Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 4




Từ lúc tân hoàng đế đăng cơ, Trạm gia liền kịp thích ứng rất tốt.

Tước vị Thành dương bá này là nhờ vào sinh ra tử mới có được, còn trước đấy ông chỉ là một người thợ săn trong núi mà thôi.

Cho nên đến giờ có thể coi cũng là có vị thế. Tuy nhiên vì căn cơ không thâm sâu, tuy cũng sắp xếp cho nhi tử chất nhi trong nhà có được cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, nhưng trong mắt hoàng thượng thực cũng không đủ nặng nhẹ.

đã tính là gì đâu chứ? So với đám nhà cao cửa rộng kinh doanh trăm năm, căn cơ vững chắc, hơn nửa con phố đều là cửa hàng của họ, thì phủ Thành dương bá quả thật chỉ là có chút lòng thành mà thôi.

Bởi vậy tuy rằng Thái Thượng Hoàng đi rồi, hoàng thượng cũng không có điều Thành dương bá rời khỏi cấm vệ quân mà càng ngày càng coi trọng hơn.

Mặc dù phủ Thành dương bá hiện giờ có thân thiết với Hoàng hậu, nhưngtrong lòng hoàng thượng vẫn lấy đó mà vui mừng.

Chứ không chẳng lẽ người còn muốn cất nhắc con vợ lẽ nhà mẹ đẻ của trắc phi để về sau đứa con đó soán ngôi sao?

Lấy việc Thành dương bá từ trước đến nay luôn làm tròn bổn phận, khi A Dung trưởng thành lại tuấn tú như vậy, hoàng thượng bèn có vài phần khoan dung với vẻ đẹp trởi sinh, nên dù trước mắt A Dung lặng lẽ rút ra một đống tấu chương đáng ghét ra thìHoàng thượng vẫn kiên nhẫn nhịn xuống, sau khi cầm lấy xem xem thì liền cười nói: “Đề nghị của ngươi quả thực đúng trọng tâm, phụ hoàng quả không nhìn lầm người, ngươi rất có năng lực.” Nói xong, xoay người không cười nữa mà nói: “đi làm đi, nếu có ai dám thái độ với ngươi thì cứ bảo hắn tới nói chuyện với Trẫm!” Thấy A Dung hơi hơi mỉm cười, tâm trạng hoàng thượng liền tốt lên, nhịn không được tiếp tục trêu chọc: “Có phải ngươi và Hoàng muội…”

Trong tay tên tiểu tử trước mặt, như có ảo thuật lại đột nhiên xuất hiện thêm hai tấu chương nữa.

Hoàng thượng bất lực mà nhìn vẻ mặt ngượng ngùng tươi cười của người trước mặt, thật muốn hỏi xem tiểu tử này có phải đang cố ý hay không.

Biết rõ hoàng thượng đang muốn làm biếng, thế nhưng lại còn trình lên nhiều tấu chương như vậy, chẳng phải là đại nghịch bất đạo sao!

Hoàng thượng trừng mắt một cái, thực muốn đem tên muội phu này đá ra ngoài!

“Bệ hạ?” Mỹ nam thuần lương dùng ánh mắt ngây thơ, nghi hoặc nhìn lên, lập tức lòng hoàng thượng như bị một mũi tên bắn trúng.

Hoàng thượng yên lặng mà nuốt lại lời định nói, nhận lấy bản tấu chương được trình lên, nhìn qua rồi lấy bút ngự phê, xong xuôi mới tức giận ném trả lại vào lòng ngực A Dung mà nói: “Đừng tưởng trẫm không nhìn ra!”

“Bệ hạ anh minh.” A Dung nhấp miệng cười, đang muốn nịnh nọt hoàng thượng vài câu để sau này dễ dàng hành sự hơn thì liền thấy trước cửa ngự thư phòng truyền đến giọng nói sợ hãi. Một lát sau, một cái đầu nhỏ thò vào, nữ nhi tinh xảo xinh đẹp này chớp chớp mắt, liếc mắt đưa tình với A Dung một cái rồi nhảy nhót tiến vào tỏ vẻ đángyêu với Hoàng huynh nhà mình, lời nói ra từ trong miệng lại chẳng đáng yêu chút nào, hỏi: “Muội nghe nói A Dung đang ở chỗ Hoàng huynh nên lại đây thử xem có phảikhông.” Dứt lời liền quay đầu làm mặt quỷ với A Dung.

