Cô Nhóc Sát Thủ, Yêu Anh Nhé?

Chương 19




- Eto, để xem nào, mình phải mua cái gì nhỉ, trứng, khoai tây, thịt heo, rau bắp cải à cũng khá đơn giản nếu cô ấy không chú thích cái nào phải mua ở tiệm nào. Thậm chí còn đưa ra cái giá để mình tham khảo nữa chứ

Nói câu đó trong khi nhìn vào mớ danh sách được cô bạn nhắn qua điện thoại nhờ mua giùm, cô bé đeo kiếng bắt đầu gãi gãi đầu.

- Đúng là con gái của chủ phòng trọ có khác, tính toán siêu cẩn thận luôn.

Gập điện thoại lại và nhìn xung quanh, cô bắt đầu nhiệm vụ mua hàng của mình

- tốt nhất phải mau lên thôi nếu không khu chợ này trở nên đông đúc thì sẽ có người lợi dụng xàm sỡ mình mất.

Cô gái sau khi đưa ra lời cảnh báo với bản thân mình cũng bắt đầu hòa mình vào đám đông trong chợ, là một người khách trọ cô không phải làm những điều này nhưng là người bạn thân với con gái chủ trọ, thì cô rất vui lòng lâu lâu giúp đỡ bạn mình, nhất là mấy ngày nay cô ấy có chút không vui, hình như là vì cậu bạn thanh mai trúc của cô ấy mã bị chuyện gì đó bị thương. Mãi đến hôm nay khi nhận được tin nhắn là người bạn đó đã bình phục nên cô con gái chủ nhà trọ mới trở nên tươi tắn hơn và cô ấy đã tham gia một trận đấu bóng chày với đội tuyển nữ trong trường. Và có vẻ như trận đấu có mất chút thời gian nên trước khi đi đã gửi tin nhắn nhờ cô bé đeo kiếng mua giùm một số nguyên liệu cho bữa tối.

- Cô ấy đã thật sự vui vẻ nhỉ, thế cũng tốt thôi nhưng mà quả thật may mắn rằng hôm nay mình không có bận công việc của hội học sinh đó chứ

Là đội trưởng đội trị an của trường nữ sinh chất lượng nhất thành phốSaint Ishiyama công việc của cô bé đeo kiếng rất nhiều, cho dù đây là thời điểm nghỉ hè đi chăng nữa, thì hoạt động câu lạc bộ vẫn diễn ra, chưa kể cô lại có thêm cái danh tư vấn cho các câu lạc bộ võ thuật của trường nữa. Do Saint Ishiyama là trường của các tầng lớp tiểu thư nên những câu lạc bộ vận động mạnh mẽ như vậy là khá ít.

Thế nhưng một khi đã mở ra câu lạc bộ nào thì học sinh phải có trách nhiệm khiến câu lạc bộ đó trở thành một câu lạc bộ xứng đáng với danh tiếng của trường cho nên với các lady như vậy thì họ đã gặp khá nhiều khó khăn trong khi mới bắt đầu. Và khi đó chính cô gái đeo kính này đã chứng tỏ mình đây chính là tư vấn hiệu quả nhất.

Thế nhưng cô lại không tham gia bất cứ hoạt động câu lạc bộ nào cả, đội trưởng đội trị an là đích đến của cô, bởi theo cô nói, bảo vệ học sinh trong trường không chỉ là nhiệm vụ mà còn là sở thích khi được ngắm nhìn mọi cô gái trong trường kìa.

Nói tới đây thì cũng biết cô gái đeo mắt nâu đeo kính dạng hình oval, có khuôn mặt thanh tú trông rất thông minh này là một yuri tầm cỡ. Thế nhưng nét tươi tắn tự tin cùng lòng hào hiệp của cô ấy khiến cho cô có một dàn hâm mộ rất đông đảo ở trường.

Nếu nói trường Saint Ishiyama là trường dàng cho các đóa hoa tươi khoe sắc trong những bình hoa đắt tiền thì hẳn cô sẽ là bông hoa dại hoang dã nổi bật nhất khi mới nhập học được vài tuần cô đã đập nát một băng đảng anh chị cộm cán chỉ để cứu một người bạn khác lớp.

