Cổ Phật Tâm Đăng

Chương 31: Kim Râu quả thật không râu




Chân Hoa Thành nói xong thì cả người hắn bỗng cao lớn thêm nửa tấc, quần áo trên người chợt nổ tung. Sau đó cơ thể hắn nổi lên từng khối cơ bắp ẩn chứa lực lượng cường đại.

Hiển nhiên, hắn đã cứng rắn đem nhục thể của mình tăng thêm một cấp, trong mắt hắn chợt lóe lên ánh lửa.

Diệp Vân nhíu mày, hắn mơ hồ cảm nhận được cả người Chân Hoa Thành đã thay đổi, khí thế cũng cải biến rất lớn. Hắn cảm giác được một cỗ nguy hiểm đang lượn lờ xung quanh mình.

“Đây chính là thực lực chân chính của đệ tử áo tím sao?”

Chân Hoa Thành vẫn đang còn biến đổi, khuôn mặt vốn có nét thanh tú trở nên khá dữ tợn, có thể thấy rõ từng dòng khí lưu trong cơ thể hắn bắt đầu khởi động dưới da, mỗi lần chảy qua thì đều lưu lại một đường màu đỏ thẫm dài và hẹp giống như bị roi quất vào người khiến người khác nhìn thấy đều giật mình.

Diệp Vân nhíu mày, hắn có một dự cảm không tốt. Nếu để cho Chân Hoa Thành biến hóa hoàn toàn thì có thể sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.

Cho đến lúc này, hắn không phải là loại người do dự hay khinh địch. Tử Ảnh kiếm trong tay hơi rung lên, quang ảnh tử sắc từ đó tràn ra rất nhanh rồi ngưng tụ thành một phi kiếm trên không trung, đâm thẳng về phía Chân Hoa Thành.

“Ngăn hắn lại!”

Chân Hoa Thành đang biến đổi thân thể nhưng vẫn chú ý tới mọi hành động của Diệp Vân. Khi nhìn thấy Tử Ảnh lấp lóe hắn liền quát khẽ, âm thanh trầm phát ra từ cổ họng hắn giống như tiếng tru của một con dã thú.

Hai gã đệ tử áo đen kia có vẻ do dự nhưng vẫn phi thân lên. Quang ảnh trong tay hai người lóe sáng, từ hai bên tế ra công kích mạnh nhất đánh về phía Diệp Vân.

Diệp Vân hừ lạnh, Tử Ảnh kiếm trong tay hơi chuyển, tạo ra ba trăm sáu mươi quầng sáng trước người, ánh sáng tử sắc lập tức khuếch tán ra sau đó liền tan vỡ biến thành hai đạo vầng sáng hình trăng lưỡi liềm chém về phía hai người.

Sắc mặt hai người đại biến. Bọn họ đều có tu vi Luyện Khí Cảnh tam trọng đỉnh phong nên biết rõ, bọn hắn không có khả năng ngăn cản lực lượng ẩn chứa trong hai đạo ánh sáng này.

Chỉ là, Diệp Vân một khi đã ra tay thì sẽ không lưu tình. Công kích này cho dù là đệ tử Luyện Khí Cảnh tứ trọng cũng không có khả năng ngạnh kháng. Hai đạo ánh sáng hình trăng lưỡi liềm lao đến với tốc độ vô cùng nhanh, sau đó chợt lóe lên ở bụng hai người rồi biến mất, tiêu tán không để lại dấu vết.

Hai người khẽ giật mình, không ngờ hai đạo công kích làm người khác khiếp sợ này lại chỉ tiếp xúc đến thân thể bọn họ rồi biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó, Diệp Vân cũng không thèm liếc nhìn bọn hắn, Tử Ảnh kiếm trong tay đánh ra một đạo kiếm quang bổ về phía Chân Hoa Thành.

“Công kích như vậy, hình như cũng không có gì lớn?”

Hai người nhìn nhau, lập tức nhe răng cười, liền muốn lao lên.

Ngay khi thân thể bọn họ đi về phía trước, thời điểm định cất bước đi thì bỗng nhiên cảm thấy cơ thể ngả nghiêng, tức thì cả người liền ngã rầm xuống mặt đất.