“Nếu không có hắn thì chẳng lẽ muội sẽ không thèm đến nhìn Trẫm một cái?” Hoàng thượng liền cười hỏi.

Nếu không phải ánh mắt hoàng thượng đang nhìn mình thực quá nguy hiểm thì A Nguyên chắc đã thẳng thắn nói là không nghĩ rồi. Nghĩ tới của hồi môn của mình, công chúa điện hạ vốn luôn mặt dày đành chân thành mà nói: “Mỗi ngày đều nghĩ đến, ăn cơm cũng nghĩ, ngủ cũng….”

“Khụ….” A Dung nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, sợ người nào đấy nếu còn tiếp tục nói sẽ bị ăn đánh mất.

“Nói tiếp.” Hoàng thượng được nịnh đến choáng váng, liền không vui lắm.

“Tóm lại, hoàng huynh chỉ cần biết trong lòng muội người thực rất quan trọng là được.” A Nguyên bĩu môi, lúc này mới hỏi: “Hai người còn có chuyện gì nữa không?”

“Thôi đi đi.” Hoàng thượng thấy vẻ mặt nàng vội vàng, lúc này thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ mà nói.

“Muội tới là có chuyện chính sự cần nói.” A Nguyên liền vội vàng nói: “Hoàng huynhđịnh khi nào đưa Phúc Tuệ hồi cung?” Lúc này nhắc đến Phúc Tuệ, nguyên nhân là vì năm đó Hoàng hậu khi mang thai bị hại ngã xuống nước dẫn đến sinh non. Hoàng hậu giữa sự sống và cái chết mà vùng vẫy cố sinh hạ công chúa, nhưng vì trước giờ sức khỏe của Phúc Tuệ Công chúa vẫn không tốt nên không dưỡng bệnh ở kinh thành mà lại được sắp xếp chăm sóc tại Giang Nam quanh năm ấm áp. Hiện giờ cũng đến tuổi thành thân, sức khỏe cũng đã tốt lên nhiều, bởi vậy Thái Hoàng Thái Hậu liền lệnh cho A Nguyên tới hỏi xem có thể đưa công chúa hồi cung để sắp xếp chuyện chung thân đại sự hay không.

A Nguyên cũng cảm thấy cứ để đứa nhỏ đó lẻ loi một mình ở Giang Nam cũng khôngphải chuyện tốt, bởi vậy nên mới đến hỏi.

“Đứa nhỏ này….” Hoàng thượng chần chừ một lát, đến trước mặt A Nguyên mà thở dài: “Có chút chuyện mà ta không dám trước mặt hoàng tẩu của muội mà đề cập đến. Chất nữ này của muội thân thể vẫn luôn yếu ớt, không thể chịu được đi lại tàu xe mệt nhọc.” Thấy A Nguyên kinh ngạc, hoàng thượng liền cười khổ: “Trẫm là nam nhân, nghe xong chuyện này còn có thể chịu nổi. Thân thể hoàng tẩu muội cũng biết rồi đấy, sợ rằng nếu biết chuyện này, tâm tình phiền muộn, tất nhiên sẽ là không tốt rồi.” Huống hồ, nếu như Hoàng hậu biết nữ nhi của mình như vậy, chỉ sợ sẽ muốn đi đến Giang Nam ngay, đến lúc đó vị trí chủ hậu cung để trống, trong triều chỉ sợ lại có dị nghị.

So với nữ nhi, quả thực hoàng thượng vẫn là yêu quý thê tử của mình hơn.

“Chuyện này không nói với hoàng tẩu là không đúng.” A Nguyên trong lòng cũng có chút khó chịu, càng thêm oán hận những người thiếp thất đó, lúc này chỉ dậm chân mà nói: “Hoàng huynh không nói, không sợ sau này hoàng tẩu mà biết, chẳng phải tình cảm phu thê giữa hai người sẽ bị tổn thương sao? Con cái đứa nào cũng đều là người mẹ dứt ruột sinh ra, không nói cho hoàng tẩu biết thật sự là không công bằng.” Chỉ là nghĩ đến sức khỏe Hoàng hậu, từ lúc nhập cung luôn phải bận rộn chuyện hậu cung mà càng thêm sinh bệnh, nàng cũng thực có chút chần chừ.

“Trẫm sẽ nghĩ lại.” Hoàng thượng kẽ nhíu mày, gật đầu nói.

