Cố Phán Rực Rỡ

Chương 165




Mạn La đế quốc là một trong ba đại cường quốc, chưa kể đến nó là đế quốc giàu có nhất, cho nên sinh thần của Thiên Nguyệt Thần lại càng long trọng xưa nay chưa từng có.

Toàn bộ lễ chúc mừng chia làm hai phần. Thọ lễ ban ngày cùng yến hội buổi tối.

Thọ lễ cũng có hai phần, phân biệt là nước láng giềng hữu hảo chi lễ cùng nhi tử nữ hiếu thuận chi lễ.

Đương nhiên tình tiết có cái nhẹ cái nặng, cho nên cử hành đầu tiên chính là nước láng giềng hữu hảo chi lễ.

Thiên Nguyệt Thần mặc long bào kim sắc ngồi trên long ỷ, nhìn từng nhóm người phía dưới, nhìn lại những lễ vật chúc mừng hàng năm như một, trong mắt không biết là hiện lên thú vị hay là không thú vị.

“Bệ hạ.” Mở miệng chính là sứ giả của Anh Túc đế quốc—— Liệt Tư Ban Lỗ tướng quân, người này là đệ nhất võ tướng ở Anh Túc đế quốc, tính cách có chút cuồng ngạo, dân phong ở Anh Túc đế quốc của hắn so với quốc gia khác mà nói tương đối cởi mở, cho nên người này ăn mặc cũng tương đối phóng túng.

Nửa người dưới là ống quần dài qua đầu gối, nửa người trên là đoản y làm từ sợi đay nhỏ, lộ ra lồng ngực ngăm đen mà rắn chắc, điều này cùng khí hậu bốn mùa như mùa hạ của Anh Túc đế quốc có quan hệ trọng đại.

Liệt Tư Ban Lỗ lấy từ trong tay tùy tùng một cái hộp gỗ hình vuông, cái hộp được chế tác thập phần tinh xảo.

“Đây là thảo dược do nước ta vừa nghiên cứu ra gọi thiên ti vạn lũ, nó có thể dùng trấn đau, khỏi ho, chữa tả, dùng cho phế hư ho lâu không ngừng, chữa các loại đau đớn ngực bụng gân cốt, tả lâu ngày không ngừng; cũng dùng cho di chứng của thận hư, chữa được hầu hết các bệnh trạng.” (Ta chết cười, cái này là quảng cáo thuốc á… công dụng của hoa anh túc …ha ha)

Liệt Tư Ban Lỗ vừa nói ra, toàn điện sôi sùng sục, thần dược như thế ngàn vàng khó mua, quý tộc ở Mạn La đế quốc cùng với sứ giả của các quốc gia khác khác không khỏi nghĩ vừa nhìn thấy thần dược hiếm có.

Nhìn phản ứng của mọi người, Liệt Tư Ban Lỗ có chút kiêu ngạo, đồng thời trong mắt của hắn cũng xoẹt qua một tia cười lạnh, chẳng qua là rất nhanh bị che dấu.

Chỉ có Thiên Nguyệt Thần vẫn duy trì nét mặt như cũ, đôi môi mỏng khêu gợi thấp thoáng xuất hiện độ cong tự tiếu phi tiếu (cười như không cười).

“Đây chỉ là một phương diện, về mặt khác nó có thể dùng vật phẩm để thưởng thức.” Liệt Tư Ban Lỗ lại từ tùy tùng lấy qua một vật phẩm dài được túi thơm tơ vàng bọc lại: “Đây là cái tẩu, đem thảo dược bỏ vào trong cái tẩu, tiếp theo đốt, hút lấy mùi thuốc bên trong, có thể làm cho người cảm giác giống như bay lượn ở trên chín tầng mây, Bổn tướng quân đại diện cho Anh Túc đế quốc đem lễ vật quý trọng như vậy tặng cho bệ hạ, đại biểu hai nước vĩnh kết gắn bó suốt đời.”

“Nặc Kiệt.” Tiếng nói trầm thấp nhả ra, nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên xuất hiện ở cửa, trong mắt có chút nghi hoặc, sau đó là nụ cười càng sâu.

Mà Liệt Tư Ban Lỗ lại cho rằng Thiên Nguyệt Thần đối với lễ vật của Anh Túc đế quốc rất hài lòng, cho nên trong lòng càng thêm đắc ý.

Nặc Kiệt đi xuống bậc thang tiếp lấy lễ vật trong tay Liệt Tư Ban Lỗ, mà đang lúc Nặc Kiệt tiếp lấy lễ vật, Liệt Tư Ban Lỗ đi trở về bên cạnh tùy tùng lấy ra khăn lụa nhẹ nhàng xoa xoa tay, giống như là mới vừa rồi cầm trong tay thứ đồ thấp hèn.

Toàn bộ đại điện nhất thời yên lặng như tờ, đây không thể nghi ngờ là sự vũ nhục đối với Mạn La đế quốc cũng là khiêu chiến với Mạn La đế quốc.

Thậm chí có sứ giả cho rằng Anh Túc đế quốc có tâm muốn khai chiến với Mạn La đế quốc.

Mắt phượng mỹ lệ của Thiên Nguyệt Thần nhíu lại, bén nhọn nhìn Liệt Tư Ban Lỗ, trong lòng suy nghĩ gì không có ai đoán được.

