Cô Nhóc Lập Dị Và Chàng Hoàng Tử Không Biết Cười

Chương 49: Hắn Đúng Là Người Tốt (2)




Edit: Ngân Nhi

Bữa cơm kết thúc trong sự ngượng ngùng và bối rối, trên đường về nhà và cả khi đãđến nhà rồi, Diệp Tuệ vẫn không dám nói chuyện với Thẩm Thuật.

Ngày hôm sau Diệp Tuệ phải đi chụp ảnh quảng cáo cho một thương hiệu thể thao, mà tòa nhà cô đến nghe nói âm khí rất nặng, còn chưa đi thì cô đã thấy sợ run cả người rồi.

Tòa nhà này được rất nhiều công ty quảng cáo tận dụng, cứ ngồi chồm hỗm ở đây là thể nào cũng gặp được người nổi tiếng, cho nên chẳng những có các fan đang đứng vây quanh bên dưới, mà ở bên trong cũng có cả một hội fan ma hâm mộ nghệ sỹ đangtụ tập.

Diệp Tuệ xuống xe, còn chưa đi vào tòa nhà mà cô đã thấy lạnh toát lòng bàn chân rồi, lạnh muốn chết luôn, cảm giác này thật sự không được vui cho lắm.

Diệp Tuệ cùng trợ lý Tiểu Lưu đi vào tòa nhà, ngay dưới sàn ở sảnh đã thấy có mộtcon fan ma với cái đầu nghiêng vẹo đang nằm sấp ở đó rồi.

Con ma đó mặc quần áo trẻ trung nhưng dính máu, đầu của nó khả năng là bị đâm đến vẹo luôn, hình như trong tay còn cầm gậy phát sáng, điệu bộ như đang chuẩn bị cổ vũ cho thần tượng.

Trong sảnh còn có không ít những con ma khác, có đạo diễn quảng cáo, rồi cả mộtnghệ sĩ rất nổi tiếng mấy năm trước, mới nổi chưa được bao lâu thì bị đèn rơi trúng người trong lúc đang quay quảng cáo nên chết.

Tiểu Lưu thốt lên: “Nhân viên công tác hôm nay nhiều vậy sao.”

Diệp Tuệ không nghĩ đến ý sâu xa trong lời của Tiểu Lưu, chân cứng đơ bước tới, mộtlát sau, lúc đến phòng chụp ảnh, cô có cảm giác hơi thở của mình đã bắt đầu khôngổn định rồi.

Thợ trang điểm trông thấy Diệp Tuệ thì sửng sốt, kia là cái người bắt chước theo phong cách ngây thơ trong sáng của Thường Huỳnh, tên là Diệp Tuệ đó sao?

Diệp Tuệ để mặt mộc nhưng da trắng hơn những người bình thường rất nhiều, trang phục đơn giản nhưng vẫn bộc lộ ra vẻ đẹp xuất sắc của cô.

Gương mặt cô như được một ngòi bút tinh tế nhất phác họa lên, chỉ một biểu cảm nhỏthôi cũng đủ để tỏa sáng, rạng rỡ đến mê hồn.

Diệp Tuệ gật đầu chào thợ trang điểm, lịch sự nói: “Chào chị.”

Thợ trang điểm nói: “Ngồi xuống đi.” Chị ta đã nắm rõ yêu cầu của công ty quảng cáo, trang điểm nhẹ nhàng cho Diệp Tuệ, sau đó giúp Diệp Tuệ thay quần áo.

Diệp Tuệ có vóc dáng cao gầy, bộ đồ thể thao bó sát vào vòng eo nhỏ nhắn của cô, nhất là đôi chân kia, vừa dài vừa thẳng.

cô bắt đầu tiến hành quay chụp, trước khi xuyên đến đây cô cũng là một ngôi sao, cho nên chụp hình quảng cáo là một công việc cực kì đơn giản.

cô dựa theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, xoay lưng về phía bọn họ, mặt thì quay lại nhìn ống kính, nhẹ nhàng nở nụ cười.Công việc rất thuận lợi, chẳng mấy chốc đã xong.

Diệp Tuệ chuẩn bị chụp cảnh thứ hai, lúc này lại có thêm một người tới, ở phòng chụp ảnh bên cạnh có đại minh tinh Bùi Ninh, đúng lúc cô ta lại đi qua đây.

Diệp Tuệ nhìn vai của Bùi Ninh, cái con ma lúc nãy ở sảnh đang bám ngay sau lưng côta.

Bùi Ninh chẳng hề hay biết, tay cứ vuốt tóc.

Con ma nhìn có vẻ rất tức giận, nó cứ bám theo Bùi Ninh lúc ẩn lúc hiện, dùng cái que phát sáng trong tay đâm vào đầu cô ta, miệng cũng không hề nhàn rỗi mà chửi mắng liên hồi.