Thế nên một người như cô đây sẽ sẵn sàng giúp đỡ các cô gái khác nếu họ có điều chi nhờ và thậm chí không ngại đối đầu với khó khăn.

Và bây giờ cô cũng đang xem xét về thực đơn phải làm cho buổi tối nay. Khu nhà trọ của bạn cô khá rộng bao gồm 7 phòng 8 chiếu khá rộng, bố mẹ cô bé một căn ở tầng dưới, cô bé chiếm cứ một căn trên lầu, ông bà cô bé ở một căn cũng trên đó, còn lại phòng khách, nhà ăn, và vẫn còn thừa hai phòng nên đã cho người thuê. Cô gái đeo kính một phòng, còn một phòng là một anh sinh viên khác.

Mắt kính cân nhắc một chút về thực đơn, hôm nay bạn cô đã tham gia một trận đấu bóng chày hẳn sẽ đói và mệt mỏi thế nên đồ ăn cần phải bổ sung năng lượng đã mất. Vậy hẳn là một món nặng nhiều dinh dưỡng, thế nhưng ông bà của cô bé lại không thể tiêu hóa những món như vậy cho nên cô cần phải có chút điều chỉnh về gia vị và cách thức nấu.

"Hẳn nên cho chút thảo dược củng cố sức khỏe tuổi già nhỉ".

Cái gì không nói chứ việc dùng thảo dược trong nấu ăn thì cô bé này đã thuộc hàng cao thủ. Sở dĩ cô ấy được mọi người mời vào câu lạc bộ võ thuật không chỉ vì tài năng mà còn vì cách nấu các ăn món tẩm bổ cùng các liều thuốc xoa bóp thích hợp cho mọi người trong quá trình luyện tập.

Sau khi suy nghĩ thấu đáo rồi thì cô bắt đầu mua những nguyên liệu cần phải mua thì mắt kính cũng nhanh chóng đến từng chỗ mà hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Nhưng cô không về nhà ngay, nếu chỉ cần mua những thứ yêu cầu có thể hẳn sẽ đủ nhưng mắt kính cần thêm một số thảo dược cần thiết cho việc nấu, nên cô đi xung quanh chợ để kiếm chỗ bán. Và đi được khoảng 10 phút ở một nơi khá là vắng vẻ khu góc chợ, một gian hàng thuốc đông y tỏa ra một cảm giác lâu đời cũ kỹ xuất hiện trước tầm mắt của cô, khẽ mỉm cười, mắt kính mở cửa bước vào.

Không giống một tiệm kinh doanh ở khu vắng vẻ góc chợ tiệm thuốc này cũng khá là hoành tráng, 3 dãy kệ gỗ lớn, hai bên tường và đối diện cửa, bên trái là một lốc rượu thuốc, và cả quầy chính nơimột người đàn ông trung niên đang ngồi đó cặm cụi dán mắt vào chiếc máy tính để bàn

Bên tường phía đối diện cổng là một cái tủ nhỏ đựng dược thảo kế cánh cửa dẫn xuống gian dưới, còn bên tường phải thì chứa những thứ mà một cô gái hẳn sẽ khóc thét khi nhìn vào, rắn và các loại bò sát thứ được người ta dùng để ngâm trong trường hợp khách muốn mua về để tự chế biến.

- Bốc thuốc hay xem bệnh đây cô gái

Người chủ tiệm lên tiếng sau khi liếc tới cô gái một chút rồi tiếp tục chăm chăm vào chiếc máy tính của mình. Thấy vậy cô gái mắt kính có chút khó chịu nheo mắt lại nhưng rồi vẫn bước ra chỗ hắn. Cô không muốn mất thời gian tìm kiếm một tiệm khác nữa. Với lại là người trong nghề cô có thể thấy được hương dược liệu trong đây cũng hẳn là hàng tốt. Cô lấy một tờ giấy để sẵn trên bàn viết vào đó mấy chữ.

- Tôi cần những vị thuốc này, ông lấy gấp cho tôi được không.

*Chx* Cầm lấy tờ giấy trong tay, người chủ tiệm bắt đầu sử dụng máy tính của mình để tra cứu. Có vẻ như đó là một phần mềm để quản lý tài nguyên trong tiệm giúp cho người chủ dễ dàng biết được vị thuốc nào ở đâu.

