Cố Phán Rực Rỡ

Chương 49: Chuyện cười




Niệm Du Du đã có bước đột phá, trực tiếp đột phá đến tu vi cường thế đế cực cảnh. Tự tay giết chết người mình yêu, cái cảm giác này khó ai có thể hiểu được, giờ phút này, trái tim Niệm Du Du cũng chết theo rồi. Không muốn cứ ở đây nữa, Niệm Du Du phải tìm một chỗ nào đó, yên lặng một chút. Yên lặng một chút. Niệm Du Du đi rồi, nữ tử cũng cầm tuyệt thế cung, xoay người đuổi theo Niệm Du Du, đến Phiêu hương viện.

Chung Sơn vào Phiêu hương viện, lúc đi ra, vẫn không tránh được sự đánh lén của người khác như lúc trước, lại là một mũi tên phóng thẳng vào ngực, thẳng vào chỗ tử phủ, rất nhanh, nhanh đến nỗi Chung Sơn không kịp phản ứng.

Mũi tên đưa Chung Sơn vào bên trong hắc thế giới.

- Bệ hạ người không sao chứ?

Thi tiên sinh hoảng sợ kêu lên. Thi tiên sinh vừa mở ra thi thể Phật đà cuối cùng, nhìn thấy tử phủ Chung Sơn bị mũi tên cắm vào, lập tức vọt lại đây.

- Khụ khụ khụ.

Chung Sơn ho khan vài tiếng lúc này mới đỡ hơn chút. Lực cắm của nhất tiễn quá lớn, thở hắt một cái, Chung Sơn mới nhìn chỗ ngực. Trong ngực bị cắm một mũi tên, chưa sâu vào trong, may mới chỉ vào áo mà thôi.

Xé bỏ áo, Chung Sơn nhẹ nhàng rút mũi tên dài ra, nhìn vào ngực, trong lòng vẫn còn thấy may mắn. May có bộ áo giáp này trên người đã cứu mình. Thiên U công chúa đã tặng mình hộ giáp.

Lưu Ly hộ tâm giáp. Bát phẩm pháp bảo, ngày trước lúc Chung Sơn mang binh tấn công đại vũ đế hướng, Thiên U công chúa từ Thánh đô vội tới, hai người đã dùng chén trà xanh để chứng tỏ tấm lòng, Thiên U công chúa đã lấy ra để cho Chung Sơn mặc, là người của Thiên U công chúa từ chỗ Thánh thượng phái lại đây, đưa cho Chung Sơn nhập phẩm pháp bảo bảo vệ tử phủ, ngoại trừ thiên cực cảnh cường nhân ra tay, những kẻ khác không thể làm Chung Sơn bị thương được.

Vui mừng lau Thánh Thượng Lưu Ly hộ tâm giáp, Chung Sơn trong mắt hiện lên tình cảm dịu dàng.

- Không sao là tốt rồi, chúng ta phải nhanh rời khỏi đây

Thi tiên sinh nói.

- Ừ!

Chung Sơn gật đầu.

Chung Sơn và thi tiên sinh mau chóng rời khỏi hắc thế giới, đuổi theo đại quân phía trước, vội vàng xông ra ngoài, nhanh chóng chạy khỏi cực lạc niết bàn, ra khỏi cực lạc niết bàn, Chung Sơn thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài, vô số kẻ thứ ba đang định bụng trục lợi, ai ai cũng trông ngóng, không thể vào được chỉ có thể chờ không biết rút cục bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Chung Sơn mang theo đại quân, rời xa nơi những người đang vây quanh xem, tìm nơi xa xôi an toàn, lẳng lặng chờ, Chung Sơn không mong là lại có bất cứ tổn thất nào nữa.

Ở bên trong đại doanh, Chung Sơn nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ba ngày sau, vết thương trên người Chung Sơn đã khỏi.

Tam thiên hạ đến rồi, bên trong cực lạc niết bàn cuộc chiến vẫn còn tiếp tục, một vài tàn binh lần lượt đi ra, nhưng tam đại thánh thượng và chúng Phật đà vẫn chưa ra, chỉ thấy lối vào Cực lạc niết bàn không ngừng rung chuyển.

Chúng tướng cũng nhìn Chúng sơn, hiển nhiên không muốn Chung Sơn mạo hiểm đi ra, bên ngoài phức tạp, xấu tốt lẫn lộn, chứa đựng rất nhiều nguy hiểm, sao có thể mạo hiểm được?

- Không sao, ở trong đất cực lạc tịnh, phân hắc bạch thế giới, không thể dùng thần thức, hiện tại không giống nhau nữa, hợp thể kỳ tu vi, có thể dùng thần thức, sao có thể gặp nạn được?

Chung Sơn khoát tay mọi người, bay ra ngoài.