“Cố tình tạo couple với idol của tôi, xong đến khi cô nổi tiếng thì vứt người ta luôn, saocô không chết luôn đi chứ!!”

Diệp Tuệ nghe vậy cũng hiểu được, idol của con ma kia trước đây khả năng là đã cómột khoảng thời gian mập mờ với Bùi Ninh, sau khi Bùi Ninh nổi tiếng rồi thì cô ta đãlập tức vứt bỏ anh ta luôn.

một con ma thôi thì không nói, đằng này lại có nguyên một nhóm ma đang lảo đảo bám theo sau nữa.

Con ma antifan kia vẫn đang chửi Bùi Ninh, con ma nhiếp ảnh gia thì đi qua nằm ngay chỗ ánh đèn để phơi nắng, một con ma trạch nam đeo kính râm thì lượn quanh mộtvòng rồi rẽ ra bên ngoài, đi tới chỗ phòng thay đồ…

Bùi Ninh cảm thấy hơi lạnh, điều hòa để nhiệt độ hơi thấp thì phải.

Diệp Tuệ khó khăn nhìn đi chỗ khác, ngồi cứng đơ một chỗ, ở đây nhiều ma quá, côchỉ còn biết mặc niệm trong lòng: Mình không thấy gì mình không thấy gì…

Lúc thấy Diệp Tuệ, Bùi Ninh chỉ liếc một cái rồi đi luôn, mấy nghệ sĩ tuyến 18 trước giờcô đều chẳng buồn đoái hoài đến.

Nhưng ngay sau đó cô ta lại dừng bước, người kia là ai thế nhỉ? cô ta quay đầu nhìn Diệp Tuệ, híp mắt suy nghĩ, là Diệp Tuệ sao?

Bùi Ninh ra mắt công chúng với ngoại hình rất đẹp, hơn nữa còn có phim hot nên độ nổi tiếng nhanh chóng tăng vọt, cô ta rất tự tin cho rằng trong cái giới giải trí này, người đẹp được như mình chẳng có mấy ai.

Nhưng mà cô ta lại nảy sinh một ý nghĩ trong đầu lúc này, hình như Diệp Tuệ kia còn đẹp hơn cả mình.

Mặc dù suy nghĩ ấy đã nhanh chóng biến mất, nhưng việc cô ta nghĩ như thế cũng đãlà một chuyện rất khó tin rồi, chứng tỏ Diệp Tuệ rõ ràng là một vướng mắc trong lòngcô ta.

Tất nhiên Bùi Ninh sẽ không thừa nhận, cô ta khinh bỉ bật cười, đẹp thì sao chứ? Chỉ làmột nghệ sĩ nhỏ không có tiếng tăm thôi mà.

Bùi Ninh nhớ lại việc cô ta muốn gặp Thẩm tổng của Hoa Thụy, thế mà anh ta lại từ chối gặp cô.Ngoài sự tức giận ra thì cô cũng hiểu được rằng dù sao Thẩm tổng cũng là ông chủ của Hoa Thụy, tính khí khác người cũng là điều bình thường.

cô ta nhất định sẽ nghĩ ra cách để tiếp cận Thẩm tổng, về sau mà được làm dâu nhà giàu có thì cô ta sẽ không phải lăn lộn trong cái giới giải trí đầy thị phi này nữa.

Bùi Ninh không hề hay biết rằng, Thẩm tổng mà cô hao hết tâm tư muốn gặp mặt lại là chồng của Diệp Tuệ, người mà cô ta chẳng thèm để tâm đến.

Diệp Tuệ cũng hồn nhiên không biết là chồng mình lại được người khác thương nhớ, hôm nay cô đã kết thúc công việc sớm, cho nên không cần phải mạo hiểm về nhà khi trời tối nữa rồi, mới nghĩ đến đã thấy vui.

cô nghĩ, mấy ngày nay cô toàn làm phiền Thẩm Thuật, lén mượn chút dương khí trênngười anh, chỉ là Thẩm Thuật không phát hiện ra thôi.

May là tính tình của anh rất tốt, nếu là người khác thì chắc đã nổi cáu với cô rồi.

anh và cô còn cả một quãng đường dài chung sống về sau, cho nên cô nghĩ mình nên cải thiện quan hệ với anh một chút.

Nghĩ đến đây, cô nhắn tin cho Thẩm Thuật.

“Hôm nay em định đi siêu thị, anh có cần em mua giúp gì không?”

Diệp Tuệ đợi mãi mới nhận được tin nhắn của anh, hình như là anh đã phải nghĩ rất lâu.

“Bánh mì nướng hãng XX.”