- Được rồi, tôi sẽ đi lấy thuốc, cô chờ ở đây một chút nhé.

Khi người chủ tiệm tiến tới kệ thuốc chỗ bức tường đối diện cửa chính thì cô bé mắt kính cũng tiến lại đó nhưng khẽ liếc qua màn hình máy tính, cô nhíu mày thở dài.

"Thì ra cái tên này đang chơi game online, thảo nào khi nãy hắn chặc lưỡi khó chịu hẳn vì sự xuất hiện của mình đã quầy rầy hắn... Với lại..."

- Thuốc của cô đã xong rồi, tổng cộng là...

Cô bé đeo mắt kính gật gật đầu, tuy tên này có chút dở người, nhưng những vị thuốc hắn đem ra đều thuộc loại tốt.

- Anh không phải là chủ gian hàng này đúng không

Người trung niên giật mình sau đó lên tiếng

- Ể..!!! Cô hình như không phải khách quen sao lại biết được điều đó, bà của tôi có chút việc phải về quê nên nhờ tôi đến trông tiệm giùm mấy hôm.

- Cũng không có gì lạ, thuốc ở tiệm này có tình trạng rất tốt chứng tỏ người chủ là người uyên bác về đông y, nhưng trong những liều khi nãy tôi đưa anh bốc có hai liều trộn vào sẽ trở thành thứ không tốt cho cơ thể, nếu anh là chủ thật hẳn đã phát hiện ra điều đó và đưa ra lời tư vấn chứ.

Khi nghe lời nói có chút chỉ trích của cô gái người đàn ông trung niên bắt đầu tỏ vẻ khó chịu

- Vậy cô thử tôi, ngay từ đầu sao.

- Đúng, thật ra tôi đã nghi ngờ khi bắt đầu ghi những liều thuốc rồi, trên người anh không có mùi của dược thảo, cho nên hẳn không phải là người thường xuyên tiếp xúc. Nếu có thời gian rảnh thì nghiên cứu về thuốc đi đừng có chơi game trong giờ làm như vậy nữa, kẻo không lại gây rắc rối cho bà của anh khi quay lại đó. Anh không muốn hốt nhầm thuốc rồi gây họa đúng không.

- Khéo lo... cái tiệm này ai cũng như cô thôi, đều mang đơn thuốc đến, tôi có thống kê trên máy tính rồi cứ thế mà hốt theo liều thì có hại ai được chứ.

cô gái thở dài, xem ra không thể nói được với kiểu người này rồi. Nghĩ vậy cô quay bước ra cửa.

- Tôi muốn mua thuốc.

Cánh cửa mở ra, một cô gái khác bằng tuổi cô từ ngoài bước vào tay cầm theo một cái ván trượt, có vẻ cô là người nước ngoài, mắt nâu đỏ sậm, mái tóc ánh xanh bạc dài tới tận qua hông và được buộc lại theo kiểu đuôi ngựa. Trên cổ vắt vẻo một chiêc tai nghe chụp loại lớn có dây nối với chiếc máy nghe nhạc ở trong túi áo. Cô gái đeo kính vẫn có thể thoáng nghe thấy tiếng nhạc phát ra.

"Một tuýp mạnh mẽ a, đáng tiếc là không học trong trường mình nhỉ. Nếu không hẳn có thêm một câu lạc bộ thể thao rồi. Mình muốn ngắm cô ấy khi nhào lộn trên không cùng với chiếc ván trượt quá đi mất."

Ngẫm nghĩ trong tiếc nuối mắt kính tính bước ra cửa về nhà

- vậy chỗ anh không có vị thuốc đó ư, có thể giới thiệu cho tôi biết ở đâu kiếm được nó không. Tôi vốn sống nước ngoài không biết gì về đông y cả

Có vẻ như tiệm thuốc nơi này không có đủ liều mà cô bé này muốn rồi, và người chủ bây giờ cũng đã bó tay toàn tập

"Thấy chưa, tôi đã bảo ông rồi mà, không có kiến thức làm sao có thể tư vấn cho khách hàng được."

- Làm sao bây giờ, mẹ tôi rất cần thuốc, mà bà ấy lại không chịu uống thuốc tây.