Thấy người đã thông suốt, A Nguyên liền yên tâm, lén đi đến bên A Dung ngoéo lấy tay hắn một cái, động thái nhỏ này bị hoàng thượng trông thấy, khiến người khôngkhỏi cười rộ lên, bất đắc dĩ nói: “Thôi thôi, muội nhanh mang người trong lòng của muội đi đi.” Coi như lần này chủ động đuổi người đi, hoàng thượng cũng lấy lại được chút mặt mũi.

A Nguyên kéo A Dung ra ngoài, lúc này trái phải đều không thấy ai mới liền cười hì hì nói: “Xem ra ở trước mặt hoàng huynh, huynh còn có vị thế hơn so với trước mặt Hoàng bá phụ.”

“Hoàng thượng coi trọng, còn gọi ta là muội phu đấy.” A Dung cười khoác lên người A Nguyên tấm áo choàng, thấy nàng cứ xoắn đến xoắn đi liền vụng trộm ở dưới lớp áo choàng véo bên eo mềm mại của nàng một cái, véo đến khi nàng giật mình mới cười nói: “Vi thần đều là nhờ vào phong quang của công chúa điện hạ mới có được thể diện như ngày hôm nay.” Thấy A Nguyên giật mình muốn nói rồi lại thôi, hắn mặt mày bình thản mà nói: “Người không cần lo lắng, nếu đã có chủ đích cưới người, ta nhất định chuẩn bị thật tốt.” Chuẩn bị thật tốt cái gì cơ? Nghe nói trong kinh thành mọi ngườiđang đồn rằng, hắn là bám váy Tần Quốc công chúa mà đi lên, vì nịnh bợ hoàng thất mà đến cả chuyện chung thân đại sự cũng dám làm.

“Cái này là do ta sai.” A Nguyên nhỏ giọng nói.

A Dung rốt cuộc là người có lòng dạ khoan dung, A Nguyên thực sự trong lòng rất cảm kích, chỉ là nghĩ đến trong kinh thành đồn về hắn như thế, nói hắn là sủng thần liền trong lòng thấy khổ sở vô cùng.

Một A Dung tài hoa ai cũng biết đến lại vì nàng mà gánh lấy thanh danh như vậy.

“Chẳng lẽ ta không được lợi từ điện hạ?” A Dung thản nhiên mà nói: “Ta hiện giờ cũng đã có chỗ đứng, cũng là Hộ Bộ Thị Lang, đâu phải là chức quan tầm thường?” Thấy A Nguyên cúi đầu không nói lời nào, hắn liền cười nói: “Ta được muội để ý đến, làm sao lại đi oán giận muội được. Ở trong lòng ta, nếu là muội không xứng đáng,” thấy A Nguyên nhanh chóng ngẩng đầu lên, hắn liền nhẹ giọng nói: “Ta cũng sẽ khôngnguyện chờ mấy năm nay.” Hắn là vì nàng mà chờ đợi, vì nàng mà vui vẻ chịu đựng, bị nàng giấu vào một góc cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

Ai bảo lúc trước lăn vào trong trái tim hắn?

“Ta rất thích huynh, nhưng làm thế nào đây?” A Nguyên trong lòng đã sớm cuống lên, hận không thể đem cả tim gan mình ra cho A Dung chứng thực, cũng lại không thể nhảy bổ vào lòng chàng, vặn vẹo thân mình nói nhỏ: “Huynh đối xử với ta tốt như vậy, đến nằm mơ ta cũng đều cảm thấy không an tâm.” Nàng lúc nào đi ngủ cũng đều mơ thấy một giấc mơ đáng sợ, trong mơ người này sẽ tan biến như chưa từng tồn tại, như vậy bảo nàng phải làm sao được chứ?

« Vậy sớm gả cho ta một chút là được. » khóe miệng A Dung hơi hơi gợi lên, nắm lấy tay A Nguyên chậm rãi đi.

« Ta cùng hoàng tổ mẫu nói chuyện rồi, » A Nguyên tiến tới áp sát gần với người hắn: « Ta cũng không hẳn là công chúa đương triều, không cần phải theo cái gì mà quy củ phủ công chúa. Phủ công chúa chúng ta vẫn ở, chỉ là ta nghĩ, đã thành thân, cho dù là công chúa, cũng đâu thể nào không phụng dưỡng cha mẹ chồng đúng không ? Chúng ta về sau, hãy cũng dì sống chung đi, được không ?» Dù cho Công chúa gả thấp cho A Dung, nhưng A Nguyên lại vẫn không muốn hắn bị khó xử như vậy.

