Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 25: Những vị khách trong không gian của Thước Nhạc




Phòng ngủ nho nhỏ, an bình yên tĩnh, Đồng Vũ Lăng ngơ ngác nhìn một đám hộp gấm tinh mỹ trước mắt: bông tai, vòng cổ, vòng tay, cài tóc, châm cài ngực vân vân, tất cả đồ trang sức này, mỗi thứ đều vô cùng quý báu, đều là Long Triệt đưa cho nàng.

Từ sau ngày đó tặng bánh cùng hoa, hắn thật sự “Thực hiện” lời hứa, đối với nàng triển khai theo đuổi thế công.

Từ nhỏ đến lớn, bản thân cũng không có chí lớn, không có dã tâm, nguyện vọng lớn nhất chính là người một nhà vui vui vẻ vẻ, bình an sống. Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong sinh mệnh của nàng sẽ xuất hiện kẻ có tiền như Long Triệt.

Nàng rất rõ ràng, hắn là một kẻ mắt cao hơn đầu, vì vậy ngay từ đầu cũng không đối với hắn sinh ra cảm tưởng gì, cứ việc hắn có đôi khi biết làm ra một số việc không hiểu ra sao cả, làm cho người ta mơ màng.

Nàng từng đáp ứng hắn một số yêu vầu vô lý, đều không phải là bởi vì có ý tưởng gì với hắn, mà là nàng không muốn cuộc sống yên bình của nàng sẽ gặp khó khăn. Bất kể như thế nào, ba ba cũng làm việc ở công ty của hắn, gia đình nàng còn thiếu tiền ngân hàng của hắn, đủ loại vấn đề khiến cho ba ba nàng không thể thất nghiệp, nàng không thể đắc tội hắn.

Nhưng là bây giờ, sự tình phát triển tựa hồ trệch hướng đường ray, nàng không rõ ràng lắm hắn vì cái gì đột nhiên đối với nàng cảm thấy hứng thú, muốn nàng làm nữ nhân của hắn.

Không thể phủ nhận, hắn là một nam nhân thượng hạng, bề ngoài xuất chúng, gia đình bối cảnh vô cùng tốt, tuổi lại còn trẻ, nam nhân như vậy, đại khái có đốt đèn lồng lên cẩn thận tìm cả đời cũng khó tìm được. Chính là bởi vì vậy, nàng thực hiển nhiên tự hiểu lấy, cùng hắn là không thể nào!

Biết hắn sẽ không bỏ qua, nàng cũng không có đi đặc biệt ngăn cản. Câu cửa miệng là, bạn có thể không thích người khác, nhưng bạn không thể ngăn cản người khác thích bạn!

Thích? Nghĩ đến hai chữ này, Đồng Vũ Lăng không khỏi chua sót cười, nhiều lần, sau khi cự tuyệt, lại cảm thấy trong lòng tò mò, nàng đã từng hỏi qua Long Triệt vì sao lại muốn chính mình làm nữ nhân của hắn, nhưng hắn đều không nói.

Điều này khiến nàng hiểu rằng, mặc kệ xuất phát từ lý do gì, việc hắn theo đuổi nàng tuyệt đối không phải bởi vì thích … Thậm chí yêu. Cho nên, nàng mặc kệ hắn, tin tưởng không bao lâu nữa hắn sẽ buông tha, tới lúc đó thì đám trang sức quý báu này cũng sẽ vật quy nguyên chủ.

Nghĩ tới đây, Đồng Vũ Lăng trừ bỏ cảm thấy tiêu tan, còn không hiểu ra sao xen lẫn một cỗ thản nhiên phiền muộn cùng mất mát, rốt cuộc vì sao lại như vậy, chính nàng cũng không rõ ràng lắm.

“Tiểu Lăng, đi ra ăn cơm!” Nương theo sau một trận đập cửa, bên ngoài truyền đến tiếng gọi ôn nhu của Đồng mẫu.

Đồng Vũ Lăng lấy lại tinh thần, thu hồi đám trang sức, ra nhà ăn.

