Cớ Sao Mãi Yêu Em

Chương 17: Nỗi buồn phiền của Thước Nhạc




Trong phòng làm việc, một cảnh tượng vô cùng bận rộn. Đồng Vũ Lăng luôn luôn cầm microphone nói chuyện không ngừng, nàng phụ trách một cái đơn đặt hàng, nhà xưởng thế nhưng không kịp xuất hàng.

Sau khi tiếp xong cú điện thoại cuối cùng, rốt cuộc nàng có cảm giác vô lực, cả người tựa vào ghế làm việc, hơi hơi thở ra.

Lúc này, Dư Hiểu Linh đem một ly nước mật ong nóng hổi cho nàng, thân thiết hỏi: “Vẫn là không được sao? Uống chén nước ấm đi, mình có bỏ thêm mật ong rồi đấy, có thể giúp cậu bớt đau bụng!”

Đồng Vũ Lăng thoáng nhìn nàng cảm kích, tiếp nhận uống vài ngụm, thở hoãn ra một chút, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi tớ … Có phải hay không thực hung dữ?”

“Ân, cùng với tiểu giai nhân hiên thục lúc bình thường, quả thật là có chút nóng nảy. Bất quá trong thời gian hành kinh nữ nhân đều là như vậy. Huống hồ, vốn là nhà xưởng kia không đúng.” Dư Hiểu Linh hiểu ý nói.

“Lần trước cũng là bởi vì bọn họ không xuất hàng kịp, làm hại chúng ta mất lòng tin của khách, lần này đã là lần thứ hai, không thể tiếp tục tha thứ!”

“Đương nhiên, nếu không mỗi lần bọn họ đều như vậy, thì chúng ta chết mất!” Dư Hiểu Linh giơ tay đồng ý.

Đồng Vũ Lăng hơi hơi thở ra, lại uống vài ngụm nước mật ong. Vừa đúng lúc này, di động vang lên.

Số điện thoại nặc danh! !

Sẽ không lại là Long Triệt đi? Nam nhân này rốt cuộc là đầu óc hỏng rồi hay sao, gần nhất luôn luôn xuất hiện trong cuộc sống của mình. Đồng Vũ Lăng ngây ngốc.

“Như thế nào không nghe điện thoại?” Dư Hiểu Linh thân thiết nhắc nhở.

Đồng Vũ Lăng trầm ngâm một lát, sau đó bấm nút mở máy.

Quả nhiên là Long Triệt, thanh âm vẫn là bá đạo cùng dã man như vậy: “Tối nay theo bồi tôi!”

Tối nay bồi hắn? Té xỉu! Đồng Vũ Lăng không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Tôi không rảnh!”

“Tôi biết Tiêu Chính Hoa sáng nay đã đi Malaysia họp, căn bản là không hẹn cô!”

Đồng Vũ Lăng vừa nghe, trong lòng không khỏi lại là chấn động. Nam nhân này, rốt cuộc là nhàm chán hay là biến thái! Thế nhưng lại đi điều tra hành tung của Tiêu Chính Hoa. Còn có, ai quy định mình không rảnh là bởi vì hẹn Tiêu Chính Hoa? Thiệt là.

Đoán chừng là lâu không thấy Lăng phản ứng, Long Triệt có điểm nóng nảy: “Chẳng lẽ cô còn hẹn nam nhân khác? Một Tiêu Chính Hoa vẫn không thể thỏa mãn cô? Hoặc là cô trời sinh thấp hèn, thuỷ tính dương hoa, nơi nơi trêu chọc nam nhân?”

Hắn … Nói gì vậy! Đồng Vũ Lăng xấu hổ phẫn nộ, khuôn mặt một trận hồng, một trận xanh, không thể khống chế lao ra chỗ ngồi, như tia chớp thẳng đến WC, tức khắc chửi ầm lên: “Tôi có bao nhiêu nam nhân mắc mớ gì tới anh? Anh cho là anh là ai? Anh quản được sao?” Nói xong, dứt khoát tắt máy.

Bên kia lại gọi tới, tiếng nói lạnh như băng của Long Triệt cho thấy hắn lúc này đang nghiến răng nghiến lợi: “Cô lại dám cúp điện thoại của tôi? !”

“Cúp điện thoại của anh lại như thế nào? Anh nghĩ mình là ai?” Đồng Vũ Lăng không chút nào e ngại phản kích một câu, lại cúp điện thoại, sau đó tắt máy.

Đặt điện thoại di động ở trên bồn rửa tay, nàng thở hồng hộc nhìn gương, bên trong chiếu ra thân thể thoáng run rẩy, còn có dung nhan xinh đẹp thay đổi bởi vì tức giận.

Thật lâu sau, chờ đợi tâm tình dần dần bình phục, nàng mới ra khỏi phòng vệ sinh, tránh đi một vài đồng sự nhìn chăm chú, cúi đầu trở lại chỗ ngồi.

“Vũ Lăng, cậu nói chuyện điện thoại cùng ai vậy? Không sao chứ?” Dư Hiểu Linh vội vàng hỏi nàng.

Đồng Vũ Lăng hơi giật mình, thoáng mỉm cười: “Không có việc gì.”

“Nhưng là … Cậu vừa mới … Đúng rồi, người vừa rồi là ai vậy? ?”

“Gọi nhầm!”

“Gọi nhầm? Chẳng lẽ lại là bệnh thần kinh lần trước?” Dư Hiểu Linh kinh ngạc, “Nếu thật là hắn, vấn đề liền lớn a, cậu có muốn báo cảnh sát luôn không? Cứ bị gây rối mãi như vậy không phải là biện pháp hay đâu!”

