng các loại suy nghĩ, cuối cùng Long Triệt vẫn bảo trì vẻ bình tĩnh cùng lãnh mạc, lẳng lặng ăn xong cơm tối, sau đó trở về phòng.

Đêm bắt đầu sâu dần, trong phòng ngủ lại sáng như ban ngày, lại là tình cảnh giống như lần trước, Long Triệt dựa vào sô pha chợp mắt, Đồng Vũ Lăng ngồi ở trên giường.

“Tôi đi chuẩn bị nước cho anh tắm!” Trừ bỏ những lời này, Đồng Vũ Lăng không biết mình còn có thể nói cái gì.

Bất quá lần này, Long Triệt ngăn cản nàng, hắn nhanh chóng đứng lên, lập tức đi hướng phòng tắm. Sau khi tắm xong, lại là không nói một tiếng, lên giường liền ngủ.

Đồng Vũ Lăng nằm ở bên cạnh hắn, ai oán nhìn chăm chú vào phần lưng của hắn, nhưng cuối cùng, nàng không có tới gần, cũng không còn ôm hắn, ngược lại hơi chút di chuyển thân mình, kéo một cái chăn khác đắp lên chính mình.

Sau khi nàng tiến vào mộng đẹp, luôn luôn tỉnh ngủ Long Triệt lúc này mới xoay người lại, bá đạo đem nàng đặt trên bụng mình, đem mặt của nàng đặt vào lồng ngực của mình, để cho nàng thoạt nhìn cũng giống như lần trước, khi ngủ cũng không muốn xa rời hắn …

Xuân qua hạ tới, ngày đêm trôi qua, Đồng Vũ Lăng đã ở Long gia hơn một tháng. Còn tưởng rằng chuyển vào cùng ở với Long Triệt, nàng có thể “Cận thủy lâu thai”(vịt: cái này vịt cũng không biết dịch thế nào). Ai biết, hết thảy vẫn như cũ.

Trừ bỏ mấy ngày đầu tiên, khi bà ngoại Miêu Dĩnh còn ở đây, hắn sẽ đúng giờ tan tầm, đúng giờ trở về phòng, coi như đối với Vũ Lăng hờ hững, ít nhất còn có thể cùng nàng cùng nhau tiến ngủ.

Nhưng từ sau khi bà ngoại trở về, hắn bắt đầu đi xã giao nhiều hơn, mới đầu còn về trước chín giờ, những ngày gần đây, càng ngày càng muộn, có khi thậm chí mười hai giờ đêm mới trở về, hai lần còn uống đến say mèm.

Suy nghĩ cho bé cưng, cùng với thân thể mệt mỏi, cho dù Đồng Vũ Lăng vô cùng nhớ hắn, cũng không dám thường xuyên cố gắng chờ hắn trở về, cho nên, nàng với hắn, thực sự là thời gian gặp nhau đã ít lại càng ít.

Phụ nữ có thai thích ngủ, nhưng trong cả một ngày tổng có rất nhiều thời gian là thanh tỉnh. Trước đây, Đồng Vũ Lăng có thể đi làm, tan tầm có khi vẫn cùng bạn bè đi dạo phố, buổi tối lại cùng người thân nói chuyện phiếm … một ngày trôi đi rất nhanh. Nhưng là bây giờ, trừ bỏ Miêu Dĩnh thỉnh thoảng đến đây nói chuyện với nàng, chủ yếu là nàng một mình một người.

Khâu Tuyết Liên tựa hồ tuân thủ hứa hẹn, tạm thời cũng không làm khó dễ Đồng Vũ Lăng, hay chính xác hơn là, nàng coi như Đồng Vũ Lăng là người vô hình.

Cho nên, trong ngôi nhà hoa lệ cao cấp này, Đồng Vũ Lăng vô cùng tịch mịch, cô độc và bất lực. Bao nhiêu tâm sự, bao nhiêu bi thương cùng bi thống không có chỗ để kể, chỉ có thể giấu dưới đáy lòng, vòng đi vòng lại một mình thống khổ, hoặc là như hiện tại, lợi dụng cảnh đẹp muôn hồng nghìn tía để tạm thời bình ổn ấm ức cùng khổ sở của mình.

Tháng năm, đúng vào thời điểm hoa Mẫu Đơn nở rộ. Hoa Mẫu Đơn tượng trưng cho vinh hoa phú quý, mà bản thân mình vừa lúc là tương phản, bất kể cố gắng như thế nào cũng vẫn chỉ là một bình dân. Mình ở một nơi tôn quý như thế này, đúng là vô cùng không phù hợp.

“Phụ nữ khi mang thai, không nên suy nghĩ quá nhiều, như vậy không tốt cho đứa bé!” Bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng nói ôn nhu.