Cưới Công chúa là trèo cao thì so với ở rể cũng có cái gì khác nhau đâu?

«không cần như thế. » A Dung nhẹ nhàng nói.

« Ở chỗ phủ Công chúa, xong lại ở chỗ dì, chúng ta sẽ được trải nghiệm nhiều điều mới mẻ. » A Nguyên liền rất khao khát mà cười, lộ ra hàng răng trắng tuyết.

A Dung nhìn tấm áo choàng khoác trên người nàng, nhìn ánh mắt nàng trong trẻo triệt để, tràn đầy trong đấy là hình ảnh của hắn, cảm thấy chính mình thực hạnh phúc, tay liền nằm chặt lấy tay nàng.

Trong cung hiện giờ đều là phi tần của hoàng đế, A Dung cũng thực sự không ngốc đến mức lưu lại ở đây lâu, nên đành phải xuất cung. A Nguyên ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng hắn từ từ biến mất, trong lòng không khỏi có chút hoài niệm. Hắn đi khuất rồi, nàng liền đi tìm Thái Hoàng Thái Hậu để nói về cái tin đồn vớ vẩn đang được lan tràn trong kinh thành kia.

« Thế A Dung nói gì? » Thái hoàng thái hậu thực sự quan tâm hỏi đến.

Rất nhiều những cuộc hôn nhân chỉ hôn cho nữ nhân trong hoàng thất, chỉ vì những lời đồn đại không hay mà thành ra tình cảm phu thê xa cách, khá một chút thì là tương kính như tân, đối xử tôn trọng nhau như là khách quý, có khi thê thảm hơn chính là chính thất hoàng thất bị đặt sang một bên, sủng thiếp mà lạnh nhạt với chính thê cũngkhông phải là không có. Tuy rằng A Dung là người tốt, nhưng quả thực Thái hoàng thái hậu vẫn có chút lo lắng.

Hiểu được tâm ý của người, A Nguyên vội vàng truyền đạt lại những gì A Dung đã nói.

“Nếu đây chính xác là những gì A Dung nói chân thành ai gia liền cảm tạ Phật.” Thái hoàng thái hậu thở dài nói.

Với bản lĩnh của A Dung, kể cả không lấy A Nguyên, ngần ấy năm chắc cũng đã có thể vươn tới vị trí Hộ Bộ Thị Lang mà không cần nhờ đến ảnh hưởng của A Nguyên. Thế nhưng hoàng thượng lại có chút vội vàng, lại bất thình lình đề bạt một người trẻ tuổi như A Dung vào một vị trí cao như thế, khó tránh khỏi có người nói vào nói ra.

“Huynh ấy là cái người không bao giờ chịu nói điêu đâu.” A Nguyên liền xoắn xoắn ngón tay lại mà nói.

Thấy nàng xấu hổ, Thái hoàng thái hậu chỉ cười một tiếng cũng không hề trêu ghẹo nàng.

Nhân lúc công chúa đang muốn lấy chồng, Thái hoàng thái hậu cũng cảm thấy bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất để gả cháu gái ra ngoài, bởi vậy liền cho vời vợ chồng Túc Vương vào trong cung cùng bàn bạc thương lượng.

Đây thực sự là một hỉ sự lớn, Túc Vương phi tự nhiên rất vui mừng, vội vàng tiến cung, thế nhưng khi nghe Thái hoàng thái hậu đề nghị, lại có chút chần chừ.

Túc Vương cũng nhíu mày, nhìn lên thấy Thái hoàng thái hậu vẫn đang cười, trong mặt liền lộ chút hoang mang, ông liên thấp giọng nói: « Mẫu hậu, A Nguyên mặc dù thực tốt, nhưng cũng chỉ là tôn thất, lúc này mà lại xuất giá từ trong cung, có phải hơi….hay không.” Quá kiêu ngạo đi?

Lời còn lại, Túc Vương nhịn xuống không nói hết, thế nhưng Thái hoàng thái hậu nàokhông phải hiểu rõ được ý tứ của ông? Liền tức khắc không vui, người chỉ vào con trai con dâu mà nói: « Cả đời này, ai gia chỉ có nuôi dưỡng một đứa cháu gái này trong tay, có lẽ nào đến lúc gả chồng cho nó, lại kêu ai gia đừng lo cho nó sao?” Nói xong, Thái hoàng thái hậu liền che dấu khóe mắt, lấy khăn che lại ai oán nói: “Trời phật ơi, nhìn xuống đây mà xem, thật quá đau lòng! » Nói xong, đằng sau khăn liền truyền đến những tiếng sụt sịt đầy thương tâm, Túc Vương chỉ biết trợn mắt kinh ngạc.