Giờ khắc này, bọn hắn mới thấy vùng bụng đã bị cắt thành hai đoạn, bốn chân vẫn còn đứng trên mặt đất mà phần thân trên lại ngã xuống đất.

Đau đớn! Khắp thân thể truyền đến đau nhức kịch liệt, máu tươi chảy ra không ngừng khắp mặt đất.

Chỉ một kiếm nhìn như tùy ý đã chặt đứt thân thể của bọn hắn, hơn nữa còn là sau một lát mới phân lìa khiến cho bọn họ cảm thấy đau đớn.

Sinh cơ nhanh chóng tiêu tán, ý thức cũng lập tức trở nên mơ hồ.

Trong mắt hai người tràn đầy tuyệt vọng và hoảng sợ, bọn hắn cố gắng nâng mắt nhìn chăm chú về phía Diệp Vân. Chỉ thấy Diệp Vân tùy tiện chém một kiếm đến chỗ Chân Hoa Thành.

Diệp Vân dùng một kiếm để giết hai người nhưng cũng không hề liếc nhìn bọn hắn. Hai người chết đi nhưng cũng không làm cho cảm giác nguy hiểm trong lòng hắn giảm bớt, hắn vẫn không ngừng đề cao cảnh giác như trước.

Nhất định phải nhanh chóng giết chết Chân Hoa Thành!

Diệp Vân nhíu mày, sắc mặt cũng ngưng trọng hơn. Tử Ảnh kiếm vung lên phát ra vô số quang ảnh, sau đó ngưng tụ thành một thanh tử sắc thiên kiếm, từ không trung chém xuống.

“Đúng là càn rỡ, còn dám giết người của ta.” Chân Hoa Thành khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn tử sắc thiên kiếm đang giáng xuống. Hắn lập tức nâng hai tay lên, từ lòng bàn tay bắn ra một đạo ánh sáng hình thành nên một vòng bảo hộ.

Oanh!

Tử sắc thiên kiếm chém mạnh vào phía trên vòng bảo hộ. Chỉ nghe được một tiếng vang lớn, tử sắc thiên kiếm biến mất vô tung vô ảnh, mà vòng phòng hộ này cũng bị chém vỡ, từ từ tản đi.

Diệp Vân chém một kiếm không trúng thì không tiếp tục công kích nữa. Hắn đứng chắp tay, Tử Ảnh kiếm lơ lửng bên cạnh hắn, thân kiếm hơi rung nhẹ. Hắn biết rõ, Chân Hoa Thành đã biến thân hoàn thành. Hiện tại, không biết trên người hắn xảy ra biến hóa gì so với lúc trước nên Diệp Vân không chủ động công kích trước.

Thân hình Chân Hoa Thành đã cao hơn một chút so với lúc trước, cả người nhìn cũng cường tráng hơn nhiều. Nhìn những đường vân giống như chiếc roi màu đỏ hiện trên cơ thể hắn mà giật mình.

“Thật không thể tưởng tượng được, ngươi có thể bức ta biến đổi đến tình trạng này, đúng là không ngờ nổi!” Chân Hoa Thành nhìn hai tay đen sì như mực của mình, cảm thán.

“Xem ra tu vi của Chân sư huynh đã tăng lên không ít.” Diệp Vân mỉm cười, tiếp tục nói, “Tuy nhiên, Chân sư huynh vì tăng lên một chút tu vi, mà tự biến mình thành người không ra người quỷ không ra quỷ, như vậy có đáng hay không?”

“Miệng lưỡi bén nhọn lắm! Hôm nay ta cho ngươi xem một chút thực lực chân chính của đệ tử áo tím, và cho ngươi biết rốt cuộc Luyện Khí Cảnh lục trọng Chân Cương Cảnh là như thế nào.” Giọng nói Chân Hoa Thành vang lên lạnh lẽo như băng, mang theo cả một tia trào phúng và âm độc.

Luyện Khí Cảnh lục trọng Chân Cương Cảnh!

Diệp Vân nhíu mày, hắn thật sự không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi tu vi Chân Hoa Thành đã tăng lên đến cảnh giới đó.

