Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 19: Thước Nhạc ở nhà Khúc Phàm




Những ngày tiếp theo, Long Triệt luôn không hiểu ra sao cả muốn Đồng Vũ Lăng bồi hắn, trong lòng Đồng Vũ Lăng tự nhiên là không muốn, nhưng bất đắc dĩ cuối cùng, vẫn là phải đáp ứng hắn.

Ban đầu vốn nàng chỉ có tâm lý là ứng phó, nhưng không ngờ, ở chung với hắn một vài lần, nàng chậm rãi phát hiện, kì thật hắn cũng không phải “tồi tệ” nhưng trong tưởng tượng của nàng. Hắn bề ngoài thành thục, rõ ràng lớn hơn nàng tận năm tuổi, nhưng có đôi khi tâm trí phi thường ngây thơ, ở một số phương diện tư tưởng thực đơn thuần. Nàng còn phát hiện, bề ngoài lãnh khốc của hắn không phù hợp với lòng từ thiện mà hắn có, khiến cho nàng không khỏi muốn đánh giá lại hắn một lần nữa.

Giống như là ngày hôm nay!

Hắn cùng nàng đi đến cô nhi viện làm công tác tình nguyện. Đối với những cô nhi này, hắn không những không cảm thấy ghét bỏ cùng chán ghét, ngược lại vẻ mặt rất ôn hòa, đem lễ vật từng thứ từng thứ đưa cho tụi nhỏ, hắn còn cùng đám trẻ đùa giỡn chơi đùa.

Nàng nhìn ra được, nụ cười trên khuôn mặt hắn, không phải là giả bộ, cùng không phải là gượng ép, mà là phát ra từ nội tâm! Xuyên thấu qua bóng dáng cao to vĩ ngạn kia, dường như nàng thấy một thân hình nho nhỏ, tuấn tú ngây thơ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nụ cười chân thành …

Nàng thực buồn bực, muốn hỏi lại một chút, nhưng lại cảm thấy là không cần thiết, cuối cùng chỉ có thể đem nghi hoặc chôn dấu dưới đáy lòng, quyết định tương lại nếu có cơ hội sẽ hỏi lại sau. Mặc kệ như thế nào, đối với hắn, nàng bắt đầu nhìn với con mắt khác, chán ghét dần dần biến mất, cảm tình nhỏ nhỏ dần dần nảy sinh!

“Đồng tiểu thư, Đồng tiểu thư …”

Thanh âm ôn nhu tôn kính, khiến cho Đồng Vũ Lăng từ trong trầm tư trở lại.

Đồng Vũ Lăng hơi chút ghé mắt, mỉm cười nói: “Lâm đại thẩm!”

“Mỗi lần Đồng tiểu thư đến, đều mang đến cho cô nhi viện vô hạn vui vẻ, thật sự cảm tạ cháu!” Tầm mắt của viện trưởng Lâm đại thẩm chuyển hướng đến đám trẻ trong cô nhi viện còn đang chơi đùa.

“Lâm đại thẩm không cần khách khí, chỉ tiếc cháu không có đủ năng lực, không có nhiều vật chất để đến giúp cô và bọn trẻ!” Thủy mâu sáng ngời trong suốt của Đồng Vũ Lăng, cũng nhìn theo ánh mắt của Lâm đại thẩm.

“Đồng tiểu thư quá khách khí! Cháu đã góp tiền lại góp sức, không nói từ trước đến nay cháu đã góp nhiều như vậy, chỉ riêng nói đến tâm ý của cháu, chúng tôi đã vô cùng cảm kích!” Lực chú ý của Lâm đại thẩm bắt đầu dừng ở trên người Long, tự đáy lòng tán thưởng nói: “Long tiên sinh là bạn trai của cháu ah? Quả nhiên là người tốt sẽ được đền đáp, Đồng tiểu thư đáy lòng thiện lương, có tấm lòng đồng tình thương yêu mọi người, ông trời cảm động, ban cho cháu một nam nhân ưu tú như thế!”

Vốn Đồng Vũ Lăng nên phủ nhận, thế nhưng trong một khắc, không biết như thế nào, nàng thế nhưng không có cái loại xúc động này, chỉ là cười nhạt lên, đôi mắt đẹp không tự giác đi theo bóng dáng cao lớn không giống người thường kia.

“Long tiên sinh hài hước đáng yêu như thế, bình thường nhất định gây cho Đồng tiểu thư không ít niềm vui đi!” Lâm đại thẩm lại nói.