Phát hiện chỗ của phụ thân trống, Đồng Vũ Lăng không khỏi hỏi: “Ba ba đâu?”

“Ông ấy a, còn ở trong phòng. Gần nhất thật sự là kỳ quái, vừa về đến nhà liền trốn ở trong phòng, lén lút, mẹ nhiều lần đi vào đều thấy ông ấy đang gọi điện thoại, vừa nhìn thấy mẹ thì lập tức ngắt máy!” Đồng mẫu quở trách lên.

Lo lắng mẫu thân miên man suy nghĩ, Đồng Vũ Lăng vội vàng an ủi: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều lắm, nói không chừng là trong công việc của ba có một số việc không thể để người khác biết.”

“Mẹ đây cũng không phải người ngoài, mẹ còn là vợ của ông ấy đâu!”

“Thê tử cũng như vậy, tựa như cảnh sát, bọn họ cũng có một số vụ án quy định không thể nói cho người nhà!”

“Ba của con cũng không phải cảnh sát! Ông ấy chỉ là một tiểu viên chức mà thôi!” Đồng mẫu ủy khuất.

Vừa lúc này, Đồng Khải Kiếm nghênh ngang đi ra, tâm tình thoạt nhìn thực vui vẻ: “Hai mẹ con đang nói xấu gì tôi thế?”

“Cha, đừng trách con không nhắc nhở cha, tâm tình của mẹ thật không thật là tốt, cha tốt nhất nên nghĩ biện pháp dỗ mẹ đi, để tránh mẹ ăn không ngon nha!” Vì muốn cho không khí sinh động cùng thổi bay chật vật của mẫu thân, Đồng Vũ Lăng vui đùa.

Đồng Khải Kiếm ngồi xuống bên cạnh Đồng mẫu, thân thiết nhìn nàng: “Làm sao vậy? Ai chọc vợ yêu của tôi tức giận vậy? Cười một cái, đừng cứ mãi vẻ mặt đau khổ, lòng tôi sẽ đau lắm nha!”

Nghe thấy trượng phu ở trước mặt nữ nhi nói những lời ái muội, Đồng mẫu thần sắc nhất thời trở nên lúng túng, ngượng ngùng liếc mắt lườm hắn một cái: “Con còn ở đây!”

“Ha ha, hai người cứ coi như con là trong suốt, con tuyệt đối không để ý!” Chứng kiến cha mẹ tương thân tương ái, Đồng Vũ Lăng tâm tình thật tốt.

Lo lắng vừa mới xuất hiện dần dần tan đi, người một nhà như bình thường, thật vui vẻ, cười nói …

Kế tiếp, ngày qua ngày, cuộc sống của Đồng Vũ Lăng không nhiều lắm biến hóa. Long Triệt bám riết không tha, tiếp tục đối với nàng triển khai thế công theo đuổi, hành động thực làm cho người ta cảm động, ngay cả không biết rõ tình hình như Dư Hiểu Linh cũng nhịn không được thay hắn nói tốt, khuyên Đồng Vũ Lăng tiếp nhận sự theo đuổi của hắn.

Kỳ thật, Đồng Vũ Lăng chẳng phải không cảm động, nhưng nàng vĩnh viễn nhớ rõ, mình cùng hắn là người của hai thế giới, căn bản không có kết quả tốt, cho nên nàng thời khắc cảnh giác chính mình, ngàn vạn lần đừng động tâm, đừng hãm tiến vào.

Chỉ tiếc, rất nhiều chuyện thường thường không nằm trong sự khống chế của con người, tựa như hôm nay …

Đang khi làm việc, Đồng Vũ Lăng đột nhiên nhận được mẫu thân điện báo: “Tiểu Lăng, con có thể xin phép sao? Nhanh về nhà một chuyến, ba của con hắn …”

Đồng Vũ Lăng nội tâm không hiểu run lên, gấp giọng hỏi: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì? Ba ba làm sao vậy?”

“Ba của con mua cái gì chứng quyền, toàn bộ mất hết, lại thiếu người ta một số nợ lớn!” Đồng mẫu khóc lóc kể lể đi ra.