Chân Cương Cảnh nghĩa là đem chân khí toàn thân rèn luyện thêm một bước, hầu như hóa thành trạng thái lỏng, sau đó ngưng luyện thành cương. Khiến cho chân khí trong cơ thể không phân biệt số lượng và chất lượng đều tăng lên không chỉ một lần, lúc chiến đấu có thể thúc dục linh khí phát ra toàn bộ uy lực chính thức.

Luyện Khí nhất trọng sẽ ngưng luyện chân khí. Nhị trọng thì làm thông suốt kinh mạch vận hành chu thiên. Tam trọng hóa hình, chân khí hóa thành các loại hình dạng để tiến hành công thủ. Mà Luyện Khí Cảnh tứ trọng thì tích cốc, từ đó về sau có thể không cần phải ăn uống trong thời gian dài cũng không cảm thấy đói khát. Về phần Luyện Khí Cảnh ngũ trọng Nhân Vương Cảnh thì ngưng luyện đến mỗi giọt máu trong người đều cực kỳ cường đại, trở thành nhân trung chi Vương.

Những bước này đều là trụ cột của việc tu tiên, chỉ có ngưng luyện chân khí thành cương, mới chính thức phóng ra được chân khí, có thể giết người trong vô hình.

Diệp Vân không ngờ tu vi Chân Hoa Thành đã đạt đến Luyện Khí Cảnh lục trọng, chân khí ngưng luyện thành cương.

“Cái này không tốt rồi!”

Diệp Vân nhíu mày, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Tuy rằng hắn đã từng giết chết La Văn Thành nhưng trạng thái của La Văn Thành khi đó cũng không đạt tới đỉnh phong vì đã bị thương. Hơn nữa, hắn lại khinh địch nên mới bị Cửu U Định Linh Kính chế trụ, phong ấn chân khí.

Hiện tại, Diệp Vân cũng không thể lấy ra Cửu U Định Linh Kính. Dù sao bên trong Linh Thứu Phong có khá nhiều người nên hắn không thể lộ ra quá nhiều bảo vật, mỗi kiện linh khí trên người hắn đều vô cùng trân quý, một khi bại lộ sẽ khiến nhiều người dòm ngó. Đến lúc đó, nếu làm xuất hiện những đệ tử có tu vi cao thì hắn khó mà đối phó được.

Quan trọng nhất là sau khi tu vi Diệp Vân tăng lên tới Luyện Khí Cảnh thì vẫn chưa biết sức mạnh chân chính của mình như thế nào. Chân Hoa Thành có tu vi Luyện Khí Cảnh lục trọng, hiển nhiên hắn là người khá thích hợp để Diệp Vân bồi luyện.

Tuy nhiên, thực lực chân chính của Diệp Vân mặc dù cực kỳ cường hãn, nhưng mà đối mặt với Chân Hoa Thành có tu vi Luyện Khí Cảnh lục trọng, cũng không nắm chắc mười phần.

Đoàn Thần Phong đã sớm lui sang một bên. Công kích của Diệp Vân khiến hắn khá bất ngờ, mà hắn càng càng không thể tin được tu vi Chân Hoa Thành lại là Luyện Khí Cảnh lục trọng. Đoàn Thần Phong nghĩ đến không khỏi cả người đổ mồ hôi lạnh, giờ hắn mới phát hiện ra mình ngông cuồng đến mức nào, lại dám đi trêu chọc Chân Hoa Thành một mình.

Chân Hoa Thành đi tới từng bước một, nhe răng cười. Hắn dường như nhìn thấy Diệp Vân đang giãy giụa trong tay hắn, cuối cùng bị hắn bóp nát đầu.

“Thế nào? Ngươi còn có cơ hội bóp nát hộ phù để rời khỏi đây, tuy nhiên cũng vô dụng thôi. Chẳng qua là sống thêm hai ngày.” Chân Hoa Thành vừa đi vừa nói chuyện, giọng nói âm lãnh.

Diệp Vân cười nói: “Nếu Chân sư huynh ngươi đã phí hết khí lực để miễn cưỡng tăng lên Luyện Khí Cảnh lục trọng, thì ta sao có thể không mở mang kiến thức thêm một chút mà liền đi đây? Chẳng phải là không hiểu được nổi khổ tâm của ngươi.”

