Có Phải Anh Yêu Em

Chương 1




Sở Linh Nhi nhanh như mèo, xuyên qua trong đêm tối, tránh thoát gia đinh tuần tra ban đêm, từng chút từng chút tiến vào bên trong. Loại cảm giác kích thích này khiến cho nàng cười không khép miệng, có thể so với việc đi cắt râu của những lão tử kia thú vị hơn nhiều, hắc hắc!

Bất đồng với Sở Linh Nhi, hiện tại Dương Hạo một thân căng thẳng. Hắn không cảm thấy có người mai phục ở chung quanh, nhưng hắn có loại cảm giác bị người nhìn chăm chú, nhưng ở nơi này lại không hề có người. Quay đầu nhìn Sở Linh Nhi lén lén lút lút chơi vui, trong lòng bất đắc dĩ tiếp tục gia tăng. Hắn không dám tưởng tượng được, nếu như chủ tử biết hắn đầu độc công chúa, hơn nữa còn lén lút theo công chúa trèo tường nhà người ta thì sẽ trừng phạt hắn như thế nào!

Mà người Dương Hạo lo lắng, giờ phút này đang ngồi ở trong lương đình của Mộ Dung phủ, Mộ Dung Gấm tự tay châm trà, vừa lòng gió thổi mát!

Mộ Dung Gấm nhìn người kia tự đến: “Sở hoàng khuya khoắt tới Mộ Dung phủ, sợ rằng không hợp lễ phép?”

Sở Dạ tà mị mắt phượng nhảy lên: “Nàng không nói, cô vương không nói, ai biết được?”

Mộ Dung Gấm bất đắc dĩ: “Ta với Sở hoàng sợ rằng còn không quen thuộc đến mức nửa đêm leo tường!”

Sở Dạ đặt cốc trà xuống, tâm tình không tệ đề nghị: “Trước kai không có, hiện tại có là được!”

Mộ Dung Gấm nặng nề đặt tách trà xuống, nàng cũng chỉ là muốn hóng gió một chút, lẳng lặng tâm, làm sao lại triệu đại tôn thần này chứ: “Sở hoàng, trà cũng đã uống, lời cũng đã nói, thứ không tiễn xa được!”

Sở hoàng cũng đặt tách trà xuống, vuốt vuốt miệng cốc: “Cô vương giống như bị nàng ghét?”

Mộ Dung Gấm quay đầu: “Sở hoàng là vua một nước, cần gì phải so đo với tiểu nhân vật như ta!”

“Nàng cũng không phải là tiểu nhân vật!” Sở Dạ chẳng biết đứng dậy từ khi nào, thân hình cao lớn bao phủ Mộ Dung Gấm. Bàn tay nâng lên đặt lên gò má của Mộ Dung Gấm, sau đó vươn tay về phía sau tai, âm thanh từ tính trầm thấp mang theo đầu độc: “Khiến cô vương phải nhìn nàng!”

Mộ Dung Gấm cũng không bị Sở Dạ mê hoặc, đánh một chưởng lên cánh tay của Sở Dạ, hơi thở trên người lạnh xuống, không che giấu sát khí, âm thanh cũng lạnh lẽo như hàn băng: “Xin đừng tiến thêm!”

“Haha!” Lồng ngực Sở Dạ khẽ chấn động cười, giống như cánh tay vỡ vụn kia không phải là của hắn: “Rốt cuộc cũng lộ ra tính tình chân chính của mình, đáng yêu hơn nhiều so với tính tình nguội lạnh bình thường!”

Đáng yeu? Mộ Dung Gấm không khỏi tức giận, ngược lại ý lạnh trên người giảm đi, buông lỏng tay của hắn ra. Mộ Dung Gấm xoay đầu đi: “Tốt nhất không cần dùng cái này để uy hiếp ta!” Nếu không nàng không chắc chắn mình sẽ làm ra cái gì!

Mày kiếm Sở Dạ nhíu lại, bàn tay đặt lên chiếc cằm thon của Mộ Dung Gấm, ngón tay mập mờ vuốt ve: “Làm một giao dịch! Cô vương đảm bảo về sau không nói đề tài này nữa, cũng không nhìn diện mạo thật của nàng, trừ phi bản thân nàng tình nguyện!”

Có thể tự nguyện mới là chuyện lạ: “Điều kiện!”

“Tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng tuyệt đối không hề khó khăn với nàng, chờ cô vương nghĩ xong sẽ nói cho nàng biết. Như thế nào?” Dứt lời, Sở Dạ buông cằm nàng ra, tong lòng có chút lưu luyến. Thật ra thì hắn càng muốn cúi người xuống hôi đôi môi của nàng, nghĩ lại muốn nếm tư vị đêm đó thêm một lần nữa, nhưng xét thấy không khí như thế này, hắn nên nhịn thì hơn!

Mộ Dung Gấm có chút giận, dù sao đây cũng là chuyện nàng không muốn nghĩ tới nhất, nhưng người này cố tình còn uy hiếp mình, nhưng là…… Nàng nhịn, đứng dậy tránh xa hắn một c, nhưng là…… Nàng nhịn, đứng dậy tránh xa hắn một chút, khoảng cách này khiến nàng hít thở không thông: “HI vọng Sở hoàng nói lời giữ lời!”

