Cô Nhóc Nghịch Ngợm và Thiếu Gia Kiêu Ngạo

Chương 11: 11: Ngoan Ngoãn Phục Tùng Tôi! 1




Edit: Linhlady

Lúc này đã là buổi tối, không có người chú ý tới động tĩnh bên này.

Trong không gian chỉ còn lại âm thanh già nua vui vẻ của cây đại thụ.

Ngày hôm sau, khi nơi này mở cửa lần nữa, có không ít cặp đôi yêu nhau tới đây.

Sau đó các bọn họ kinh ngạc phát hiện, cây đại thụ này thật lớn nha!

Đặc biệt đứng bên cạnh một cây gầy yếu, nhiều qua đặc biệt hùng vĩ.

Vì thế, ngày hôm nay có không ít người ném thẻ bài nhân duyên lên cây, chọc nó một trận bực tức.

Mà Mạc Vân Quả "Nhỏ yếu":......

Vào lúc ban đêm, Mạc Vân Quả nhỏ yếu lắc lư thân thể của mình, cô phát hiện, tuy rằng cô không thể lăn lội, không thể cào ngứa nhưng cô có nhiều hơn một cách tay để lay động!

Đại thụ bên cạnh nhìn Mạc Vân Quả hoạt bát, có vẻ rất cao hứng.

"Tiểu gia hỏa, sao gần đây ngươi vui vẻ như vậy? Là muốn trưởng thành sao?"

Mạc Vân Quả:...... Ta không muốn lớn lên, không muốn lớn lên ~

Đại thụ thấy Mạc Vân Quả không có để ý đến hắn, cũng không có cảm thấy nhàm chán, ngược lại càng thêm hứng thú nói chuyện.

"Ai, ngươi không biết, ta hôm nay lại đếm một chút, tiểu gia hỏa! Hôm nay lại có thêm một trăm thẻ bài!"

"Ngươi không biết, thêm một trăm cái thôi mà nặng muốn chết!"

"Tiểu gia hỏa ngươi nói ngươi chừng nào thì có thể lớn lên, nói như vậy, có thể giúp ta chia sẻ một chút."

"Ngươi nói có phải bởi vì ta che mất ánh nắng của ngươi, cho nên ngươi mới mãi không lớn lên được không?"

............

Mạc Vân Quả chỉ nghe thấy bên tai ríu rít, dị thường ầm ĩ, rõ ràng chỉ là một cái cây, cô lại cảm thấy bên cạnh có rất nhiều người đang nói chuyện.

Mạc Vân Quả cảm thấy ầm ĩ, vốn dĩ đang đưa cánh cây ra lay động vui vẻ, bây giờ lại ỉu xìu rũ xuống, nhìn qua có vẻ sa sút.

"Ta...... Lần đầu tiên biết có người, a, không, là cây có thể nói nhiều như vậy!"

"Ta cảm giác tất cả chúng ta nói chuyện, cũng không nhiều bằng cái cây này nói."

"Cho nên nói, đầu năm nay, ngay cả cây cũng dong dài như vậy?"

"Khụ khụ...... Giờ phút này ta vô cùng đồng tình tiểu Quả Quả nhà ta."

"Đồng tình thêm một."

"Đồng tình thêm vô số một......"

Mạc Vân Quả: Ai muốn các ngươi đồng tình! ╭(╯^╰)╮

Cây đại thụ nói thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Mạc Vân Quả bị thôi miên ngủ rồi, hắn mới khó khăn lắm dừng lại, mà lúc này, đã là đêm khuya.

Cây đại thụ ngước mắt nhìn tất cả, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác duy ngã độc tôn, hắn thở dài một hơi.

"Ai, chỗ cao lạnh lẽo a......"

Mạc Vân Quả vừa vặn tỉnh lại:......

Ngày hôm sau, vẫn như cũ có không ít người tới ném thẻ bài nhân duyên, nhưng cũng không phải ngày nghỉ, số lượng người cũng ít hơn mọi hôm.

Đáng vui mừng chính là, hôm nay có một đôi tình nhân treo thẻ bài trên người Mạc Vân Quả, mà nguyên nhân lại là......

"Hừ! Em nói cho anh biết, tình cảm của chúng ta giống như cái cây này vậy, yếu ớt, nếu anh không xử lý đám hồng nhan tri kỉ kia của anh đi, thẻ bài nhân duyên của chúng ta trên cây này nhất định sẽ rớt! Hừ!"

Đây là cô gái ném thẻ bài nhân duyên nói, nói cách khác, một cái thẻ bài nhân duyên mà lại khiến một đôi cãi nhau......

Cho nên, thiên hạ to lớn, việc lạ gì cũng có a!

Mạc Vân Quả đối với việc hôm nay có thẻ bài nhân duyên treo lên vô cùng vừa lòng, có tiến bộ!

Chờ thuốc sinh trưởng tới, cô nhất định sẽ phát triển cao cao lớn lớn! Sau đó nháy mắt hạ gục đại thụ bên cạnh!

- ------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.