- Đưa cho tôi xem đơn thuốc chút nào

Cô gái mắt kính bước tới bên cạnh và chìa tay ra, là một yuri, cô không thể để một cô gái gặp khó khăn như vậy, nó cũng giống như cô giúp mọi người trên trường vậy thôi.

Cầm lấy đơn thuốc trên tay, mắt kính ngay lập tức nhìn ra nó là loại thang thuốc gì. cô quay sang người chủ tiệm

- Này, có phải là tiệm đang thiếu loại này đúng không

Người chủ tiệm gật đầu, nếu cả dữ liệu trong máy anh đều nói nó không có thì hẳn không có thật rồi, tuy đúng là anh không có kiến thức về y học thật nhưng cũng không đến nỗi vô trách nhiệm với tiệm thuốc của bà mình. Khi mới tới đây, anh đã chịu khó xem sổ sách và các tài nguyên có được trong tiệm và thống kê hết trong máy tính kể cả số lượng một cách khá tỉ mỉ.

- Vậy anh thử tìm xem có loại thuốc nào tên như vầy hay không

Nói xong cô gái mắt kính đưa cho anh một cái tên dược liệu, cả hai đều không hiểu cô ấy nói như vậy có ý gì.

- Hay đây là một dược liệu khác có thể thay thế được thứ còn thiếu

Người chủ quán lên tiếng đưa ra suy đoán của mình, trong mắt anh ta bây giờ cô nàng đeo kính hẳn là một người trong nghề cho nên cũng không dám phản bác mà bắt đầu tìm cái tên trong kho dữ liệu của mình

- đây, có nó đây rồi, để tôi đi lấy cho cô, mà này mắt kính, liều lượng thế nào.

"Nếu không phải là tôi muốn giúp cô bé này thì cũng chẳng ở đây cho anh nói như sai bảo vậy đâu."

Tuy nghĩ vậy nhưng mắt kính vẫn lên tiếng chỉ dẫn cho người trung niên

- Cứ theo như đơn thuốc là được

Nghe mắt kính nói xong, người chủ quán chạy tới kệ thuốc, và ở bên ngoài cô bé tóc xanh bạc lại không có vẻ như là vui mừng trái lại còn lo lắng hơn

- Nhưng.... Sử dụng một loại thuốc khác như thế có ổn không vậy

mắt kính lắc lắc đầu sau đó nói một cách tự tin

- Không phải loại thuốc khác, mà chính là bản thân dược liệu bị thiếu đó, cái tên ghi trên giấy của cậu, đó chỉ là cái tên mới đổi gần đây thôi, người chủ tiệm này là một người cao tuổi, thế nên chắc chắn rằng người đó sẽ dùng tên cũ cho dược liệu của mình.

Cô bé tóc xanh vẫn bán tín bán nghi

- ở đây có máy tính đó, cậu nói anh ta lên mạng kiểm tra thông tin tên thuốc là biết liền thôi mà.

Nói xong mắt kính quay qua người chủ tiệm nở một nụ cười mà trong ánh mắt người chủ tiệm hẳn là nụ cười của ác ma

- anh sẽ giúp cô ấy kiểm tra đúng không nào.

"Con bé này đang thù oán mình chắc luôn, biết mình đang chơi game nên mới bắt mình tra cứu tài liệu đây mà, làm sao mà mình biết tra cứu mấy cái này cơ chứ."

- Vậy thì làm phiền anh rồi

và sau đó người chủ tiệm cũng chịu số phận và mở mạng lên tra cứu tài liệu cho khách hàng, nhìn những tin nhắn spam của chiến hữu đang xông ma trận mạc mà anh muốn xót ruột. Và sau gần 10 phút tìm tòi thì cuối cùng thông tin cũng đã được xác định là chuẩn xác và cô bé kia cũng thở phào nhẹ nhõm. Và đột nhiên cô gái đeo kính lấy giấy ra viết viết cái gì đó rồi lên tiếng

- Này chủ quán.... Anh kiểm tra xem có những dược liệu này không sau đó lấy đưa cho cô bé này, tiền những thứ này tôi sẽ trả.

