Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 47: 47: Tam Thiếu Ngự Gia 2




Edit: Linhlady

"A a a! Lại bị mosaic a a a a!"

"Lại một lần cảm giác được bị mosaic chi phối, sợ hãi...... Run bần bật......"

"Lại nói tiếp, vì sao muốn mosaic a! Tiểu Quả Quả nhà ta chỉ là đứa trẻ, có gì đẹp để xem!"

" Lầu trên ngươi dám vuốt lương tâm nói ngươi không muốn nhìn thân thể của tiểu Quả Quả sao!"

"Ta vuốt ta lương tâm nói! Ta! Muốn nhìn...... Hu hu hu...... Cầu không cần mosaic!"

"Một đại sóng si hán đang muốn đột kích 233333"

"Ha hả! Hệ thống ngươi ra đây, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!"

"Hệ thống ngươi tới đây nói cho ta, ngươi mosaic như vậy, lương tâm ngươi sẽ không đau sao! Sẽ không đau sao!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Sẽ không đau sao!"

Đoàn Tử nhìn phòng phát sóng trực tiếp, ngạo kiều tỏ vẻ, hệ thống không có lương tâm!

Diệp Hành nhìn phòng phát sóng trực tiếp một tảng lớn mosaic, lại nhìn các loại phun tào trong phòng phát sóng trực tiếp, tức khắc khóc chít chít.

Sở dĩ để một mình Mạc Vân Quả ngâm suối nước nóng, là bởi vì hắn cho rằng hắn có thể từ phòng phát sóng trực tiếp nhìn được thân thể tiểu Quả Quả......

Ai biết, hệ thống đáng chết này lại mosaic!

Diệp Hành nghĩ đến, hiện tại hắn nếu đi vào bồi tiểu Quả Quả ngâm suối nước nóng, khả năng bao nhiêu phần trăm bị đám người trong phòng phát sóng này phỉ nhổ đến chết.

Diệp Hành nhíu mày, ngay cả nốt ruồi lệ dưới mắt cũng có vẻ có chút ảm đạm không ánh sáng.

Diệp Hành rối rắm một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm!

Hừ! ╭(╯^╰)╮ hắn mới mặc kệ phòng phát sóng trực tiếp phun tào! Dù sao bọn họ sẽ không thật sự đến thế giới của mình được.

Vẫn là xem thân thể tiểu Quả Quả quan trọng hơn! Hắc hắc hắc!

Như vậy nghĩ, khóe miệng Diệp Hành nhộn nhạo tươi cười, sau đó hắn đẩy cửa ra, lại nhanh chóng đóng cửa lại, vui rạo rực hướng đi tới chỗ suối nước nóng.

Nhưng mà......

Người đâu? Tiểu Quả Quả đâu?

Diệp Hành nhìn suối nước nóng trống rỗng, trong lúc nhất thời treo não luôn.

Hắn tuyệt đối có tự tin với sơn trại của mình, cũng tuyệt đối tự tin với thực lực của bản thân, ở trong thế giới này, tuyệt đối không có người dưới mí mắt hắn có thể mang tiểu Quả Quả đi.

Như vậy, tiểu Quả Quả rốt cuộc đi nơi nào đây?

Diệp Hành nhìn chằm chằm suối nước nóng, đột nhiên tinh quang trong mắt hắn chợt lóe, lập tức nhảy vào suối nước nóng, lặng xuống dưới mặt nước.

Diệp Hành nhìn thân mình nho nhỏ của Mạc Vân Quả dần dần chìm vào đáy nước, bình tĩnh như vậy, tự nhiên như vậy, không có một chút dáng vẻ dãy dụa.

Hắn nhanh chóng bơi qua, bế Mạc Vân Quả lên, sau đó trồi lên mặt nước.

Diệp Hành có thể cảm giác được thân thể Mạc Vân Quả một mảnh cực nóng, hắn xem xét hô hấp của nàng, tuy rằng mỏng manh, nhưng vẫn có thể cảm giác được.

Thân mình hắn có chút run rẩy, trong nháy mắt trong nháy mắt kia, hắn lại cảm giác được sợ hãi.

Diệp Hành ôm Mạc Vân Quả đi ra khỏi suối nước nóng, đem quần áo đã chuẩn bị cho Mạc Vân Quả quấn lên người nàng, che khuất thân thể gầy yếu.

Lại nói tiếp, Mạc Vân Quả ngâm suối nước nóng cũng không cởi hết đồ, bên trong còn bộ nội y mỏng......

Cho nên, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp không hiểu được, mới trình độ này còn cần mosaic?!

Bọn họ căn bản không nhìn thấy gì ngoại trừ tay chân tiểu Quả Quả lộ ra ngoài! Còn cần mosaic?! Hệ thống ngươi nhất định là cố ý!

Đoàn Tử nhìn phòng phát sóng trực tiếp phun tào, tay nhỏ mũm mĩm vuốt vuốt cằm, ký chủ tắm rửa thế mà không cởi quần áo? Thật là một thói quen không tốt!

Làm một hệ thống nho nhỏ có thói ở sạch, Đoàn Tử tỏ vẻ nó ghét bỏ ký chủ của mình ~╭(╯^╰)╮

- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.