Đáng yêu? ? Đồng Vũ Lăng nhịn xuống xúc động muốn cười.

Một hồi, Lâm đại thẩm bị kêu đi, Đồng Vũ Lăng ngồi tựa trên băng ghế dài, bên tai luôn luôn vọng lên đánh giá Lâm đại thẩm đối với Long Triệt.

Long Triệt đã trở lại bên người Đồng Vũ Lăng, phát hiện nàng ngây ngô cười, không khỏi hỏi: “Có việc gì vui vẻ thế?”

Phát hiện nàng vẫn tiếp tục cười trộm, mày hắn nhíu lại, tiếp tục truy vấn: “Tôi đang hỏi cô đấy!”

Đồng Vũ Lăng trầm ngâm một lát, đem lời nói khen ngợi của Lâm đại thẩm đối với hắn nói cho hắn biết.

Quả nhiên, tuấn nhan của Long Triệt lập tức hiện lên thần sắc không được tự nhiên.

“Kỳ thật, anh hẳn nên cười nhiều hơn một chút, đừng cứ mãi cau có như vậy, bộ dáng … hiện giờ của anh, thật giống như tôi nợ anh tiền!”

“Cô vốn là nợ tôi tiền!” Long Triệt thật đúng là đầu heo!

Đồng Vũ Lăng vốn là ngạc nhiên, lập tức giận dữ nói: “Cũng không phải không trả, có cần mỗi lúc đều nhắc nhở tôi không? Ba của tôi đã ký hợp đồng với ngân hàng của các anh, chẳng lẽ còn lo lắng chúng tôi sẽ chạy trốn?”

Long Triệt không hề kéo dài chủ đề này, chuyển hỏi: “Từ khi nào cô bắt đầu làm tình nguyện ở đây?”

Đồng Vũ Lăng nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Hồi năm thứ hai trường học tổ chức tới nơi này thăm, lúc ấy thấy bọn nhỏ rất đáng thương, mấy bạn cùng phòng chúng tôi bàn nhau mỗi tháng đều tới thăm tụi nó, sau này khi bắt đầu đi làm, tụi tôi liền luân phiên nhau mỗi tuần đến một lần.”

“Không thể tưởng tượng được cô lại có lòng thương người như thế!” Một tia thưởng thức hiện lên ở trong mắt Long Triệt rồi biến mất.

Đồng Vũ Lăng nhìn hắn, hỏi ra nghi hoặc lúc trước: “Vậy còn anh? Là nguyên nhân gì khiến cho anh tạm thời giấu đi lạnh lùng, phóng thích nhiệt tình thế?”

Đôi mắt Long Triệt căng thẳng, không chút để ý nói ra một câu: “Lúc nhỏ tôi ở cô nhi viện ở Anh quốc trong một năm!”

Đồng Vũ Lăng nghe nói, kinh ngạc được trừng to mắt: “Thật sự? Tại sao vậy chứ?” Nàng biết, với gia thế kia, căn bản không có khả năng lưu lạc bên ngoài.

Lần này, Long Triệt không trả lời, hiển nhiên không muốn nói.

Lòng hiếu kỳ của Đồng Vũ Lăng bốc lên, đang muốn hỏi lại, di động của Long Triệt đột nhiên vang lên.

Nghe xong điện thoại, hắn nói với Đồng Vũ Lăng một câu: “Tôi muốn về công ty một chuyến!” Dứt lời, không đợi Đồng Vũ Lăng phản ứng, bước nhanh rời đi.

Trừng mắt nhìn bóng lưng cao lớn đang dời đi, Đồng Vũ Lăng tức giận tới mức dậm chân, mất công nàng mới khen ngợi hắn, không thể tưởng được nhanh như vậy liền thay đổi, khôi phục bản tính ích kỷ cùng lãnh khốc.

“Đồng tỷ tỷ, đi chơi Diều hâu bắt gà con với tụi em đi!” Đột nhiên, vài đứa trẻ trong cô nhi viện vọt tới bên người Đồng Vũ Lăng.

Thấy ánh mắt bọn nhỏ nóng bỏng chờ mong, , Đồng Vũ Lăng rốt cục thu hồi tâm tình tức giận, toàn tâm toàn ý hòa chung vào hoạt động của bọn chúng, cho đến hoàng hôn mới về nhà.

Đêm lạnh như nước, Long Triệt mặc nguyên quần áo nằm ở trên giường, phát ngốc.

