Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 17: 17: Có Phải Là Lén Đi Gặp Người Đàn Ông Khác Ở Bên Ngoài Không 1




Edit: Linhlady

Mạc Vân Quả tiếp nhận nhiệm vụ đồng thời cũng tiếp thu bối cảnh truyện xưa.

Lúc này bối cảnh này có vẻ phức tạp hơn lúc trước một chút.

Nguyên chủ thật ra một thiên tài, có IQ cao đến 180, theo lý thuyết, với một nhân tài như vậy muốn thi đậu đại học kinh vũ thì không thành vấn đề.

Nhưng vào lúc mấu chốt, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cha mẹ ly dị, cô đi theo mẹ, mẹ cô gả cho người khác.

Đương nhiên, cái này không phải điểm mấu chốt, mấu chốt chính là, người đàn ông kia cũng ly dị, hắn có một đứa con trai, hai người vừa vặn cùng tuổi lại học cùng lớp, hơn nữa......

Ngay lúc đó hai người đã xác nhận quan hệ với nhau.

Bởi vì nguyên nhân mẹ nguyên chủ, người nguyên chủ thích lại biến thành anh trai của mình, hai người chung một mái hiên, làm sao có thể yêu nhau.

Người con trai kia chủ động đưa ra lời chia tay, cũng bình tĩnh tiếp nhận sự thật nguyên chủ là em gái của mình.

Nguyên thân lại không thể bình tĩnh tiếp nhận như vậy, đối mặt với sự thật, cô ấy trở nên phẫn nộ, bắt đầu thấy oán hận mẹ của mình.

Nguyên chủ không đem tinh lực đặt lên việc học nữa, mỗi ngày ăn no chờ chết, thành tích xuống dốc không phanh, vốn dĩ là thiên chi kiêu nữ lập tức biến thành bao cỏ.

Chàng trai không ít lần khuyên nhủ nguyên chủ, mỗi lần đều bị nguyên chủ chất vấn đến không thể trả lời, sau đó đường ai nấy đi.

Nguyên chủ quyết định dọn ra ngoài ở, mỗi ngày ở trạng thái sa đọa.

Mà thời điểm khi Mạc Vân Quả tới đây, cách thời gian thi đại học chỉ còn một tháng......

"Ai? Lần này cốt truyện có điểm cẩu huyết!"

"Cẩu huyết thì cẩu huyết thật, nhưng không biết vì sao, có một loại cảm giác hưng phấn không rõ!"

"Thật muốn nhìn dáng vẻ Tiểu Quả Quả bị vả mặt!"

"Hắc hắc hắc, bằng trí thông minh của Tiểu Quả Quả nhà ta, thủ khoa gì đó, không phải dễ như trở bàn tay sao!"

"Vậy thì không sao! Nhiệm vụ này Tiểu Quả Quả nhất định sẽ hoàn thành!"

"So với nhiệm vụ, ta càng muốn xem vị anh trai kia cùng Tiểu Quả Quả giao phong!"

"Ta tưởng tượng một chút cái hình ảnh kia, ừ...... Đại khái là hài kịch?"

"Làm chúng ta tận tình chờ mong đi!"

Mạc Vân Quả nhìn các loại thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp, hơi hơi nhíu nhíu mày.

Thật ra cô không cách nào hiểu được, chỉ vì một người con trai, tại sao lại buông tha bản thân, mai một tài hoa của chính mình?

Mạc Vân Quả chưa nếm thử tình yêu bao giờ, cô cũng không biết nó là gì, trước kia trong cuỗ sống của cô cũng không tồn tại thứ gọi là tình yêu này.

Nghĩ đến nhiệm vụ của hệ thống, Mạc Vân Quả xuống giường, tùy ý xé tờ giấy《 ba năm thi đại học 5 năm tốt nghiệp 》kia đi, cô luôn cảm giác...... Ừ, rất đơn giản a!

Hôm nay là thứ hai, là ngày đi học bình thường, Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua thời gian, đã là 8 giờ, đi học khẳng định đến muộn.

Đang lúc cô suy tư, chuông điện thoại thanh đột nhiên vang lên.

Mạc Vân Quả theo tiếng chuông tìm điện thoại, sau đó ấn nghe.

Vừa ấn nghe, bên kia đã nghe giọng nói thô to.

"Uy, sao bây giờ cậu còn chưa đi học? Muốn bị thôi học sao! Cho cậu mười phút, nhanh chóng đến trường học!"

Nói xong, lúc sau, bên kia cắt đứt điện thoại.

Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua, thần kinh, sắc mặt lạnh lẽo.

Mạc Vân Quả thu thập bản thân thỏa đáng, sau đó ăn sáng rồi mới thong thả đi đến trường.

Khi Mạc Vân Quả tới trường học, đã là 9 giờ, cổng trường sớm đã đóng.

Mạc Vân Quả đứng ở cổng trường, nhìn bảo vệ đứng ở kia, không nói gì.

Lúc này, đột nhiên bả vai của cô bị vỗ thật mạnh.

"Hắc! Cậu cũng đến muộn sao?"

Mạc Vân Quả quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, một mái tóc màu vàng kiêu ngạo theo gió tung bay.

Ánh mắt cô sáng lên, tiểu hoàng mao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.