“Ách, không có chuyện gì, tớ nghĩ … Mấy ngày nữa chắc là sẽ thôi ý mà. Cậu đừng lo lắng, làm việc đi!” Đồng Vũ Lăng nói xong, cúi đầu xuống bàn.

Trong lòng Dư Hiểu Linh cho dù có ngàn vạn lần nghi hoặc, nhưng cũng không tiếp tục hỏi tới.

Sau khi tan làm, Đồng Vũ Lăng ở dưới lầu công ty chia tay với Hiểu Linh phân biệt, một mình đi về phía bến xe bus, mới vừa đi không xa, liền bị tiếng kèn sau lưng kêu inh ỏi làm cho phải quay đầu.

Thấy chiếc xe thể thao quen thuộc, mi mày nhăn lại, sau đó theo bản năng xoay người, cầm lấy xắc tay bắt đầu đi băng băng về phía trước.

Đáng tiếc, rất nhanh bị người lôi kéo dừng lại, bên tai vang lên thanh âm ghê tởm của Long Triệt: “Rõ ràng là không có hẹn, thế nhưng gạt tôi!”

Đồng Vũ Lăng ngửa đầu, trợn mắt: “Anh làm gì thế!”

“Tôi làm gì? Tôi muốn trừng phạt kẻ đại lừa gạt này, xem cô sau này có dám lừa gạt tôi nữa hay không!” Long Triệt ổn định cánh tay nàng đang ra sức giãy dụa, vừa đẩy vừa kéo, đi về hướng xe hắn

“Hỗn đản, buông, anh buông, tôi nói dối hay không mắc mớ gì đến anh!” Đồng Vũ Lăng tiếp tục giãy giụa: “Nếu anh tiếp tục không buông tay, tôi sẽ hét to lên đấy!”

Long Triệt rõ ràng không bị uy hiếp, tiếp tục cất bước đi về phía trước.

Đồng Vũ Lăng tức giận, không khỏi há mồm hét lớn.

“Phi lễ” hai chữ mới vừa phát ra, đã bị Long Triệt đúng lúc che lại miệng nhỏ của nàng, lập tức vừa ôm vừa kéo đem nàng nhét vào bên trong xe.

Lần này, Đồng Vũ Lăng nghĩ ra chạy thẳng đến ghế lái, chuẩn bị từ nơi này chạy đi, ai ngờ Long Triệt sớm có chuẩn bị, cửa được đóng chặt, cho đến khi hắn mở ra, tham nhập nửa người trên.

Đồng Vũ Lăng dùng sức túm tay vịn trên ghế lái, không cho hắn tiến vào. Nhưng nàng căn bản không phải đối thủ của người ta, chỉ thấy Long Triệt vốn là mặt nhăn mày chau, rồi sau đó khóe môi bật ra một nét thoáng hiện quỷ dị cười tà, một giây sau, thân hình to lớn hướng về phía nàng áp xuống, đặt ở trên bộ ngực của nàng, tà ác cọ xát.

Xấu hổ quá mức, Đồng Vũ Lăng đành phải đầu hàng, chủ động lui trở lại bên cạnh chỗ ngồi. Cùng lúc đó, thân hình cao lớn của Long Triệt chiếm hết ghế lái.

“Thổ phỉ chết tiệt, mau thả tôi đi ra ngoài!” Đồng Vũ Lăng mắt hạnh trừng trừng, tức giận đỏ mặt.

Long Triệt không phản ứng, chậm rãi khởi động xe.

“Này, anh điếc sao? Rốt cuộc có nghe thấy tôi nói gì không vậy!” Đồng Vũ Lăng nhất thời tức giận, đưa tay đến tay lái loạn chuyển.

Long Triệt một tay bắt lấy tay nàng, một tay kia tiếp tục chuyển động tay lái, căn bản không hề ảnh hưởng.

Đồng Vũ Lăng không cam lòng, dứt khoát dùng chân đá chân của hắn, còn muốn cạy chân của hắn đang đặt trên phanh xe.

Long Triệt sức lực dữ dội lớn, chân dài luôn luôn vững vàng đặt trên phanh xe, nhưng cuối cùng, không để nàng tiếp tục quấy rối, hắn làm ra cảnh cáo: “Cô còn dám tiếp tục xằng bậy, tôi sẽ ở trong xe muốn cô!”

Đồng Vũ Lăng thủy mâu trừng lớn, hắn … Sợ hãi hắn thật sự sẽ xằng bậy, Đồng Vũ Lăng không thể không nhịn xuống tức giận, an tĩnh lại.

“Sớm nên như vậy!” Khuôn mặt tà tuấn trước mắt của Long Triệt che kín đắc ý cùng cuồng vọng.

Đồng Vũ Lăng quẳng cho hắn một ánh mắt phẫn hận, xoay mặt nhìn về phía ngoài xe.

Chiếc xe Mercedes-Benz chạy liên tục, chỉ chốc lát sau, rời xa phố xá sầm uất, ánh vào mi mắt Đồng Vũ Lăng từng dãy rừng cây xanh miết.

“Anh … anh lại mang tôi lên núi?” Trải qua lần khủng bố trước, trong lòng Đồng Vũ Lăng vẫn còn sợ hãi.

Long Triệt không nói, tiếp tục điều khiển xe, thần sắc trên mặt như cũ lộ vẻ bí hiểm quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.