Khâu Tuyết Liên đột nhiên gõ cửa mà vào, một thân áo ngủ đẹp đẽ quý giá tao nhã, bước nhàn nhã đi đến trước giường, như có suy nghĩ gì nhìn chăm chú nhi tử trong chốc lát, mới chần chờ hỏi han: “A Triệt, dạo này con không gọi điện cho Gia hỏi thăm?”

Con ngươi sáng ngời của Long Triệt, lập tức khôi phục thâm trầm.

“Vẫn còn tức giận vì vụ tai tiếng tình dục? Hài tử ngốc, giới giải trí là như vậy, con cùng Gia Văn nhiều năm như vậy, lòng của nó như thế nào chẳng lẽ con còn không rõ ràng? Làm gì bởi vì vụ tai tiếng tình dục hoàn toàn bịa đặt mà thương tổn lẫn nhau? Còn có, Gia Văn là một cô gái, cần yêu thương, dỗ dành cùng cưng chìu, con là con trai, thỉnh thoảng cũng cần bỏ đi chút tôn nghiêm.”

Khâu Tuyết Liên thao thao bất tuyệt khuyên giải, phát hiện nhi tử luôn luôn không phản ứng, không khỏi thoáng đề cao thanh âm: “A Triệt, có nghe được lời mẹ nói hay không? A Triệt …”

“Ân, nghe được!” Long Triệt thản nhiên ứng một câu, trên mặt vẫn đang che kín thần sắc phức tạp.

“Vậy giờ con gọi điện cho Gia Văn đi, bên kia đang là ban ngày, nó nhất định có thể nhận được.”

“Mẹ, vấn đề không phải là trên người con, mà là trên người cô ấy! Con một lần lại một lần cho cô ấy cơ hội, là cô ấy không chịu trở về. Mẹ cũng nói con là nam nhân, qua nhiều năm như vậy có chỉ chung thủy với mình có ấy, có thể cô ấy căn bản là không quý trọng. Lý Tuấn nói rất đúng, con cần phải bày ra uy nghiêm của nam nhân, nếu không vĩnh viễn sẽ để cho nàng lấn tới!” Ngữ khí Long Triệt lãnh liệt lộ ra một chút ý tứ giận dỗi.

“Hài tử ngốc, tình yêu có thể nào tính toán như vậy! Người này đối với người kia trả giá nhiều lắm, không cách nào tính toán cho được! Cho tới nay, con chỉ đối với Gia Văn có cảm giác, có nghĩa các con là trời sinh một đôi!”

“Ai nói con chỉ đối với cô ấy có cảm giác!” Long Triệt bỗng nhiên ngâm nga một câu.

Khâu Tuyết Liên ngạc nhiên, vội hỏi: “Lời này của con có ý tứ gì? Chẳng lẽ con kết bạn với nữ nhân khác? Đúng rồi, gần nhất con thường về muộn, hay là có bạn gái mới?”

Long Triệt không nói.

“A Triệt ——” trừ ra kinh ngạc, thần sắc Khâu Tuyết Liên còn có chút kích động.

“Coi như con có bạn gái mới thì sao? Lý Tuấn nói đúng, con không nên treo cổ ở trên một thân cây!”

Khâu Tuyết Liên càng thêm khiếp sợ, “Con … con nói thật? Làm sao con có thể như vậy, Gia Văn mà biết chắc chắn sẽ thương tâm! Còn có, con đừng cứ mãi nghe Lý Tuấn nói như thế nào, hắn là một tên Hoa Hoa Công Tử (Play Boy), quan niệm của hắn không thích hợp với con! Điều kiện cơ bản nhất của nam nhân chính là một lòng, một dạ! !”

“Mẹ, con đã lớn như vậy, chuyện của con mẹ cũng đừng để ý. Muộn rồi, mau đi ngủ đi, đừng làm cho cha đợi lâu!” Lời nói vô tâm của Long Triệt, đâm trúng chỗ đau của mẫu thân, phát giác sắc mặt mẫu thân chợt ảm đạm cùng vắng vẻ, hắn lúc này mới nhớ lại, đêm nay bồi ở bên cạnh phụ thân hình như là đến phiên bà vợ bé Dung Diễm Hồng!

Trong lòng nổi lên một tia thương tiếc, Long Triệt đứng dậy, ôm mẫu thân: “Mẹ, ngài đừng khổ sở!”

Khâu Tuyết Liên phỏng chừng đã sớm luyện đến sức thừa nhận rất mạnh, không đến vài giây đồng hồ, bi thương dĩ nhiên biến mất: “Mẹ không có việc gì, mẹ đi nghỉ ngơi, con cũng sớm một chút đi nghỉ đi!”

