Chỉnh sửa: Mèo Trắng Mướp
Thể loại: Tiểu thuyết hiện đại, tình cảm trinh thám, mạo hiểm, lãng mạn.
Độ dài: Chưa xác định
Nhân vật chính: Cổ Phục Lan - Hồng Tiêu Bắc
Từng ấy năm trôi qua, trong lòng Hồng Tiêu Bắc vẫn có một bóng hình. Từng ấy năm, hoài niệm trong lòng mỗi lúc một lớn. Từng ấy năm, có chút đẹp đẽ lúc ban đầu là mãi mãi phóng to vô hạn, lưu lại là những thứ tuyệt đẹp mà không gì phá vỡ được.
Có người từng hỏi Hồng Tiêu Bắc: "Đằng đẵng qua ngần ấy năm, đã quên được chưa?"
Hồng Tiêu Bắc bật cười, ánh mắt thoáng xa xăm: "Rất muốn quên, đáng tiếc, tôi làm không được."
Anh từng nói, cùng cô dạo bước trên cát trắng biển xanh, ngắm sao, xem trời, họa một bức đêm xuân hẹn ước. Mỗi một nơi anh đều đi qua, chỉ hy vọng gặp được bóng hình năm xưa.
"Tiêu Bắc, lòng em mịt mù giăng đầy bóng tối, không xứng, không xứng để anh chờ."
"Cổ Phục Lan, anh là kẻ cố chấp, cho nên anh không thể từ bỏ."
Trong một quyển sách cũ úa vàng, giữa trang kẹp tờ giấy trắng. Nét chữ người viết nhỏ nhắn, nắn nót từng đường.
"Tháng Ba năm ngoái, Tiêu Bắc lại gửi một hộp hạt giấy đến, màu hồng, màu xanh, với cả màu trắng... Đều đẹp lắm. Rất sợ, sợ sau này không còn được nhìn thấy nữa."
Hồng Tiêu Bắc khép lại quyển sách, cười đến chua chát: "Cổ Phục Lan, năm nay London lại có tuyết rơi phủ khắp núi, em thật sự... không muốn đi xem sao?"
Ngày này năm trước, một người quen đã từng hỏi Phục Lan:
"Cô có đơn phương một ai chưa? Cảm giác đơn phương thầm lặng phải chăng rất đau, dùng thời gian qua đi, có quên được không?"
Phục Lan khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng viết lên giấy:
"Tôi từng đơn phương thích một người, cảm giác ấy rất khó tả, chỉ biết là có xót xa, có vui, có buồn, có cả những lưu luyến say mê. Tôi của tuổi mười bảy năm đó, nông nỗi và dại khờ, yêu hết mình, cũng đau tận lòng. Cô hỏi tôi có quên được không? Tôi xin đáp: Có thể, nhưng tiếc rằng người đó không phải tôi."
Hồng Tiêu Bắc, em chôn vùi tất cả ngọt ngào lẫn yêu thương vào tận cõi lòng, chỉ hy vọng... mãi mãi đi vào dĩ vãng.
...
"Sếp, anh đã sắp bốn mươi rồi, không định cưới vợ à?"
Hồng Tiêu Bắc rít hơi thuốc, tầm mắt nhìn xa xa: "Tôi của tuổi ba mươi chững chạc lại cứng rắn, không thích yêu đương chỉ thích tự do. Ngờ đâu do không cẩn thận lại để một cô nhóc cuỗm mất trái tim, nói thử xem, tôi còn gì nữa mà trao cô gái khác?"
Thuở trước, có cô gái nhỏ viết lên lòng bàn tay anh dòng nhắn nhủ.
"Chú Bắc, mình về nhà thôi."
Bình luận truyện