Định nói với vị mẫu thân ở lâu với con nhóc kia cũng trở nên khiến người khác muốn hộc máu một chút, nhưng Túc vương nhịn lên nhịn xuống, rồi chỉ cười gượng gọi: “Mẫu thân…”

Thái hoàng thái hậu từ sau khăn lộ ra một con mắt dò xét sắc mặt của con trai mình.

“Thôi được.” Túc Vương vốn cũng cảm thấy từ trong cung xuất giá cũng là làm tăng thể diện, chẳng qua ngại lời vào lời ra mà thôi, nếu như Thái hoàng thái hậu đã quyếtđịnh như vậy, ông còn có gì để nói nữa đây? Bởi vậy liền gật đầu đồng ý, Thái hoàng thái hậu hạ khăn xuống, tuyệt nhiên trên mặt không có đến một giọt nước mắt, quả nhiên là cùng một trình độ diễn xuất. Thấy thế ông liền thầm than trong lòng một tiếng, cảm thấy chất nhi hoàng đế nhà mình ngày thường cũng quá ư vất vả đi, thế mà chỉ luôn nói rằng: “Chỉ là không quá mức đàng hoàng thôi. » Thấy Thái hoàng thái hậu nhanh chóng gật đầu, kiểu gì cũng không thấy đem những lời ông nói để vào tai, cũng nản, đổi mặt cười cười nói: “Của hồi môn…” 

Con nhóc ngày nào cũng ngóng trông của hồi môn!

“Ai gia cho một phần, Hoàng bá phụ, hoàng huynh của nàng ấy cũng cho một phần.» Thái hoàng thái hậu tâm trạng thật tốt, lúc này liền cười nói: « Nếu ngươi nguyện ý, cũng nên cho nàng một phần đi. »

Nghe đi này! Thế này còn giống lời có thể nói ra sao! Ai không biết còn tưởng vị công chúa này là do Túc Vương nhặt về nuôi mất!

Túc Vương mũi thở phì phì, tức khắc nói: “Nhi tử nghiêm nhiên là có rồi!”

“Vậy con còn không nhanh đưa vào cung?!” Thái hoàng thái hậu liền có chút nóng nảy, chỉ xoắn khăn nói: “Còn chờ gì nữa đây?! Mang đến cho ai gia nhìn qua một cái, nếu còn sót cái gì ai gia cũng sẽ thu thập bổ sung cho.” Nói xong, liền gọi cung nữ bên người đưa một phong thư rồi ném vào người Túc Vương: “Nhìn thử đi! Đây là danh sách của hồi môn ai gia chuẩn bị cho A Nguyên, con lấy về xem đi, cũng học hỏi một chút đi. » Rõ ràng là vẻ mặt không tín nhiệm, trong khi thái hoàng thái hậu chỉ có dưỡng khuê nữ nhà mình không quá mấy ngày, vợ chồng Túc Vương hậm hực một chút, mặt đen lại cầm phong thư đi về.

A Nguyên ló cái đầu nhỏ ra, thấy phụ vương mẫu phi đều đi rồi, lúc này mới vụt tới, ôm lấy cánh tay của Thái hoàng thái hâu mà thở dài nói: “Phụ vương làm theo lời của Hoàng tổ mẫu không phá sản mới lạ. »

Thái hoàng thái hậu cười tủm tỉm, tuy rằng không rõ phá sản là gì, nhưng trong lòng cảm thấy câu của A Nguyên khiến người khác vui vẻ, nghe vậy gật đầu nói: “Nghe con nói kìa, hoàng tổ mẫu có cái gì cũng sẽ đều cho con, chỉ cần con vui vẻ. »

« Người thương con là con đã vui lắm rồi. » A Nguyên dùng lời ngon tiếng ngọt lại càng khiến thái hoàng thái hậu càng thêm yêu thích mà vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

Tần Quốc Công chúa xuất giá đương nhiên là đại sự. Hoàng thượng hiện giờ thích nhất là được xem náo nhiệt, tự mình chọn ngày giờ tổ chức hôn lễ định vào đầu mùa xuân, cũng lập tức lệnh cho Lễ Bộ khẩn trương chuẩn bị, sắp xếp ổn thỏa hôn sự của công chúa. Một mặt lại liền phong cho phò mã A Dung chức đô úy thêm một bậc nữa, làm cho kinh thành đều chú ý đến đều cảm thấy phủ Thành dương bá một cửa hai tước thật sự là phong quang chói lọi.