Đồng Vũ Lăng thần sắc nhất thời ngưng đọng lại, nhịn không được hổn hển gào lên: “Ba không phải đã nói rửa tay gác kiếm sao? Tại sao lại muốn làm những cái này? Chứng quyền là cái quỷ đồ vật này nọ gì?” Nàng bình thường chưa bao giờ đầu tư, trừ bỏ nghe qua một chút thông thường cổ phiếu cùng ngân sách, những cái khác căn bản là không hiểu.

“Mẹ cũng không phải rất rõ ràng, chính là nghe cha con nói như vậy, con … con có thể trở về một chút không?”

“Được. Mẹ, mẹ đừng khóc, bây giờ con liền đi về!” Sau khi Đồng Vũ Lăng cúp điện thoại, lại cùng lão bản xin nghỉ hai canh giờ, trước tiên tan tầm, vội vàng chạy về nhà.

Đồng Khải Kiếm y như lần trước, ủ rũ ngồi ở trên ghế sa lon, hai tay ôm đầu, một bộ dáng sám hối.

Đồng Vũ Lăng không muốn làm tiếp ra vô nghĩa trách cứ hoặc là cái gì, nàng lập tức đi đến bên người mẫu thân, bi thương kêu một tiếng: “Mẹ!”

Đồng mẫu gắt gao túm trụ tay của nữ nhi, khóc rống lên: “Tiểu Lăng, cái nhà này có lẽ là muốn mất, ngôi nhà mà chúng ta tân tân khổ khổ kiến trúc a …”

Cực lực nhịn xuống đáy lòng chua xót cùng bi thống, Đồng Vũ Lăng khuyên giải an ủi mẫu thân: “Mẹ, đừng khóc, hết thảy sẽ đi qua, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, sẽ không có chuyện gì.”

“Lúc trước chúng ta còn có một lượng tiền lớn còn không có trả hết nợ, hiện tại lại thiếu một đống, Chúng ta thượng một lượng lớn tiền còn không có trả hết nợ, hiện tại lại thiếu một đám, này khi nào mới trả hết a! !”

Trong đôi mắt đẹp của Đồng Vũ Lăng nổi lên một tầng sương mù, một bên vỗ nhẹ tay nàng, một bên chuyển nhìn về phía phụ thân, nàng hiểu được, chính mình nhất định bảo trì trấn tĩnh: “Cha, rốt cuộc sao lại thế này, ngài có thể nói cho con biết không?”

Đồng Khải Kiếm rốt cục ngẩng đầu lên, vốn là hổ thẹn nhìn nữ nhi một chút, sau đó nhẹ nhàng kể ra: “Từ sau khi xảy ra chuyện kia, ba quả thật không tiếp tục mua cổ phiếu, nhưng ngẫu nhiên thỉnh thoảng cũng chú ý một chút tin tức về phương diện này. Có một hôm buổi trưa, khi cha đang nhìn một ít tin tức về cổ phiếu, trong lúc vô ý liền bị vị tổng thanh tra ngành mới tới phát hiện, hắn và cha tán gẫu một chút, liền hỏi cha có hứng thú là một ít đầu tư, cha đã đáp ứng mẹ con các con, cho nên lập tức cự tuyệt. Hắn nghe xong, cũng tán thành cha đừng mua cổ phiếu nữa, mà là đề nghị ta lấy tiền đầu tư, hắn nói chứng quyền là một đầu tư nhỏ, trong ngắn hạn có thể kiếm tiền, để nghị cha mua một chút, còn nói trong phương diện tài chính, hắn có thể giúp cha … ”

“A, cha, ngài như thế nào tin tưởng lời nói của hắn! ! Đột nhiên hắn đối với ba tốt như vậy, còn cho ba vay tiền, ba không cảm thấy là kỳ quái sao?” Đồng Vũ Lăng nhịn không được cắt đứt hắn.