- Ể... Như vậy là sao, cậu không phải là người của tiệm này à

Mắt kính lắc đầu sau đó đưa cho cô gái tóc xanh đơn thuốc mới ghi

"quả nhiên a, nãy giờ với sự thể hiện của mình thì mọi người hẳn sẽ hiểu lầm mình là nhân viên trong tiệm."

- Trong đây là đơn thuốc dành cho cậu. Nếu tôi đoán không lầm thì cậu cũng có chút ẩn chứa nguy cơ bị như mẹ cậu đó, cho nên uống thứ này trước để cẩn thận thì hơn.

- Nhưng tôi với cậu không hề quen biết mà tại sao.

- Nếu cậu cảm thấy nợ tôi thì sau này cứ hẹn hò với tôi một buổi là được thôi mà….

- Ể.....?????

Khỏi nói cũng biết bây giờ cô gái tóc xanh cảm thấy như thế nào, một người con gái mời con gái khác hẹn hò, nhưng ngay sau đó cô ấy cười phá lên 

- Ha... ha... Cậu thú vị thật đấy, thế mà mình nghe nói con gái đông phương cẩn thận kín đáo giữ kẽ lắm chứ.

- Mình có nửa dòng máu là Anh Quốc đó, Athena Kanzaki, nice to meet ya

- Katrina Houjo, for me too và mình là người Đức và cũng là nửa Nhật Bản đó

nói xong hai cô gái nở nụ cười bắt tay nhau làm quen, con biến thái Athena cũng không quên cảm nhận làn da mềm mại của người bạn mới quen tức thì của mình.

- Được rồi, nếu mẹ cậu đang cần thuốc thì nên nhanh về đi, đừng quên sử dụng liều thuốc của mình đó.

- Cám ơn nhé, chắc chắn mình sẽ tìm cậu để thực hiện cuộc đi chơi, mình trao đổi số liên lạc đi 

Athena gật đầu, sau khi hai cô gái trao đổi số thì Athena cởi chiếc nơ đang buộc trên tóc ra đưa cho cô bé kia

- Đây là.....

- Mình chưa nói nhỉ, mình học trường Saint Ishiyama, là đội trưởng đội trị an cho nên nhiều khi cũng khó liên lạc lắm, nhưng nếu cậu cầm chiếc nơ này đưa cho thành viên hội học sinh thì sẽ gặp được mình ngay.

- ừ... cám ơn nhé, chắc chắn mình sẽ đến

Nói rồi cô gái tóc xanh nhanh chóng bước ra ngoài và ở đây chỉ còn người chủ tiệm và Athena.

- Không thể nào a....

Đột nhiên người chủ tiệm kêu lên thảm thiết khiến Athena giật mình

- Này anh làm gì mà như vừa bị mất tiền vậy

- chính xác như cô nói, và đấy là nhờ cô đó cô gái

Người chủ tiệm chỉ tay thẳng vào Athena, vừa chỉ vừa run chứng tỏ anh ta đang rất tức giận

- Hả... Tôi giúp anh giải thích dược liệu cho khách hàng làm tăng doanh thu vậy mà anh còn dám nói thế sao

- Vâng cám ơn cô... Cám ơn cô rất nhiều... Nếu cô không bảo tôi tìm liều thuốc đó trên mạng hẳn tôi đã không bị lock nick, phải tốn tiền để mở lại đó. Đúng là đồ con gái nhiều mồm. Cô có biết rằng tiền vị thuốc cuối đó chỉ bằng 1/3 tiền kích hoạt lại không hả

"Cái tên này..." Athena bắt đầu thấy nóng mặt, cô không ưa đàn ông, càng không ưa những tên thế này.

- Này... Anh thiếu kiến thức thì là do lỗi của anh chứ tại sao liên quan đến tôi chứ. Với lại nếu không cảm thấy có khả năng trông tiệm thì ngay từ đầu đừng nhận. Kẻo như tôi nói làm hại đến uy tín của bà anh đó.

- đó là chuyện của gia đình tôi, cô không cần để ý, còn bây giờ thì về đi, cô mua xong rồi mà đúng không

"Cái bà lão chủ tiệm này cũng phải khá nhức đầu với người cháu như vậy." 

Nghĩ thế Athena bước ra khỏi tiệm và hướng về nhà. Nhưng lại một lần nữa cánh cửa đó đã mở ra.