Thời gian ba ngày, Niệm Du Du đã dần tỉnh táo lại, đồng tử lại khôi phục màu đen, đầu cũng phục hồi. Trái tim đã chết, không hướng ra bên ngoài được nữa, vẻ mặt chứa đầy sự lạnh lùng.

Sau lúc bắt đầu cơn mê, Niệm Du Du lại đến phía ngoài cực lạc niết bàn.

Trước khi Chung Sơn tiến vào cực lạc niết bàn, cùng Niệm Du Du hẹn nhau ở thung lũng.

Thung lung rất yên tĩnh, có một cái hồ nhỏ, nước hồ trong vắt, Niệm Du Du đứng ở bên cạnh cái hồ, tổ thần thú nằm ở trên vai nàng. Nhìn xuống ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước hồ, Niệm Du Du nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, dùng tay chỉ vào ảnh mình, tự hỏi đây là mình sao? Người này vẫn là mình sao? Niệm Du Du trong lòng rất khó chịu, cảnh tượng ba ngày trước lại hiện về trong đầu.

Chính mình đã dùng một mũi tên bắn chết Chung sơn, Chung Sơn đã chết, chết trong tay mình, chỉ vì luyện công? Giết chết Chung Sơn? Ta đã biến thành một nữ nhân như vậy từ khi nào?

- Chàng tại sao lại xuất hiện? Chàng tại sao còn muốn lao tới? Chàng hãy nói cho ta biết, chàng tại sao còn lao ra?

Niệm Du Du vừa khóc rất thương tâm vừa nói,. Từng giọt từng giọt nước mắt của nàng rơi xuống hồ, làm gợn mặt nước hồ. Niệm Du Du không thôi trách móc mình, tự đổ lỗi cho mình? Đã không thể dùng tự đổ lỗi để hình dung rồi. Chàng hãy nói cho ta biết, tại sao chàng lại đi ra?

Đối mặt với bóng mình, Niệm Du Du không ngừng tuỵệt vọng lẩm bẩm những lời này. Không hiểu, tại sao, tại sao Chung Sơn còn muốn lao tới? Chàng không biết lúc trước có người đánh lén chàng sao?Chàng sao còn muốn lộ diện. Vì sao?

- Du Du, nàng quả nhiên ở đây!

Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc vui mừng mà Niệm Du Du nghe thấy vang lên.

Niệm Du Du thất thần, rồi lắc đầu, ảo giác, đây nhất định là ảo giác. Niệm Du Du không tin, lắc đầu, càng buồn bã nhìn về phía mặt hồ.

- Du Du, nàng làm sao vậy?Ai bắt nạt nàng?

Chung Sơn ngạc nhiên nhìn về phía Niệm Du du.

Mới vào thung lũng, vùa lúc nhìn thấy Niệm Du Du ngồi ở bên hồ nhỏ, vừa chào hỏi một câu, thấy Niệm Du Du không để ý gì tới mình, không ngờ lại khóc một mình ở đây, càng làm cho Chung Sơn tò mò.

- Du khiên

Chung Sơn lại kêu lên.

Ảo giác? Lại là ảo giác? Niệm Du Du trong lòng không ngừng nói vậy, Chung Sơn đã chết, không thể là chàng, nhưng giọng nói này, mặc dù là ảo giác, cũng không thể không để ý tới.

Quay đầu nhìn lại, vùa lúc thấy vẻ mặt Chung Sơn đang ngạc nhiên, tò mò.

Chung Sơn?Không phải ảo giác?Đúng là Chung Sơn, Chung Sơn chưa chết.

Nhìn thấy Chung sơn, sau khi đã xác định đúng là Chung sơn. Niệm Du Du không kìm được, chạy tới ôm lấy cổ Chung sơn. Ôm thật chặt như sợ Chung Sơn biến mất, sợ tất cả chỉ như một giấc mơ.

Nhìn Niệm Du Du nhào vào trong lòng mình, nhìn cái dáng vẻ vui mừng khôn tả xiết của Niệm Du Du, Chung Sơn thấy hơi ngạc nhiên.

- Du Du, nàng sao vậy?

Chung Sơn nắm tay Niệm Du Du hỏi.

Nghe tiếng gọi lúc đó, lập tức nhìn Chung sơn, dùng thần thức dò xét thân thể Chung sơn. chân chàng còn có hai vết sẹo. là phá cương tiễn xuyên thủng lưu lại, nhưng chỗ tử phủ lại không sao. Sao lại không bị làm sao? Điều này quan trọng không?

- Chàng không sao, không sao là tốt rồi

Niệm Du Du buông Chung Sơn ra nói. Trong ánh mắt có niềm vui không nói được thành lời.

- Ta đương nhiên là không sao rồi, hơn nữa, ta đến để đưa cho nàng thứ này.

Chung Sơn cười nói.