Nghĩ lại thanh thế của Trạm gia hiện giờ, nhất thời thế gia kinh thành đều đỏ mắt cả lên.

không nói đến tiểu bối, chỉ riêng Thành dương bá trải qua hai triều vẫn được trọng dụng thì đã là có bản lĩnh lớn rồi.

Nhân thời điểm này, Mẫn thượng thư không thể không đến phủ Thành dương bá lần nữa để xác định hôn sự.

Hôn sự của nữ nhi bên ngoại bị thất bại cũng đành thôi, kẻ đó là một tên cặn bã, Mẫn thượng thư cũng không nỡ để cháu gái của mình chịu thiệt thòi. Nhưng hôn sự này của phủ Thành dương bá là tốt không thể tốt hơn, nếu bị thất bại thà Mẫn thượng thưđi thắt cổ còn hơn!

Trong lòng buồn bực, Mẫn thượng thư không khỏi xấu bụng chửi thầm hoàng thượng thích dày vò một phen. Ông cũng đã lăn lộn trên triều bấy lâu nay, đáng nhẽ cũng nên ban cho phủ vinh quang giống như này chứ, có khi nào chờ khuê nữ nhà ông được gả qua đây tối nay, không còn ai chọc gậy bánh xe nữa mới lại ban cho không ?!

Mẫn thượng thư tức giận bất bình mắng hoàng thượng một chút, sau mắng chán rồi nên không thích nói chuyện nữa mà quay ra rủ Thành dương bá cùng uống rượu.

A Nguyên đang tránh trong cung của Hoàng hậu nghe ngóng đây.

Hoàng thượng đã định ngày lành tháng tốt, nàng tự nhiên lấy làm vui mừng. Mắt thấy hoàng hậu đã sai người đem áo cưới đỏ thẫm ra kêu nàng thử, đứa nhỏ này thực là da mặt dày, không có một chút ngượng ngùng nào, mặc thử áo cưới, đeo một chuỗi ngọc hồng lưu li rồi cứ đong đưa trước mặt, tiến đến trước mặt Hoàng hậu đang mỉm cười mà xoay trái xoay phải, cười hì hì hỏi: « Hoàng tẩu, muội có đẹp không ? » Nói xong, cũng tự cảm thấy chính mình rất đẹp, liền che miệng cười ha ha.

« Đẹp. » Hoàng hậu thực lòng khen ngợi.

Mặt mày A Nguyên sinh ra vốn đã tinh xảo mỹ lệ, hiện giờ còn mặc thêm một thân đồ cưới đỏ thẫm, thực sự là diện mạo khiến người ta kinh ngạc, ngay cả hoàng hậu cũng có cảm giác không dám nhìn thẳng nàng. Lúc này sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn non mịn của A Nguyên, hoàng hậu liền cười nói: « Thực có thể mê hoặc phò mã nha. » Nàng nhìn A Nguyên lớn lên, lúc này nói những lời này cũng không có chút kiêng dè, thấy A Nguyên dạo qua một vòng, tinh tế mà nhìn, chỉ ra vài điểm cần sửa đổi, xong kêu A Nguyên cởi ra thay một bộ khác, thấy A Nguyên nghi hoặc, nàng liền cười nói: « Ta có chuẩn bị nhiều đồ, muội thử qua xem. »

A Nguyên không biết tai vạ đến nơi, còn gật gật đầu.

Gật xong nàng liền hối hận.

Đồ cưới, nào đâu chỉ có một lớp hai lớp? A Nguyên nhìn thấy hoàng hậu sai người đem lên một rương bằng gỗ tử đàn cực lớn, trước mắt lập tức tối sầm.

Hoàng hậu lại rất có hứng thú, chỉ cảm thấy A Nguyên nghe lời như vậy thật sự đángyêu. Công chúa Phúc Tuệ tính đến lúc xuất giá vẫn còn sớm, cho nên nàng nhìn A Nguyên một bộ dạng như vậy liền thích thú, liên tục kêu A Nguyên thay ra mặc vào cho nàng xem. không biết thay bao nhiêu bộ rồi, A Nguyên bổ nào vào lòng hoàng hậu mà thở thoi thóp: « Hoàng tẩu tha cho muội đi, muội thực sự chịu hết nổi rồi. » Mặc lệch sang một bên, lưỡi lè ra, giả bộ chết.

