Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 8




Ở phía bên ngoài vách, Lâm đang cố sức tìm ra chiếc ban thờ thần chim ở đâu.

Anh loay hoay lên xuống một hồi, rồi quyết định đi vòng ra phía sau vách lán.

"Ôi trời?" 

Lâm không thể tin ngoài đằng sau này lại là một vách nhỏ giăng đầy vỏ cây khô đến như vậy. Vỏ cây này được người ta đập cho mềm lại, đem về bỏ lõi, phơi khô phần xơ, mùa đông đem làm chăn đắp. Hiện tại nó được giăng thành một đường dài kín mít từ đầu vách nọ tới đầu vách kia.

Lâm nhún vai, chắc không có ở đây rồi.

Khi anh toan xoay người đi, một mùi hương thoảng qua mũi khiến gót chân anh chợt khựng lại. 

Gì đây? Mùi nhang trầm sao?

Tại sao nhỉ?

Không để suy nghĩ quá lâu, Lâm lấy tay vén ngay một chỗ vỏ cây lên, đập vào mắt anh bây giờ là một bệ gỗ khá lớn, phía giữa có một vật thể cao khoảng chừng một cánh tay, được phủ vải đỏ. Trước nó là một bát hương nhỏ. 

"Là... Là cái này sao?"

Lâm tròn mắt há miệng lên nhìn. Liên dặn là phải tìm đằng sau bức tượng kia. Anh vòng ra đằng sau bệ gỗ, tò mò lấy tay gỡ tấm vải nhiễu đỏ kia ra.

"Ôi..." 

Một hình nhân bằng gỗ, đúng như lời thầy Liên nói, đầu gà thân người, phía dưới mặc bộ trang phục nam truyền thống, đằng trên là đầu con gà trống, nhìn hai mắt khắc lên một vẻ hung ác vô cùng, Lâm nhất thời nhìn vào hoảng loạn, lùi chếnh choáng ra đằng sau.

Trong lúc ấy, Liên quan sát kĩ các mạch máu trên người già làng, kiểm tra đồng tử.

Các tơ máu như mắt mỗi lúc một nhiều, to ra bất thường làm cô không hiểu nổi. 

"Ông bị vậy lâu chưa ạ?"

"Không sao... Chỉ là gần đây có chút mệt mỏi, già chắc cũng gần đất xa trời rồi..."

"Ông đừng nói như thế, có con gái chăm sóc cho ông nữa cơ mà..." 

"Vâng. Tôi biết chứ. Con bé vẫn chăm sóc tôi đều đều mà. Các anh chị nó cũng ở đây, thi thoảng vẫn hay qua lại chăm nom."

"Thế... Ngri đi đâu rồi ạ?"

Liên đảo mắt nhìn quanh. 

"Dạo gần đây con bé hay đi vào rừng lấy lá thuốc cho tôi lắm, nên là hiếm khi nó ở nhà, cô quân y thấy đấy, nó ngoan lắm, lại là con út, nên tôi thương vô cùng."

"Thế ạ."

Liên ngẩn người nhìn thái độ của già làng trong câu nói hồi nãy. 

Quay trở lại với chiếc bệ gỗ cùng Lâm, sau khi chếnh choáng, anh đã bình tĩnh lại, bắt đầu mò ra phía đằng sau bức tượng.

Quả nhiên có một chiếc túi vải thêu hai con hồng hoàng được đặt trên một chiếc đài nhỏ ở đằng sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.