Nhìn ra mẫu thân tỏ vẻ kiên cường, đáy lòng Long Triệt thương tiếc cùng yêu thương càng thêm nùng, muốn an ủi tiếp, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, yên lặng đưa mẫu thân tới cửa.

Một lần nữa trở về phòng, hắn cũng không trực tiếp lên giường, mà là đi ra ban công.

Ban đêm mùa đông, dị thường rét lạnh, gió lạnh gào thét mà đến làm cho đầu óc người ta đột nhiên thanh tỉnh. Long Triệt nhìn về phía xa, nhìn thấy từng dãy đèn đường sáng như ban ngày, giống như thấy được chính mình sinh nhật năm 23 tuổi.

Đêm đó, dưới lầu, trong hoa viên cũng là sáng như ban ngày, y hương tấn ảnh, các nhân vật nổi tiếng tập hợp đầy nhà. Lễ vật của mọi người đều là quý báu trân bảo, chỉ có nàng —— con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Trình Trình Cẩm Hoa – Trình Gia Văn, lại nói muốn đưa cả người nàng cho mình làm quà sinh nhật!

Ngũ quan xinh đẹp, xinh đẹp sáng ngời, danh sư quốc tế thiết kế lễ phục độc đáo đem dáng người cao gầy hơn một mét bảy của nàng biểu lộ hoàn mỹ vô khuyết. Nàng, là một cái điểm sáng tối nhấp nháy tối mê người đêm đó.

Dưới sự cổ động của Lý Tuấn, sau khi yến hội chấm dứt, chính mình mang nàng đi đến khách sạn cao cấp năm sao Walton, cùng nhau dâng ra lần đầu tiên. Kế tiếp thuận lý thành chương cùng nàng cùng một chỗ, gian phòng Tổng thống trong khách sạn kia cũng trở thành nơi bọn họ khát vọng thiêu đốt lẫn nhau.

Sau lại, chính mình đi Harvard học tài chính cùng kinh tế, nàng đi theo học nghệ thuật, bởi vì thiên phú của nàng vô cùng xuất sắc, được giảng viên tiến cử đến một công ty điện ảnh có chút danh tiếng, bắt đầu cuộc sống diễn viên của nàng. Khi mình tốt nghiệp về nước, nàng cũng dứt khoát rời đi công ty kia, cùng hắn về nước.

Vài năm ở chung, bản thân mình đã thành thói quen có nàng làm bạn, đã từng cho rằng nàng sẽ trở thành thê tử của mình. Nhưng là, không đến hai năm, giấc mộng nàng chôn dấu đáy lòng lại rục rịch.

Hắn rõ ràng hiểu được, từ đầu đến cuối, cho đến bây giờ, lòng của nàng như cũ chỉ thuộc về mình, nhưng khiến cho hắn cảm thấy bất mãn chính là, nàng yêu bản thân nàng, còn hơn yêu hắn!

Con ngươi đen sáng ngời hữu thần, rồi đột nhiên chuyển hướng ám chìm cùng sâu thẳm, dần dần, những cảnh tượng lúc trước kia chậm rãi rút đi, đến phiên bóng hình xinh đẹp chiếm cứ trong óc Long Triệt, còn có vẻ mặt tức giận, vui vẻ, kinh hách, xấu hổ cùng hờn dỗi của dung nhan xinh đẹp dần hiện lên trong óc hắn.

Thân là chủ tịch kiêm tổng giám đốc của ngân hàng Phỉ Lợi Tư Âu Á, người thừa kế của trăm triệu tài sản, trên đời này không có chuyện gì hắn không làm được, hắn không cần người khác giúp đỡ. Nhưng mà, đối mặt với tiểu nữ nhân bình thường đến mức không thể tiếp tục bình thường hơn, hắn lại không bị khống chế muốn nàng nợ hắn một cái nhân tình!

Bởi vì nàng, hắn làm ra rất nhiều ngoại lệ, rất nhiều ngang ngạnh, không thể tưởng tượng nổi, hắn chưa bao giờ nhỏ nhen đến vậy. Đỉnh núi tràn ngập hồi ức của hắn cùng Gia Văn, thế nhưng hắn một lần lại một lần đem nàng đi lên.

Mình rốt cuộc đối với nàng có cảm giác gì? Chẳng lẽ tựa như Lý Tuấn nói, đem nàng trở thành công cụ trả thù Gia Văn? Hoặc là, giống như lời nói vừa rồi của mẫu thân, thích nàng?

Đầu óc trống rỗng, không có đáp án …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.