“Đều nói có phúc cùng hưởng, tướng quân đưa lên lễ vật tốt như vậy, trẫm sao có thể giữ lại cho chính mình?” Đôi mắt đẹp vừa chuyển liếc về hoàng tử, công chúa, tần phi, các đại thần phía bên kia: “Trẫm đem phần hậu lễ này ban cho các ngươi, ai muốn?”

Ánh mắt mọi người trong đại điện đều nhất tề dõi theo động tác của Thiên Nguyệt Thần, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không người nào dám đứng ra nói muốn.

Thiên Nguyệt Thần từ trước đến giờ hỉ nộ vô thường, tất cả mọi người không cách nào hiểu thấu hành động của hắn đại biểu cho cái gì, đương nhiên ai cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Mặc dù nhìn bọn họ, nhưng dư quang của Thiên Nguyệt Thần đã sớm đặt trên người Thiên Nguyệt Triệt.

Hoàng nhi a, có phải ngươi nên cho trẫm một sự vui mừng ngoài ý muốn hay không.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu cười cười, thanh âm thanh thúy từ cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn truyền ra: “Phụ hoàng, Triệt nhi có thể muốn phần lễ vật này không?”

Trên đại điện an tĩnh, thanh âm thanh thúy dễ nghe giống như thanh âm của thiên nhiên, vang dội như thế. Mọi người trong điện giật mình quay đầu lại, chỉ thấy đứng ở cửa là một hài đồng vận y phục hoa lệ, hài đồng khoảng năm, sáu tuổi, hài đồng có một mái tóc dài thủy phấn sắc (màu hồng nước), rực rỡ giống như tinh linh thuần mỹ.

Gương mặt nho nhỏ thủy nộn mà trong suốt, lộ ra sắc thái, có thể thấy được thần sắc phi thường tốt, cái mũi thẳng trên cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, trên sống mũi là một đôi mục mâu kim sắc (màu vàng).

Kim sắc…

Không biết ai kêu lên trong đại điện, ở Mạn La đế quốc kim sắc thừa hưởng sự may mắn chúc phúc, đó là cao quý nhất, màu sắc động lòng người nhất, hài đồng này là?

“Tiểu… Tiểu điện hạ, không phải ngài đang ngủ sao?” Thanh âm kinh ngạc của Nặc Kiệt truyền ra, nhất thời quên cảnh tượng lúc này, trong phút chốc khuyếch đại toàn điện.

Tiểu điện hạ?

Hài đồng này chẳng lẽ chính là lục hoàng tử Thiên Nguyệt Triệt ở Kim Long điện được bệ hạ sủng ái?

Càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, hôm nay là sinh thần của đế vương, mà từ trong miệng Nặc Kiệt có thể nghe ra chuyện hài đồng này ngủ phảng phất còn quan trọng hơn.

Cũng chỉ trong chốc lát, mọi người khẳng định hài đồng này chính là lục hoàng tử Thiên Nguyệt Triệt ở trong tẩm cung được đế vương sủng ái.

“Không có phụ hoàng, Triệt nhi ngủ không được.” Thanh âm mềm mại mang theo một tia làm nũng, nói đương nhiên, chỉ có trong mục mâu kim sắc lóe ra quang mang ác ý khiến Thiên Nguyệt Thần cùng Nặc Kiệt biết, tiểu đông tây là cố ý.

“Phụ hoàng, người còn chưa đáp ứng Triệt nhi, có phải đem đồ này cho Triệt nhi hay không?” Thân thể nho nhỏ từng bước từng bước tiến lên đại điện, ánh mắt luôn mang theo nụ cười nhìn mục mâu thâm thúy của Nguyệt Thần, phảng phất đang nói: phụ hoàng, đây không phải là kỳ vọng của ngươi sao?

Thiên Nguyệt Thần không nói gì, như cũ ngồi ở trên long ỷ, chẳng qua là giang hai tay đang chờ ôm tiểu đông tây, Nặc Kiệt vội vàng đi qua đỡ Thiên Nguyệt Triệt từng bước từng bước đi lên bậc thang, cho đến khi thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Thiên Nguyệt Triệt oa vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần.

Bất kể là sứ giả của các quốc gia hay là thần tử của Mạn La đế quốc đều không thể nào tin nổi một màn này, trong mắt đế vương là một mạt ôn nhu, động tác mềm nhẹ của đế vương, tất cả đều nói cho mọi người, hài đồng này được sủng ái đến cỡ nào.

“Bình thường Triệt nhi không phải vẫn thích ngủ ư, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?” Sủng nịch ngửi mùi thơm kỳ dị trên mái tóc.

“Hôm nay không giống nha, hôm nay là sinh thần của phụ hoàng. Phụ hoàng còn chưa nói cho Triệt nhi, cái hộp trong tay Nặc Kiệt mà người to lớn kia dâng lên có đưa cho Triệt nhi hay không?” Thiên Nguyệt Triệt chỉ ngón tay vào Liệt Tư Ban Lỗ.

Tâm Liệt Tư Ban Lỗ chấn động, không phải bởi vì dung nhan tuyệt mỹ như tiên nhân của hài đồng này, mà là bởi vì hắn thấy được trong mục mâu kim sắc kia chợt lóe lên lãnh ý, cùng sự khiêu khích không hề che dấu, hài đồng này thật sự chỉ là hài đồng sao?

Tại sao hắn không biết ở Mạn La đế quốc có một hoàng tử như vậy, chỉ nghe nói đế vương của Mạn La đế quốc đem lục hoàng tử mới sinh ra mang vào trong tẩm cung tự mình chiếu cố, nhưng không biết là hoàng tử này lại đặc biệt như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.