Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 28: Lễ mừng năm mới của Thước Nhạc




Long Triệt vẫn nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, cùng nàng đi đến trước chiếc bàn dài màu đỏ, rót hai ly rượu đỏ, một người một ly.

“Cheers!” Hắn nâng chén, thần sắc quỷ dị mà nhìn vào nàng.

Đồng Vũ Lăng cả người vẫn đang bị vây trong kích động cùng cảm động, cũng thật cẩn thận mà nâng chén với hắn, sau đó khẽ nhấp hai ngụm.

Uống xong rượu đỏ, có âm nhạc ở đây, tự nhiên cũng không thể thiếu một màn khiêu vũ.

Đồng Vũ Lăng kiều nhan túy hồng (dung nhan đẹp do say mà trở nên đỏ hồng), si mê đưa mắt nhìn lên nam nhân trước mặt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nam nhân này bề ngoài nhìn như lạnh lùng kiêu căng, đêm nay đã chuyển đổi lột xác, mang đến cho nàng liên tiếp thay đổi kinh hỉ và cảm động, nàng biết, đêm giáng sinh bình an của năm 2009, sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong đầu nàng, trọn đời không quên.

“Thích anh sao?” Con ngươi của Long Triệt sâu không thấy đáy, đột nhiên hỏi.

“Thích!” Đồng Vũ Lăng không chút nghĩ ngợi liền trả lời.

“Yêu anh sao?”

“Yêu!”

“Yêu sâu đậm?”

“Anh yêu em sâu đậm, em liền yêu anh sâu đậm!” Đồng Vũ Lăng cho rằng, hắn yêu mình hẳn là không kém gì mình yêu hắn! Bởi vì hắn của đêm nay, thật sự làm cho người ta cảm động.

Một tia hào quang khác thường trong mắt Long Triệt chợt lóe mà qua, hắn cúi đầu hôn nàng.

Không khí càng ngày càng cực nóng, nhiệt độ cơ thể của hai người cũng càng ngày càng cao, Đồng Vũ Lăng như si như say, đợi đến khi nàng thoáng thanh tỉnh, phát hiện chính mình không còn nằm ở nơi làm việc lãng mạn, mà là. . . . . . Đặt mình nằm trên một chiếc giường lớn mộng mơ tình tứ, từ cảnh vật chung quanh cũng biết được, đây là phòng nghỉ của hắn!

Ý thức được chuyện gì xảy ra, nàng lập tức xoay người ngồi dậy, thế nhưng, thân mình cao lớn của Long triệt cũng đúng lúc đè ép lên.

“Triệt ——” Đồng Vũ Lăng nghe thấy sự run rẩy trong tiếng nói của mình.

“Cho anh được không?” Giọng nói của Long Triệt trầm thấp đạt tới độ khàn khàn không cách nào hình dung nổi.

Nhìn thấy dục vọng kinh người trong mắt hắn, Đồng Vũ Lăng tâm loạn như ma, không biết làm sao, cực kì mâu thuẫn.

Không để cho nàng suy nghĩ nhiều hơn, Long Triệt đã lại hôn nàng, cuối cùng diệt trừ nốt tia giãy dụa và lí trí kia của nàng.

Đồng Vũ Lăng ý loạn tình mê, cho đến khi phía dưới truyền đến một trận đau đớn tê tâm liệt phế, toàn bộ ý thức mới lại lần nữa trở về vị trí cũ.

“Ngoan, nhẫn nại một chút, rất nhanh sẽ không đau!” Nhìn thấy cảnh nàng nhíu mày đổ mồ hôi vì thống khổ, nội tâm Long Triệt không hiểu sao bỗng thu lại, không khỏi ôn nhu an ủi nàng.

Đồng Vũ Lăng rưng rưng gật đầu, cảm giác khó chịu rất nhanh mà dần dần qua đi, tiếp theo lại chính là một cảm giác tuyệt vời khó có thể nói được, làm cho nàng giống như bay lên trời cao. . . . . .

Sau đó, tay nhỏ bé của Đồng Vũ Lăng vẫn như cũ gắt gao vòng quanh eo bụng rắn chắc của hắn, vẫn chìm đắm trong rung động mới vừa rồi. Nàng còn chưa hề cảm nhận được, đáy lòng đang từ lặng yên mà nảy mầm một cỗ tình cảm, hắn lại càng nhanh ôm lấy nàng, một hồi mang theo ngọt ngào mà tiến vào mộng đẹp.

Bên trong yên tĩnh dị thường, chỉ có tiếng hít thở lẫn nhau, con ngươi đen của Long Triệt lóe lên, có chút đăm chiêu nhìn chăm chú vào thiên hạ ngủ say trong ngực, cả người bị vây trong trạng thái ngốc lăng, đến tận khi di động đột nhiên vang lên.

“Triệt, chúc mừng giáng sinh vui vẻ! Anh đang làm gì vậy?” Giọng nói của Trình Gia Văn yêu kiều vượt qua đại dương truyền đến.