Sở Dạ vẻ mặt lười biếng mang theo chút bất đắc dĩ: “Nhất định phải nói chuyện như thế với cô vương?”

Mộ Dung Gấm giận cười, bị Sở Dạ ép, hôm nay nàng đã cố ý che giấu tính tình lạnh bạc của mình đi: “Sở hoàng cho là thế nào? Nếu như có một ngày ta nắm đằng chuôi của ngươi, ngươi có thể dễ dàng nói chuyện với ta sao?”

Bắp đùi thon dài tiến lên hai bước, thân thể cao lớn bao phủ cả người Mộ Dung Gấm. Mùi long tiên hương dễ ngửi trong nháy mắt chiếm cứ hô hấp của nàng. Hắn giơ tay vịn vai của nàng, báo đạo không buông. Khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại trước mắt Mộ Dung Gấm, ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào mắt nàng, âm thanh vẫn bá đạo như trước, lại có chút bi thương: “Cô vương giống như không đáng để tin tưởng?”

Hơi thở nóng rực phun lên trên mặt nàng, khiến cho lòng của nàng cũng chặt theo, không được tự nhiên ngẩng đầu, âm thanh lạnh lùng: “Sở hoàng xin tự trọng!”

Ánh mắt sắc bén cơ trí thoáng qua hơi thở nguy hiểm, nữ nhân đáng chét này, hắn đáng ghét như vậy sao? Đả thương người không phải là nàng cự tuyệt mà là hắn ôm nàng nàng lại thờ ơ, bàn tay không tự chủ được siết chạt, một cỗ tức giận cuồn cuộn trong lòng. Mộ Dung cảm thấy tâm tình của hắn không đúng, nghi ngờ quay đầu. Nhưng sau một một khắc, thân thể nàng chợt cứng đờ, mắt trừng thật to, hắn hắn…… Cư nhiên hôn nàng!

Thay vì nói hôn, không nói gặm thì đúng hơn. Sở Dạ phát tiết gặm đôi môi đỏ mọng mà hắn muốn đã lâu. Kể từ sau đêm ở ôn tuyền đó, hắn muốn một lần nữa ôm nàng vào trong lòng. Hắn không muốn vì dọa nàng mà nhẫn nại, nhưng nàng lại vô cùng lạnh nhạt đối với hắn. Cao ngạo như hắn, vẫn là lần đầu tiên nếm thử cảm giác bị người ghét bỏ. Cho nên hắn dùng lực gặm cắn, muốn trừng phạt nàng nhưng càng đến cuối cũng chính hắn không cách nào kiềm chế, si mê tham niệm triền miên trên môi nàng. Môi lưỡi nóng bỏng trượt vào trong miệng nàng, thăm dò khát vọng đã lâu.

Mộ Dung Gấm bắt đầu bị kinh sợ ngã, hồi hồn muốn đẩy hắn ra. Nhưng sức lực của Sở Dạ lớn đến kinh người, nàng không thể phản kháng lại được, mà nụ hôn bá đạo cuồng dã kia khiến nàng không có cách nào cự tuyệt. Răng môi đụng nhau, nàng cảm thấy ý thức của mình dần mất đi, cho đến cuối cùng, nàng hoàn toàn trầm mê trong nụ hô của hắn, mặc hắn làm!

Cảm thấy động tĩnh người trong ngực mình, tâm Sở Dạ vui mừng, động tác cuồng dã trở nên êm ái, thận trọng giống như bảo vệ trân bảo. Mộ Dung Gấm cũng bị đầu độc, không tự chủ được giơ tay đẳ lên cánh tay có lực của hắn, thân thể hai người dán chặt lại với nhau……

Sở Linh Nhi và Dương Hạo lén lén lút lút tiến vào, nhìn thấy một màn kích tình kia. Sở Linh Nhi không thể tin được trợn to hai mắt: “Hoàng,…Hoàng huynh…Các ngươi…….”

Động tác của Dương Hạo chậm một bước, sau đó không có chút khí tiết nào run rẩy, làm hỏng chuyện tốt của chủ tử, cái mạng nhỏ của hắn mất rồi……

Âm thanh của Sở Linh Nhi thức tỉnh hai người đang ôm hôn. Sở Dạ mở hai mắt ra, con ngươi màu đen tràn ngập tình dục, nhìn Sở Dạ hoàn toàn không biết làm hỏng chuyện tốt của hắn sau đó bất mãn: “Muội làm sao lại ở chỗ này?”

“À? ……Cái đó, ta……Ta…Ta…..” Sở Linh Nhi “ta” nửa ngày cũng không nói được ra ngoài, cuối cùng thật sự không kiềm được xoay người dùng khinh công chạy: “Khụ khụ, hoàng huynh, các người tiếp tục, Ha hahaha!”

Hiện tại trong lòng Sở Linh Nhi kích động đến sắp nổ tung, ha ha ha, hoàng huynh thật sự thích nữ nhân! Ha ha! Lần này trở về có thể tức chết những lão khốn kiếp kia. Ha ha, nàng sẽ có chị dâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.