Đồng Vũ Lăng quay đầu lại, kinh ngạc thấy Dung Diễm Hồng đang đi hướng phía mình, liền không khỏi kêu lên: “Mẹ hai!”

“Nếu không chê thì gọi tôi là Dung di đi!” Dung Diễm Hồng đi tới bên người Đồng Vũ Lăng, cùng Đồng Vũ Lăng song song mà đứng, quan sát một mảnh biển hoa trước mắt ngâm khẽ: “Đình tiền cây thược dược yêu vô cách, trì thượng hoa sen tịnh thiếu chuyện. Duy có Mẫu Đan thực quốc sắc, nở hoa tiết động kinh thành. Thủ từ này của nhà thơ Lưu Vũ thời Đường, đưa Mẫu Đơn trở thành thống lĩnh của hoa thơm cỏ lạ, địa vị tôn quý biểu hiện tinh tế. Nhưng mà, dù có cao quý tới đâu, Mẫu Đơn thủy chung cũng là hoa, cũng giống như con người chúng ta, mặc kệ là người nghèo hay là người giàu có, thủy chung đều là con người. Bởi vậy, tình yêu là không phân biệt sang hèn.”

Đột nhiên nghe thấy mấy lời này, Đồng Vũ Lăng bất giác giật mình, không có ý thức im lặng, cũng là bởi vì không biết phải nói như thế nào.

“Yêu, có đôi khi sẽ khiến cho bản thân rất thống khổ, đặc biệt khi đem lòng yêu một người không nên yêu. Nhưng nếu như đổi góc độ suy nghĩ lại, trong biển người mênh mông, mình có thể gặp được người đó, kết bạn với người đó, rồi yêu người đó, đây là một điều vô cùng may mắn! Cùng với người đó, bản thân có một đoạn thời gian vô cùng vui vẻ, mặc kệ tương lai như thế nào, đoạn thời gian đó cũng đủ cho mình nhớ lại cảm thấy hạnh phúc.” Dung Diễm Hồng nói tiếp.

“Ý của Dung di là không cần lâu dài, chỉ cần là đã từng có được ạ?” Đồng Vũ Lăng nhịn không được đặt câu hỏi.

Dung Diễm Hồng cười nhạt, không trực tiếp trả lời, thở dài: “Trong đời mỗi người có rất nhiều chuyện khác nhau, mỗi lần vượt qua một chuyện là mỗi lần phải qua một con đường mới, chuyện mà con cần làm trước mắt, đều không phải là nghĩ chuyện này đó có bao nhiêu gian nan, bao nhiêu vất vả, mà là nghĩ xem sau khi vượt qua chuyện này mình sẽ vui vẻ hạnh phúc như thế nào. Trẻ con là điều trân quý nhất trên đời. Từ lúc oa oa khóc lớn ra đời, cho đến lúc bi bô tập nói, rồi đến lúc bước đi khỏe mạnh lớn dần, trở nên ngoan ngoãn nghe lời, ôn nhu săn sóc. Đến lúc đó con sẽ phát hiện, những khó khăn thống khổ lúc trước, không đáng tính toán đến!”

“Xin hỏi… Long Hạo là một đứa trẻ như vậy sao?” Đồng Vũ Lăng không khỏi lại hỏi.

Dung Diễm Hồng lại cười, nụ cười lần này bao hàm tự hào cùng yêu thương, một lúc sau, bà bắt đầu xoay người, trước lúc rời đi lưu lại câu nói sau cùng: “Vũ Lăng, kiên cường một chút, hết thảy lấy đứa bé làm trọng! Chuyện tương lai, thuận theo tự nhiên đi!”

Đưa mắt nhìn Dung Diễm Hồng, Đồng Vũ Lăng sóng lòng mênh mông, không thể không nói, nàng thực thưởng thức sự bình tĩnh của Dung Diễm Hồng, thực hâm mộ sự rộng rãi của Dung Diễm Hồng, đồng thời tràn đầy tò mò cùng nghi hoặc với đoạn thời gian Dung Diễm Hồng đã phải trải qua.

Nhìn theo bóng dáng tự nhiên biến mất kia, Đồng Vũ Lăng chậm rãi thu hồi tầm mắt, lại nhìn hoa Mẫu Đơn đầy màu sắc hỗn loạn trước mắt, tâm tình trở nên rộng mở trong sáng. Không sau, Mẫu Đơn dù có cao quý tới đâu cũng thủy chung là hoa, con người dù có giàu nghèo thế nào, tình yêu cũng sẽ không khác nhau. Kiên trì nhất định sẽ thắng lợi, tương lai không lâu nữa, mình cũng sẽ được đến mây mờ trăng tỏ …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.