Rồi, chỉ thấy Chung Sơn lật tay ra, trong tay có ba đóa hoa hồng. Ba đóa hoa hồng cực kỳ đẹp, lại không ngừng thay đổi màu sắc, đỏ, vàng, cam, xanh lá cây, xanh da trời, chàm, tím… 7 màu sắc chầm chậm đổi màu, tạo thành hiệu quả vô cùng huyền ảo, xa hoa, vô cùng đẹp. Hoa hồng 7 màu, nhìn thấy chung Sơn trong tay cầm hoa hồng 7 màu.

Niệm Du Du bỗng nhiên cảm thấy thiên địa như đang rung chuyển, cả thế giới như đang xoay tròn, chỉ có mình và Chung Sơn ở chính giữa. nhìn đóa hoa hồng 7 màu, nước mắt nàng vừa ngừng rơi đã lại trào ra. Những chuyện xưa trong kí ức của nàng lại trở về.

- Ta muốn chỉ không phải phật trủng, mà là vườn bên cạnh phật trủng. Nàng nhìn thấy không?

- Sao?

- Đó là Phiêu hương viện, phiêu hương bồ tát ở trong đó, nàng phụ trách giữ mộ, cũng là trông coi phật trủng, mà bên trong khu vườn của nàng có loại hoa hồng bảy màu mà thiên hạ này có một không hai. Đó là vua của các loài hoa hồng, cả thiên hạ này chỉ có 3 đóa, tất cả trong khu vườn của nàng, nàng xem…

- Phiêu hương bồ tát rất quan tâm đến hoa hồng bảy màu có phải không?

- Quả thực đó giống như là sinh mệnh của nàng, hơn nữa, cả ngày trông coi phần mộ, từ trước đến giờ không nói chuyện với ai, tính khí cũng không được tốt lắm.

- Chừng nào thì chàng lấy mang tới cho thiếp?

Nhìn ba đóa hoa hồng này, Niệm Du Du lại thấy cay cay nơi sống mũi, không kìm được nước mắt. Ba đóa hoa hồng bảy màu của Phiêu hương viện?Ba đóa hoa hồng của Phiêu hương viện?

Giờ phút này, Niệm Du Du đã biết tại sao Chung Sơn lại từ hắc thế giới chạy ra đây, vì sao không liều mạng chạy tới Phiêu hương viện?Chàng vì ta hái hoa hồng, vì ta mới ra đây, vì ta mới liều chết đến đây.

Vì sao lại như vậy?Lúc trước rất muốn biết câu trả lời, muốn biết tại sao Chung Sơn không để ý tới sinh mạng mình để chạy đến, vì sao liều mạng chạy đến, giờ nàng đã biết, vì chàng muốn hái hoa hồng cho mình, chỉ vì mình thôi. Tại sao lại như vậy?Nhìn ba đóa hoa hồng này, Niệm Du Du trong long vô cùng đau đớn, tại sao lại như vậy?

- Ba đóa hoa hồng mà thôi, vào đó vừa lúc không thấy Phiêu hương bồ tát ở đó, ta liền tiện tay hái, cũng không khó khăn gì, sao nàng lại kích động như vậy?Trước kia lúc tặng nàng hoa hồng, nàng cũng không thấy nàng kích động như vậy mà.

Chung Sơn ngạc nhiên.

Niệm Du Du cắn môi, nhìn Chung sơn, trong lòng đau khổ, ba đóa hoa hồng?Tiện tay hái?Không có khó khăn gì?Càng với giọng điệu như vậy, Niệm Du Du trong lòng càng thấy khổ sở, tại sao lại như vậy?

- Được rồi, giờ ta tặng nàng, đúng rồi, nàng phải nói một câu tâm tình, yêu cầu này thực là…. thôi, nàng đừng khóc nữa, để ta nói…..

Chung Sơn đưa hoa hồng ra nói.

Niệm Du Du nhìn Chung sơn, cả người đắm chìm vào trong ba đóa hoa hồng, đối với những lời nói của Chung sơn, nghe không thấy, nhìn Chung Sơn đưa ba đóa hoa hồng, cả người giống như tan nát.

- Tại sao chàng lại liều mạng như vậy? Tại sao?

Niệm Du Du cầm lấy hoa hồng bảy màu mà Chung Sơn đưa cho, rốt cục không kìm được hét lên, giọng nói chất chứa bao điều, nước mắt cũng cứ thế tuôn trào

- Liều mạng? Nàng sao biết?

Chung Sơn ngạc nhiên.

Cắn môi, Niệm Du Du nhìn sâu vào trong mắt Chung sơn, cầm lấy hoa hồng bảy màu quay đầu than hình nhoáng lên một cái rồi biến mất. Chỉ còn lại có mình Chung sơn, cô đơn đứng ở trong thung lũng.

Nhìn Niệm Du Du biến mất, Chung Sơn chau mày lại, giống như đã rõ điều gì đó, nhìn vào nơi Niệm Du Du biến mất, khẽ thở dài, quay đầu, bay về nơi doanh trại Chung gia quân.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.