"Người nào xui xẻo tới mua thuốc trong khi tên chủ tiệm dởm này đây đang bực bội đó chứ."

Nhưng lần này Athena đã sai, tên chủ tiệm khi thấy người mới tới thì mừng ra mặt

- Ngài cuối cùng đã tới Hashio san tôi đang rất mong chờ đó, cái đó có rồi chứ

- có rồi a, tuy mất chút công sức nhưng cuối cùng cũng thu được vào tay.

Nói xong người khách mở chiếc hộp trong tay ra, một bình rượu thuốc. không thể không nói khi nhìn thấy những loại động vật chứa đụng trong đó, Athena cảm thấy khá kinh ngạc, toàn là dược thảo quý, rượu cũng là hàng cực phẩm, thủ pháp ủ cũng rất giỏi. Nếu để thêm 8-9 năm thì sẽ là một món hàng đắt giá.

- Thật tuyệt vời, nếu có được loại rượu thuốc quý hiếm này thì hẳn sẽ khiến bà tôi vui lắm đây.

"Ể... tên này cũng quan tâm đến bà của hắn gớm nhỉ, xem ra cũng còn có chút điểm sáng trong nhân cách đó."

- tất nhiên rồi, bà cụ sẽ rất vui nếu anh mua được loại rượu quý này, chỉ e rằng, tiếc không dám bán cho người khác đó chứ. Vậy thì cái giá tôi đã đưa ra lúc trước.

- được rồi không thành vấn đề,...... yên phải không, chờ chút để tôi xuống dưới lấy tiền. Bốn mắt, trông hàng giúp tôi một chút nhé.

- Đã giúp thì giúp cho trót vậy.

Athena thở dài

- đúng thế, vì cô mà tôi bị lock nick, giúp tôi trông hàng một chút coi như là lời rồi

- Ý tôi là anh khỏi cần lết cái xác xuống nhà lấy tiền nữa.

- Hả.... ý cô là sao

Hai người ở trong tiệm đồng thanh và sau đó người mang bình rượu lên tiếng

- Hay cô bé muốn mua nó, một học sinh như cô có đủ.....

Chưa đợi người đó nói xong Athena rút ra một tấm thẻ.

- Thẻ học sinh trường Saint..... Saint Ishiyama, cái trường tiểu thư đó

Cả hai người đều rất kinh ngạc trước sự trang bức của Athena, tuy nói rằng không phải tất cả nữ sinh học ở đó đều là con nhà giàu nhưng hầu hết ít nhiều gia đình cũng thuộc thành phần liên quan đến thượng lưu cùng quý tộc thậm chí là chính trị gia. Thế nêncho dù họ không thể có đủ tiền nhưng nếu sử dụng các mối quan hệ thì thì gần như không gì là họ không thể có.

- Nhưng cô gái, tôi đã bán cái này cho cậu ta trước rồi, như thế có hơi khó xử a.

- đúng vậy đó mắt kính, đây không phải đấu giá mà ai trả cao thì được đâu.

Nói rồi người chủ tiệm quay qua người đàn ông khách

- Ngài nói đúng chứ Hashio san

- Nếu cô có thể trả tôi gấp đôi giá này thì tôi sẽ bán

- Hashio san ông đã hứa.

- Saint Ishiyama là nơi không đắc tội nổi đâu, chưa kể cô ta còn giữ chức vụ trong hội học sinh hay nói cách khác nếu muốn điều động hội phụ huynh của trường hẳn không phải là không thể. Mà đối với những người đó tôi bất lực.

Chỉ cần nghe giải thích đến đây thì người chủ quán không còn cách nào khác mà chỉ nhìn Athena bằng một ánh mắt đầy căm tức, anh ta gào rú lên phẫn uất

- Tôi rốt cuộc đã làm gì sai mà ông trời kêu cô đến để làm hỏng việc của tôi vậy

Không để ý đến sự gào thét đó Athena hướng thẳng đến người khách đang cầm hũ rượu cũng đang nhìn cô với ánh mắt sang ngời

- Tôi sẽ mua nó nhưng chỉ với cái giá 1/5 khi nãy ông nói thôi.

…..

- Ể…….!!!!!!

Hai người trong quán đều há hốc mồm, cái giá cô bé nói ra quả là khiến người ta không tin nổi.