“Vậy thì ngươi đã không còn cơ hội rời khỏi đây rồi!” Chân Hoa Thành cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên bước ra một bước.

Một bước này của hắn là mười trượng, ngay lập tức đã xuất hiện cách chỗ Diệp Vân mấy trượng. Sau đó nhìn thấy trong tay hắn thình lình xuất hiện một thanh chiến thùy, hắn giơ nó lên cao rồi đánh xuống.

Chân cương rót vào trong chiến thùy làm cho uy lực của nó mạnh hơn mấy lần. Nguyên bản tu vi của hắn đã cao hơn Diệp Vân, hơn nữa chân cương là quan trọng nhất. Đạo công kích này mạnh mẽ nện xuống dưới với khí thế nhanh như chớp và nặng nề như núi Thái Cổ Thần Diệu.

Diệp Vân đồng tử co rụt lại, một búa này có uy lực rất mạnh, hắn tuyệt đối không thể tùy ý chống đỡ được.

Giờ khắc này, hắn cũng không dám giấu giếm, càng không có nửa phần ý tứ khinh địch.

Trước người hắn lập tức xuất hiện một đạo hỏa diễm cao mấy trượng, thiêu đốt hừng hực. Một đạo băng phách màu lam xuyên qua hỏa diễm lộ ra khí tức lạnh như băng, tựa hồ có thể đóng băng phạm vi không gian mười trượng xung quanh.

Hắn lập tức lấy ra hai kiện linh khí Liệt Diễm Bạo Vân và Băng Phách Tỏa Hồn, che chắn trước người.

Hỏa diễm cùng băng phách kết hợp hoàn mỹ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, rồi lại phân biệt rõ ràng. Hỏa diễm mang theo sức nóng cuồng bạo cuốn về phía Chân Hoa Thành, mà băng phách thì ngưng tụ khí lạnh thành một mảnh, đóng băng lại mảnh không gian này, khiến cho công kích của Chân Hoa Thành bị chậm lại trong này.

Chân Hoa Thành đâu đâu cũng thấy hỏa diễm, hơn nữa còn thấy được bên trong hỏa diễm là một phiến băng phách.

Hỏa diễm cuốn tới, làm cho hắn lâm vào lửa lớn thiêu đốt hừng hực. Chiến thùy sau khi đập xuống thì truyền đến sự lạnh lẽo thấu xương, truyền vào từ lòng bàn tay hắn, tựa hồ muốn đông lại lục phủ ngủ tạng của hắn.

Ngoài nóng trong lạnh!

Chân Hoa Thành trong lòng vô cùng chấn động. Hắn không ngờ trên người Diệp Vân có nhiều bảo vật như vậy, mỗi kiện đều cực kỳ bất phàm.

Tuy nhiên, hắn cũng không vì điều này mà trong đầu có chút ý nghĩ dừng tay. Hắn bắn chân cương ra để bảo vệ quanh thân, chiến thùy trong tay đập xuống đầu Diệp Vân với khí thế không hề giảm.

Hắn tin tưởng, dù cho Diệp Vân nhiều thủ đoạn hơn nữa, nhưng với chênh lệch về cảnh giới thì không cách nào dùng linh khí để đền bù. Chỉ cần giết hắn thì hỏa diễm đầy trời và băng phách kia không còn chủ nhân sẽ giảm đi phần lớn uy lực, hắn có thể đơn giản thu chúng làm của riêng.

Hắn tựa hồ nhìn thấy sau một giây Diệp Vân sẽ chết, tất cả bảo vật đều bị hắn đạt được, ví dụ như hai kiện linh khí trung phẩm kia, còn cả chuôi trường kiếm màu tím này!

Trong khoảnh khắc, khóe miệng Chân Hoa Thành hiện ra một nụ cười lạnh như có như không.

Nhưng mà, sau một khắc hắn thấy một đồ vật tuyệt đối không nên xuất hiện từ trong hỏa diễm đầy trời.

Một tòa bảo tháp sáng óng ánh cao hơn một thước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.