«Đứa nhỏ này. » Hoàng hậu cúi đầu dí ngón tay lên đầu A Nguyên. Sai người mang xuống, lúc ngày mới vuốt tóc nàng nhẹ nhàng mà nói: « Tư khố của bệ hạ do ta nắm giữ, chờ đến lúc đó hoàng tẩu sẽ cho người một rương đầy lễ vật, tuy cũng không phải vàng bạc nhưng đều là đồ cổ, để làm đồ gia truyền cũng rất tốt nha. »

Nói xong, liền nhìn xuống các phi tần phía dưới không thấy ai dám lên tiếng, chỉ dám nhìn nàng cùng với A Nguyên đùa giỡn thì liền cười nói: « Đứa nhỏ A Nguyên này, xưa nay là tri kỷ, chỉ là bổn cung yêu thương muội ấy, các muội muội đừng cười bổn cung thất lễ mới được. » Ánh mắt dừng lại nơi gương mặt của Thành tần, hoàng hậu nghĩ đến Thành tần trong cung bây giờ ngày càng trở nên mỹ miều, trong lòng liền nghẹn muốn chết.

Phía dưới nào có phi tần nào dám cùng với Hoàng hậu nói chữ không, đều chỉ cười màkhông nói, chỉ có Thành tần trong lòng dường như đang hận điều gì đấy, ánh mắt nhìn Hoàng hậu như muốn bốc hỏa.

Hoàng hậu một bên nhắc đến của hồi môn rồi một bên lại nói về tư khố của hoàng thượng, còn không phải là để thị uy với ả là nàng ta hiện giờ đang chiếm được sủng ái của bệ hạ hay sao?

Sức khỏe hoàng hậu không tốt, từ hồi hoàng thượng còn chưa đăng cơ, không thèm để ý cũng thôi đi, hiện giờ người đã làm hoàng đế rồi, hoàng hậu còn giữ bộ dạng ốm yếu ấy để thể hiện chính mình thiệt thòi sao? Chỉ sợ chẳng mấy nữa, trong cung này sẽ có trăm hoa đua nở thôi.

Mắt hơi hơi rủ xuống, Thành tần liền cười nói: « Hoàng hậu nương tương tâm địa từ ái, chỉ là cũng nên quan tâm đến Phúc tuệ công chúa một chút như thế mới thực tốt. » Ả che miệng làm ra vẻ sầu lo, nói: « Nghe nói thân thể công chúa càng ngày càngkhông tốt, thần thiếp thực chỉ ngóng trông ngày công chúa sớm được bình phục. »

Ả nói nhắc đến chuyện này, nụ cười trên mặt hoàng hậu dần dần biến mất.

Hoàng thượng cũng đã cùng nàng nói qua, thân thể của Phúc Tuệ thực yếu ớt, trong lòng nàng đã rất khổ sở, lại không thể nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, nên hiện giờ nghe Thành tần nói đến chuyện này, chính là chọc vào điểm nhạy cảm trong tâm nàng.

« Nếu hoàng tẩu thực sự đau lòng. » A Nguyên cắn chặt răng, chỉ ngẩng đầu nói: « Để sau đại hôn của muội, cũng nên mượn của Phò mã một chút có phải không? » Thấy hoàng hậu bất đắc dĩ nhìn nàng, nàng liền thấp giọng nói: « Muội sẽ đi Giang Nam một chuyến, đi chăm sóc Phúc Tuệ. » Nàng đã được hưởng quá nhiều sủng ái rồi, trước giờ đều không có cơ hội để báo đáp, hiện giờ thực chỉ nghĩ ra được phương pháp dùng chính mình để tạ ơn mà thôi.

