Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 46: 46: Tam Thiếu Ngự Gia 1




Edit: Linhlady

Lúc này Diệp Hành cũng phát hiện tay phải Mạc Vân Quả không thích hợp, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, ánh mắt sắc bén âm trầm liền quét về phía Trương Tam, Lý Tứ.

Trương Tam, Lý Tứ đánh một cái run run, xoay đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Hành.

Mạc Vân Quả vẫn như cũ lay động cổ tay của mình, thanh âm kia nghe đi nghe lại lại có vài phần thanh thúy, thật giống như âm thanh ăn lát khoai.

Diệp Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi, đôi tay bắt lấy tay phải Mạc Vân Quả, mềm nhẹ xoa xoa tay phải của nàng.

"Tiểu Quả Quả, ngoan, chờ trở về liền giúp ngươi chữa khỏi."

Trong giọng nói của Diệp Hành có vài phần đau lòng, khuôn mặt yêu nghiệt cũng lộ ra vài phần lo lắng.

Mạc Vân Quả gật đầu cũng không có để ý cánh tay của nàng, bởi vì không có cảm giác đau đớn nên nàng không cảm thấy có gì lo lắng.

Trở lại trong sơn trại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía lão đại, nha! Thế mà lại ôm một đứa bé trở về?!

Diệp Hành xem nhẹ ánh mắt tò mò của bọn họ, trực tiếp ôm Mạc Vân Quả về phòng của hắn.

Đây là một gian phòng cực kỳ đơn giản, một chiếc giường, một cái bàn, mấy cái ghế dựa.

Diệp Hành đem Mạc Vân Quả ôm ở trên giường, không biết từ nơi nào biến ra một lọ thuốc.

Sau đó Mạc Vân Quả liền thấy Diệp Hành đem lấy thuốc bột bôi trên tay nàng, sau đó, bằng mắt thường có thể thấy được cổ tay sưng đỏ dần chuyển lại bình thường.

Mạc Vân Quả lắc lắc tay phải, lúc này đã không có thanh âm "Răng rắc răng rắc" kia.

Diệp Hành nhìn vết thương của Mạc Vân Quả đã khỏi, đem thuốc thu về.

"Tiểu Quả Quả, ta có phải rất lợi hại hay không? Hắc hắc hắc!"

Trên mặt Diệp Hành là nụ cười thiếu đòn, dáng vẻ đắc ý dào dạt.

Mạc Vân Quả gật đầu, thừa nhận lời hắn nói.

Nàng cũng thấy rất lợi hại, có thể khiến miệng vết thương trong thời gian ngắn như vậy lành lại, thật sự rất lợi hại.

Diệp Hành được Mạc Vân Quả khẳng định, cả người cảm giác như muốn bay lên.

Hắn bế Mạc Vân Quả tung lên không trung, sau đó lại ổn định vững chắc tiếp được.

Mạc Vân Quả bay lên:......

Diệp Hành vô tâm không phổi cười hai tiếng nói: "Tiểu Quả Quả, hoan nghênh tới thế giới của ta!"

Mạc Vân Quả gật đầu, xem như đáp lại hắn.

Diệp Hành cũng biết Mạc Vân Quả là một người không biết nói chuyện, đối với việc nàng có thể cho mình phản ứng, đã thực vừa lòng.

Diệp Hành nhìn Mạc Vân Quả từ trên xuống dưới, chỉ cảm thấy như thế nào cũng đáng yêu, thấy như thế nào cũng đều manh manh đát!

Hiển nhiên, Diệp Hành tự động xem nhẹ máu trên mặt cùng vết bẩn trên người Mạc Vân Quả......

Diệp Hành vui rạo rực cười, hắn thực thích cặp mắt kia của tiểu Quả Quả, nơi đó giống như sẽ không có sự giả tạo, vĩnh viễn không chứa tạp chất, vĩnh viễn không bị vấy bẩn.

Mạc Vân Quả nhìn Diệp Hành trước mắt, lôi kéo quần áo của mình.

Lúc này Diệp Hành mới phản ứng lại đây, hắn nhìn khuôn mặt Mạc Vân Quả loang lỗ vết máu, trên người cũng có các loại vết bẩn, đập một phát vào đầu mình, vội vàng bế Mạc Vân Quả chạy về phía suối nước nóng.

Người trong sơn trại cgir thấy một cơn gió thổi qua, lưu lại một đống bụi cho bọn hắn ăn......

Diệp Hành đem Mạc Vân Quả bỏ vào suối nước nóng, cũng không có cởi quần áo của nàng, mà xoa xoa tóc ướt dầm dề của nàng nói: "Tiểu Quả Quả, tắm rửa sạch sẽ nha, ta ở bên ngoài chờ ngươi ~"

Nói xong câu đó, hắn liền đi ra ngoài, đương nhiên, hắn không quên gọi người chuẩn bị quần áo cho Mạc Vân Quả.

Mạc Vân Quả ghé vào thành bể, nhìn bóng dáng Diệp Hành, ánh mắt lạnh lẽo.

Suối nước nóng thực ấm áp, có thể loại trừ hàn khí trên người, còn có thể tẩm bổ thân thể suy yếu của cô.

Mạc Vân Quả ngâm mình ở suối nước nóng, dần dần, lại ngủ quên.

Mà lúc này Diệp Hành đứng ở bên ngoài suối nước nóng, nhìn phòng phát sóng trực tiếp của Mạc Vân Quả.

- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.