- Ha… ha…. Cô bé thật biết đùa a

Người khách hàng cười cứ tưởng mình đang nghe một câu nói hài hước, nhưng sau khi nhìn lại Athena thì….

- Cô bé xem ra không biết giá trị của thứ này rồi nó làm từ….

Nhưng chưa kịp nói xong thì Athena đã làm một tràng vô cùng tường tận về nguyên liệu được ngâm trong đó, phương pháp ủ và những tác dụng nó sẽ đem lại khi dùng, hoàn toàn là những kiến thức vô cùng thâm sâu trong ngành nghề dược phẩm này.

- Như thế đúng không…. Bình rượu này thì quý thật đó, nhưng cái giá ông đưa ra chỉ đúng khi tuổi thọ nó ít nhất cũng phải 10 năm, nhưng cái này chắc khoảng 3-5 năm thôi. Cái giá đó không đáng.

Nói tới đây Athena quay sang người chủ tiệm

- Giờ thì anh hiểu chưa, việc thiếu kiến thức sẽ khiến bà của anh gặp rắc rối đó.

Nóng mặt nãy giờ và khi thấy cuối cùng cũng đã xuất hiện một nơi trút giận người chủ quán hùng hổ tiến về người khách.

- Vậy là sao hả… Ông lừa tôi sao.

Đối mặt với thái độ hung dữ của người chủ quán, người khách lui lại một bước ánh mắt đảo ra cửa

- Nhưng nó là đồ quý thật mà, tất cả những gì làm ra nó đều quý. Chỉ cần đợi thêm….

*RẦM……*

Chưa kịp nói dứt lời một tiếng động vang lên, và người bán hàng cảm thấy có gì đó sượt qua mặt mình.

- ÔNG NÓI ĐỢI THÊM 5 NĂM NỮA SAO.

Athena, người đang đứng ở đó đang nhìn ông với ánh mắt lạnh đến rét người và trên tay cô là một sợi dây xích dài, một đầu trên tay cô, đầu còn lại…. Khi người bán hàng quay về phía sau thì…. Một cái hố to bằng miệng bát xuất hiện từ lúc nào.

- VẬY THÌ TÔI ĐÁNH GÃY CẲNG CỦA ÔNG RỒI SẼ DÙNG TOÀN BỘ QUYỀN LỰC CỦA SAINT ISHIYAMA KHIẾN CHO TẤT CẢ CÁC PHÒNG KHÁM CỦA ĐẤT NƯỚC NÀY ĐỀU HẸN ÔNG 5 NĂM SAU HÃY TỚI NHỈ.

*Hyiaaaaaaaaaaa *

Kêu lên một cách sợ hãi người đàn ông ôm lấy thùng rượu chạy thẳng ra cửa trong khi xin lỗi rối rít.

Athena đang khá là bực bội, đối với cô thì việc sử dụng dược thảo là một công việc mà cô theo đuổi từ lâu nên đối với một người dùng nó để lừa đảo thì cô cũng không thể nhẹ nhàng bỏ qua.

Tuy thế nhìn cái vẻ thê thảm của người bán hàng lừa đảo, Athena cũng không thèm để ý thêm mà thu lại sợi xích của mình sau đó quay về phía người chủ tiệm

- Này....

- Hyiaaaaaaaaaaa

Nãy giờ quan sát sự bá đạo trang bức của Athena, bây giờ thì khuôn mặt người chủ tiệm đã không còn một giọt máu, và khi nghe cô gọi tên mình anh giật mình run lên như cầy sấy

- Bây giờ là anh nợ tôi, số tiền để kích hoạt lại tài khoản của anh có đủ 1/10 số tiền anh bị người ta lừa không hả.

Nói xong không chờ người chủ tiệm đáp, Athena quay bước về nhà, và lần này cũng không có thêm vị khách nào xuất hiện nữa, mọi thứ trở nên bình thường ngoại trừ một việc mà ngay cả Athena cũng không thể ngờ tới đó chính là khi nãy cô tung sợi dây xích đập xuống đất dọa người khách hàng lừa đảo, một cái mắt xích đã bị chấn động văng thẳng lên trời và bay đi mất biệt theo một hướng nào đó HOÀN TOÀN NGẪU NHIÊN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.