Cầm lấy tay của hoàng hậu vẫn đang còn ngẩn ngơ, A nguyên liền cười nói: « Chẳng lẽ hoàng tẩu lại luyến tiếc, không muốn muội rời kinh? »

« A Nguyên của ta dĩ nhiên là ta không nỡ. » Hoàng hậu suýt nữa rơi nước mắt, cố nén lại mà nắm lấy tay A Nguyên, gật đầu nói: « Muội đi, ta mới có thể an tâm. » Trong thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào, A Nguyên đã có chút khổ sở. Liền nghe thấy hoàng hậu nhẹ giọng nói tiếp: « Xin lỗi muội. »

Hoàng thượng vừa mới đăng cơ, hoàng hậu không nên rời kinh, chỉ là thân thể của công chúa chính là tảng đá đè nặng trong tâm nàng, hiện A Nguyên nguyện ý chính mình đi một chuyến, Hoàng hậu xưa nay đều tín nhiệm A Nguyên, liền biết đây đều là vì nàng.

Có ai sau đại hôn lại thực muốn rời kinh đi ngàn dặm xa xôi chứ.

« Muội đương nhiên biết hoàng tẩu sẽ luyến tiếc rồi. » A Nguyên làm mặt xấu một chút, rồi vỗ ngực nói: « Hoàng tẩu yên tâm, đến lúc đó muội sẽ đem thái y viện dọn đến Giang Nam, muội cũng không tin, nhiều thái y như vậy lại không thể chiếu cố được chất nữ của muội. »

« Công chúa thực là có lòng tốt với hoàng hậu nương nương. » Thành tần thấy A Nguyên tự dưng khi không lại bắt chó đi cày, liền tức giận không nhẹ, chỉ muốn hận đến chết, lấy lí do người đau lòng chất nữ, ai nói gì được nữa đây? Lúc này cắn răng cười cười nói: « Chỉ là, mẹ ruột của công chúa Phúc Tuệ lại không thể đến được, e là trong lòng cũng không khỏi khổ sở. »

“Thành tần nương nương biết không ít, bổn cung cũng được mở mang đầu óc.” A Nguyên nhàn nhạt mà nói: “Đợi Phúc Tuệ khỏe lại, ta sẽ đưa nàng trở về, khi đó ở cùng với cha mẹ ruột, có khi lại càng vui mừng hơn.” Nàng nói xong, tự mình che điánh mắt mà thở dài: “Dù sao so với đứa trẻ vẫn đỡ đáng thương hơn, ngày ngàykhông được thấy mẹ ruột, gần trong gang tấc mà xa tận chân trời kia.” Ý của lời này chính là nói đến việc Thành Tần đoạt lấy cháu trai tới để bản thân nuôi, không cho cháu trai đi gặp mẹ đẻ bởi chỉ sợ cháu trai này lay động được mẹ đẻ.

Các phi tần phía dưới nghe đều có thể hiểu, nhanh chóng cúi đầu, không dám nói lời nào.

Đúc kết từ chuyện Hoàng Hậu, Thành Tần có ân oán với Tần Quốc Công chúa, quả là đắc tội ai đều sẽ không được sống yên ổn.

“Lời này của công chúa, thần thiếp nghe không hiểu.” trên mặt Thành tần có chút khó coi.

“Nương nương nghe không hiểu, tâm mới an được, bằng không, chính là…” A Nguyên than lên một tiếng: “Bổn cung xưa nay là người thiện lương, chẳng qua là thấy bất bình mà thôi.” Nói xong, liền đứng lên nhìn hoàng hậu mỉm cười nói: “ Muội nghe nói hoàng huynh chút nữa sẽ qua đây, bình thường muội ở chỗ hoàng tổ mẫu đều bị huynh ấy trêu chọc, giờ thực sự không muốn ở lại chút nào. Muội vẫn nên về bên hoàng tổ mẫu chờ xem quần áo hồi môn thôi.” Nàng cười trộm nói: “Hoàng tẩu nhớ giục nhanh nhanh hoàn thiện quần áo cho muội thật đẹp, thế muội mới có thể được gảđi thật ổn nha?” Dặn dò một chút chuyện “Đại sự”, A Nguyên vừa quay đầu liền thấy các phi tần mắt đều sáng lên, không khỏi yên lặng nhìn trời. 

Mang tiếng là đến thỉnh an Hoàng hậu, xem ra đều là đang ngóng trông hoàng thượng cả mà thôi.

Hoàng thượng nha, cả hậu cung đều giống như muốn ăn thịt Đường tăng vậy.

Vừa mằng thầm, Đường Tăng lập tức xuất hiện, ánh mắt A Nguyên liền dừng lại ở hai thanh như ý trong tay người, tức khắc mắt sáng lên, lướt nhanh qua đám phi tần mà thẳng tiến đến chỗ Đường Tăng đầu tiên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.