Long Triệt giật mình, mới nói: “Mới vừa cùng một nữ nhân làm xong chuyện anh với em từng làm!”

Trình Gia Văn đầu tiên là một trận giật mình, lập tức cười nói: “Đừng nói giỡn, em biết anh sẽ không!”

Đối với tự tin cùng tự cho là đúng của nàng, Long Triệt hừ lạnh: “Cô ấy đang ngủ bên người của anh, có muốn nghe tiếng hít thở của cô ấy một chút không?” Nói là làm, hắn thật sự đem di động đưa xuống dưới mũi Đồng Vũ Lăng vài giây, lại đặt trở về bên tai của mình.

“Triệt, đừng hồ nháo, em căn bản là không nghe thấy!” Trình Gia Văn vẫn nghĩ là Long Triệt đang cố ý chọc giận nàng.

Hừ ân, tiếng hít thở nhỏ như vậy, nàng đương nhiên là không nghe thấy! Trong lòng có một cỗ đắc ý cùng thống khoái, Long Triệt cười lạnh, trực tiếp đóng di động.

Vừa đúng lúc này, Đồng Vũ Lăng từ từ tỉnh lại: “Triệt, anh còn chưa ngủ? Khuya như vậy còn có điện thoại gọi đến?”

Đôi mắt đẹp nửa mở, ngơ ngẩn hồn nhiên, cực kì mê người, con ngươi của Long Triệt trở nên căng thẳng, lại mang nàng lên đỉnh hạnh phúc. . . . . .

Đêm tối rét lạnh ở trong kiều diễm mà đi qua, ban ngày tràn đầy sức sống bắt đầu tiến đến.

Đồng Vũ Lăng tỉnh lại đầu tiên, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều làm cho dung nhan yêu kiều của nàng chợt nở nụ cười, một đôi mắt đẹp chạy dọc từ lồng ngực to lớn kia của hắn lên trên, tầm mắt cuối cùng dừng lại ở tuấn nhan bởi vì đang ngủ mà có vẻ càng thêm hoàn mỹ mê người, tình cảnh tối hôm qua dần dần hiện lên trong đầu nàng.

Khoảnh khắc bị hắn hấp dẫn hoan ái kia, nàng rốt cục hiểu được, hết thảy đều là hắn cố ý sắp đặt, nhưng chính mình cũng không cảm thấy tức giận, mà phối hợp với hắn, đón ý hùa theo hắn. Nghĩ thầm, nam nhân giống như hắn vậy, có thể hao tổn tâm tư đi “bày ra” hoặc là “thiết kế” một đêm giáng sinh bình an lãng mạn tốt đẹp như vậy, là vô cùng đáng quý, vô cùng làm cho người ta cảm động!

Thì ra, hắn là một nam nhân ngoài lạnh trong nóng! Thì ra, chính mình đã bất tri bất giác bị hắn hấp dẫn từ lâu, không biết bao lâu mà tự nhiên lặng lẽ yêu hắn.

Chính thức dây dưa còn chưa đến một tuần liền cùng hắn kết hợp, tiến triển như vậy có lẽ đúng là nhanh như bay, nhưng chính mình cũng không cảm thấy tiếc nuối hay hối hận gì. Yêu một người, chẳng phân biệt được thời gian dài ngắn; huống hồ, từ hai tháng trước nhận thức hắn, tiếp xúc cùng hiểu biết, chính mình đã thật sâu hiểu được rằng, hắn là nam nhân đáng giá để phó thác chuyện chung thân!

Phó thác chuyện chung thân? Nghĩ tới từ ngữ tốt đẹp đến thế, nội tâm Đồng Vũ Lăng lại là một trận ngọt ngào, tay không tự chủ được sờ vào cái bụng bằng phẳng bóng loáng của mình, tối hôm qua không có dùng biện pháp an toàn gì , nơi này nói không chừng đã dựng dục kết tinh tình yêu của mình và hắn!

Người ta nói, nam nhân vì tính mà yêu, nữ nhân vì yêu mà tính, nhưng nàng giờ phút này cảm nhận được, nữ nhân không chỉ có bởi vì yêu mà tính, còn có thể vì tính mà yêu càng thêm sâu đậm! ! Trong lòng tràn đầy hạnh phúc cùng vui vẻ, Đồng Vũ Lăng thật cẩn thận chuyển động thân thể, tiến càng gần đến chỗ Long Triệt đang ngủ, nhắm mắt hấp thụ hơi thở nam tính độc đáo, làm nàng mê muội kia của hắn.

Bỗng nhiên, trước ngực truyền đến một trận tê dại cùng ngứa ngáy đùa cợt, hắn, tỉnh!

“Chúc mừng giáng sinh vui vẻ!” Đồng Vũ Lăng mỉm cười tươi sáng.

Đối mặt với tươi cười khéo léo của nàng, Long Triệt ngẩn người, lập tức thấp giọng nói: “Chúc mừng giáng sinh vui vẻ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.