“Hắn cũng là người của công ty, cha nghĩ hắn hẳn là ôm tâm tính có phúc cùng hưởng, trước kia cha được đến một ít tin tức nho nhỏ cũng sẽ nói cho thân bằng hảo hữu, dù sao có tiền mọi người cùng nhau kiếm a!” Đồng Khải Kiếm giải thích.

Đối diện phụ thân “Đơn thuần”, Đồng Vũ Lăng không biết nên cảm thấy tự hào vẫn là bi ai, nàng thở dài một tiếng, lại hỏi: “Sau lại thế nào? Trước đó vài ngày, cha thường xuyên lén lút trốn trong phòng, chính là vì cái này?”

Đồng Khải Kiếm hối hận gật đầu: “Cha nghĩ hắn là tổng thanh tra, tin tức hắn đưa cho khẳng định thực chính xác, hơn nữa đây là đầu tư, phiêu lưu không giống cổ phiếu, cha liền quyết định thử một lần. Vừa mới bắt đầu quả thật buôn bán lời không ít, cái này càng làm cho cha tin tưởng năng lực của hắn, vì thế thừa thế truy kích, hy vọng có thể thừa dịp lần này hàm ngư phiên thân, đem nợ lúc trước trả hết. Cha trước kia không chơi đùa chứng quyền, đối với phương diện này không phải hiểu lắm, luôn luôn là hắn nói cho cha biết. Ai biết hắn lần này đi công tác, sau khi trở về mới phát hiện được chứng quyền của cha đã hết hạn, hơn nữa toàn bộ thua lỗ! !”

Đồng Vũ Lăng cuối cùng hiểu được đại khái, trong lòng tối bi ai, nàng không có tiếp tục trách cứ, bởi vì nàng đã mất khí lực lại đi chỉ trích phụ thân, thậm chí có thể nói, nàng đối với hắn hoàn toàn thất vọng! !

“Vốn cha có thể thiếu nợ số tiền kia, nhưng là tổng thanh tra hắn gần nhất đầu tư cũng thất bại, cần tài chính quay vòng, hắn vạn bất đắc dĩ, muốn cha trả tiền.”

“Phải trả nhiều hay ít?” Đồng Vũ Lăng thoáng điều chỉnh một chút tâm tình, hỏi.

“Cả gốc và lãi, tổng cộng mười vạn!”

Mười vạn! ! Vì cái gì mỗi lần đều là nhiều tiền như vậy! ! ! Mỗi lần cũng làm cho nàng bất lực? ? Đồng Vũ Lăng không nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt một mảnh chua xót cùng chua sót. Đột nhiên, nàng đứng lên: “Mẹ, con đi ra ngoài.”

“Tiểu Lăng, con muốn đi đâu?” Đồng mẫu lo lắng nhìn nàng.

“Con … con muốn đi ra ngoài đi một chút! Còn có, việc này, cha, con sẽ nghĩ biện pháp!” Đồng Vũ Lăng nói xong, cái gì cũng không cầm theo, bước ra cửa rời khỏi nhà.

Nàng chẳng có mục đích đi trên đường cái, đầu óc một mảnh hỗn loạn, thất hồn lạc phách, khi đi qua đường không lưu ý đến đèn đỏ.

Tiếng phanh bén nhọn vang tận mây xanh, Đồng Vũ Lăng cả người theo phản xạ ngã nhào trên đất, chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Long Triệt đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, giống như xách con gà con đem nàng ôm lên khỏi mặt đất, trở lại trên xe, sau khi thay nàng buộc chặt giây an toàn, để tránh tắc nghẽn giao thông, trước lái xe đi.

“Cô không thấy được đèn đỏ ah? Vừa rồi nếu như là đụng vào một lái xe khác, cô nhất định mất mạng!” Long Triệt nhìn nàng, giận dữ mắng mỏ.

Đồng Vũ Lăng trầm lặng, không nói.

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Có thể nói cho tôi biết không?” Tiếng nói của Long Triệt chợt chuyển nhẹ, đem xe dừng ở một bên.

