Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 22: 22: Phá Mạnh Vào Cho Tôi 2




Edit: Linhlady

“Khụ khụ…… Tiểu Quả Quả, ta vừa rồi lỗ tai ta giống như có vấn đề, ngươi lặp lại lần nữa được không?”

“Ta giống như cũng xuất hiện ảo giác……”

“Không…… Ta cảm thấy, khả năng không phải ảo giác.”

“Cho nên, tiểu Quả Quả nhà chúng ta không gì không làm được…… Thế mà lại không biết làm đề này!”

“Giờ khắc này, không biết vì sao, nội tâm ta đột nhiên được an ủi……”

“Tuy rằng tiểu Quả Quả nhà ta bá khí trắc lậu, còn thông minh tuyệt đỉnh, nhưng tiểu Quả Quả lại không biết làm đề gì đó, cảm giác càng thêm manh làm sao đây!”

“Đúng vậy, mới biết được tiểu Quả Quả kỳ thật cũng có chuyện không làm được, ha ha ha!”

“ Ừm…… Ta cảm thấy nếu tiểu Quả Quả không làm bài, chúng ta có thể giúp tiểu Quả Quả làm a!”

“Cái này là chủ ý không tồi! Để cho ta nhìn xem đề một chút!”

“Ta cũng xem ta cũng xem!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp tích cực như vậy, lập tức đem bài thi lại gần một ít, giúp bọn họ nhìn rõ hơn.

Thật ra Mạc Vân Quả làm như vậy là làm điều thừa, bởi vì người quan sát có thể lựa chọn màn ảnh xa gần……

Phòng phát sóng trực tiếp thấy được đọc đề bài môn ngữ văn này, ừm…… Giống như có chỗ không hiểu, lại xem một lần! Giống như có chỗ đã hiểu……

“Áng văn chương này có phải nói về một người con trai và cha của hắn?”

“Ta lại cảm thấy là chuyện về người con trai muốn đi xa?”

“Tha thứ ta, ta giống như không có đọc hiểu……”

“Trên lầu ôm chặt ta! Ta cũng như vậy!”

“Cho nên, tiểu Quả Quả không làm được là có đạo lý……”

“Tiểu Quả Quả, ta sai rồi, ta không nên hoài nghi chỉ số thông minh của ngươi!”

“Khóc chít chít…… Hiện tại đề thật khó a!”

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp một mảnh kêu rên, tỏ vẻ:……

Lại nói tiếp, kỳ thật áng văn chương này mức độ khó ở tầm trung, đại thể nội dung là câu chuyện của người cha tiễn con trai đi xa, áng văn chương này tên gọi là 《 bóng dáng 》.

Văn chương biểu đạt tình cảm người cha với con trai, đồng thời cũng nói lên tình cảm của đứa con cũng như sự áy náy đối với người cha.

Mạc Vân Quả đọc không hiểu về tình cảm có thể tha thứ, bởi vì trước nay cô không hề hiểu gì về tình thân.

Đến nỗi mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp ra sao…… Chỉ có thể nói đại gia mạch não không có va chạm đến giả mạch não nguyên tác.

Nói ngắn lại, Mạc Vân Quả không gì làm không được cứ như vậy bị một đề bài phân tích văn nho nhỏ đánh bại, thẳng đến bài thi bị thu đi, ở trên bài thi kia Mạc Vân Quả đều không có viết xuống một chữ nào.

Một ngày khảo thí cứ như vậy kết thúc, chuông tan học vang lên, cũng có nghĩa đến giờ tan học.

Mạc Vân Quả đứng lên, cũng không màng những ánh mắt của người khác, lập tức đi theo cùng giáo viên bộ môn.

Ở thang lầu quẹo vào, đôi mắt cô xoát cái sáng ngời, tiểu hoàng mao!

Mạc Vân Quả bước nhanh đi qua đi, nhón chân lên xoa xoa mát tóc kia.

Hách Trường Nhạc:……

Hách Trường Nhạc bắt lấy tay Mạc Vân Quả, giống như nghiêm túc nói: “Tiểu tỷ tỷ, đầu con trai không thể sờ loạn.”

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua Hách Trường Nhạc, vươn một cái tay khác, sờ sờ tóc của hắn, lại không có chạm đến đến đỉnh đầu hắn.

Hách Trường Nhạc nhìn mắt to đen nhánh của Mạc Vân Quả, không biết sao, hắn lại đọc hiểu ý tứ cô muốn biểu đạt: Ta không có sờ đầu ngươi, ta chỉ là đang sờ tóc của ngươi.

Hách Trường Nhạc:……

Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, trịnh trọng nói: “ Tóc của con trai cũng không thể sờ, biết không?”

Mạc Vân Quả nhìn hắn một cái, một đôi mắt to để lộ ra ủy khuất như có như không.

Với Hách Trường Nhạc tại một khắc này lại sinh ra một loại ảo giác hắn khi dễ cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.