Thấy Đồng Vũ Lăng vẫn là thất thần, hắn không khỏi nghiêng thân đi qua, đầu đưa đến trước mặt của nàng, cơ hồ đụng phải mặt của nàng: “Nói chuyện, được không?”

Dung nhan tuấn mỹ hiện rõ vẻ ôn nhu, sâu thẳm con ngươi đen che kín thương tiếc cùng trìu mến, những điều này Đồng Vũ Lăng chưa từng thấy qua, nội tâm đột nhiên trở nên ấm áp, khiến nàng không tự chủ được kể ra chuyện vừa mới xảy ra ở nhà.

Long Triệt nghe xong, vẻ mặt thoải mái: “Còn tưởng rằng là có chuyện gì, không phải là 10 vạn nguyên sao, nếu vừa rồi chỉ vì 10 vạn mà đánh mất cái mạng nhỏ của cô, kia mới không đáng đâu!”

Chính là mười vạn, đối với kẻ có tiền như bọn họ mà nói đương nhiên là không đáng kể, chính là đối với chính mình … Khuôn mặt của Đồng Vũ Lăng thoáng chốc lại là một mảnh ảm đạm.

“Đừng buồn, tôi giúp cô trả nợ!”

“Không cần!” Đồng Vũ Lăng nghĩ cũng không nghĩ, lập tức cự tuyệt.

“Vì cái gì?”

“Tôi với anh không thân không thích …”

“Vậy cô đáp ứng theo đuổi của tôi là được rồi, làm nữ nhân của tôi, này không phải thuận lý thành chương sao?”

“Kể cả khi tôi là nữ nhân của anh, cũng không cần để anh trả nợ giúp tôi. Huống chi…”

“Đừng con mẹ nó như vậy được không? Tôi rốt cuộc có điểm nào không được? Tôi theo đuổi cô lâu như vậy, vì cái gì cô chính là không chịu đáp ứng tôi, tiểu nữ nhân, đừng cố chấp nữa được không?” Nhớ tới trong khoảng thời gian này bị nhục, Long Triệt chán nản buồn bực.

Đồng Vũ Lăng nhìn hắn, nhịn không được nói: “Không phải anh không tốt, mà là … Anh thật tốt quá, cho nên tôi không dám nhận!”

Long Triệt giật mình, nhưng rất nhanh, cuồng vọng nói: “Nếu biết tôi tốt, cô càng hẳn là nắm chắc cơ hội!”

“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, vì cái gì anh theo đuổi tôi sao?” Người ở là lúc yếu ớt nhất, cũng là lúc tâm lý dễ mềm lòng cảm động nhất.

Lần này, Long Triệt không như bình thường trầm mặc như vậy, mà là bình tĩnh nhìn nàng, gằn từng tiếng đáp ra: “Bởi vì tôi thích cô!”

Giống như bị sét đánh trúng, Đồng Vũ Lăng bị lời của hắn làm cho trợn mắt há hốc mồm.

“Nha đầu, đáp ứng anh được không? Còn có, trên vai em trách nhiệm quá lớn, để cho anh thay em chia sẻ một ít được không?” Long Triệt thừa thắng xông lên, cả người đạt tới trước nay chưa từng có ôn nhu, con ngươi đen sâu không thấy đáy lại càng tràn ngập nhu tình.

Tiếp tục kiên cường, tiếp tục lý trí như Đồng Vũ Lăng, giờ phút này cũng vô pháp ngăn cản, hết thảy băn khoăn nháy mắt tất cả đều hỏng mất cùng biến mất.

Long Triệt đưa tay ôm đôi vai nhỏ bé của nàng, khiến cho đầu của nàng dựa vào trước ngực chính mình.

Nam giới độc đáo hơi thở, còn có rộng lớn cơ ngực, khiến cho Đồng Vũ Lăng có cảm giác vô cùng an toàn, khiến cho nàng kìm lòng không đậu, dựa vào càng chặt hơn, quyến luyến ở trong ngực của hắn.

Long Triệt hiểu rõ hết thảy, môi mỏng không tự giác giơ lên, đắc ý vì thực hiện được ở trong mắt chợt lóe lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.