Tin nhắn của Thẩm Thuật thường rất ngắn gọn súc tích, nhưng Diệp Tuệ đã quen với kiểu nói chuyện của anh rồi, tâm trạng của cô rất vui, nhắn lại cho anh một câu “Tối gặp lại nhé.”

Đây coi như là bước đầu tiên để trở thành bạn của Thẩm Thuật đi.

Diệp Tuệ đeo khẩu trang và kính râm, phấn khởi đi dạo siêu thị, nhưng chẳng bao lâu sau thì tâm trạng vui vẻ ấy đã biến mất.

cô cứ cho là so với những nơi khác thì siêu thị sẽ ít ma hơn một chút, nhưng vừa mớiđi tới khu bán đồ ăn vặt thì cô đã trông thấy cả đống ma đang vây kín quầy hàng rồi.

Mẹ nó chứ, sao mà lắm thế.

Ai nói là ma không thích siêu thị chứ, đám ma tham ăn kia ngày nào mà chả cắm chốt ở đây, Diệp Tuệ có cảm giác là chỉ cần cô đi thêm một bước thôi là sẽ giẫm phải mộtcon ma luôn.

cô muốn rời khỏi siêu thị cũng không được, lúc đi xuống thì thấy trên thang máy có đủ các thể loại ma khác nhau, có con thì vắt ngang người trên tay vịn, con thì gục đầu vào xe đẩy của khách, kiểm kê hàng hóa của người ta.

Diệp Tuệ cũng không biết có phải chỉ mình cô bị như vậy hay không, tức là cứ đi đến đâu là ma nó tụ tập đến đấy ý.

Chỉ có một khu vực ít có ma lui tới, chính là khu bán đồ hải sản.

Ý định của Diệp Tuệ muốn làm cho Thẩm Thuật đã sụp đổ trong nháy mắt, cô vừa bịt mũi vì cái mùi tanh, vừa hành động nhanh gọn và không biết xấu hổ mà gọi cho anh.

“Chồng à, em đang ở khu hải sản trong siêu thị, muốn chọn ít hải sản để tẩm bổ choanh, hay là anh đích thân đến đây luôn đi.”

Đầu bên kia quả nhiên lại là sự yên lặng kéo dài.

nói nhảm gì chứ, lời này đến cô còn không tin nổi nữa là, đã thế cô còn bịt mũi mà nóinữa, cái giọng nói quái gở đó chẳng khác nào một người phụ nữ hư hỏng đang cố lừa Thẩm Thuật cả.

May mà tính tình của anh tốt nên không thèm so đo với cô, cái lời yêu cầu như đangcố tình gây sự của cô mà anh cũng nghe theo, một lát sau đã thấy anh xuất hiện trong khu hải sản của siêu thị rồi.

Diệp Tuệ lấy cớ để đưa Thẩm Thuật đến những khu khác.

“Mua ít sữa tươi đi, bọn mình uống loại này nhé.” Diệp Tuệ chỉ vào quầy sữa tươi.

Thẩm Thuật quyết đoán lắc đầu: “không uống loại này.”

Diệp Tuệ mở to mắt nói dối: “Thế phiền anh lấy giúp em một chai đi, tay em không với tới.”

Thẩm Thuật nghe lời giơ tay lấy chai sữa tươi mà Diệp Tuệ chỉ, mà cô thì cũng lén giơ tay ra theo, cố tình tạo cơ hội để hai tay chạm vào nhau.

một giây sau, ý đồ của Diệp Tuệ đã rơi vào hư không.

Thẩm Thuật hình như nhận ra điều gì đó, nên đã hoàn mỹ tránh được cái tay của Diệp Tuệ, anh cầm lấy chai sữa bỏ vào xe đẩy, tránh né mọi sự đụng chạm có thể xảy ra.

Cái tay đang giơ ra của Diệp Tuệ không biết phải thu về thế nào, cô nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình: “Vậy lại phiền anh lấy giúp em hộp sữa chua với.”

Và thế là cô lại trơ mắt nhìn anh đổi tay khác, cầm lấy hộp sữa chua mà cô chỉ bỏ vào xe đẩy.

Hoàn toàn không rơi vào bẫy của Diệp Tuệ.

Chẳng lẽ cô lại nói thẳng luôn là phiền anh nắm tay em dắt đi có được không à?

Cuối cùng Diệp Tuệ đành phải đi theo bên cạnh anh, nhìn mấy con ma cứ theo sátkhông xa không gần, phần lớn mấy con ma đều giữ một khoảng cách với cô, nhưng vẫn có con thì bạo dạn sờ hẳn vào người cô luôn.

Biểu cảm của cô vô cùng phức tạp nhìn con ma nữ đang đứng trước mặt Thẩm Thuật, nó đang thẹn thùng ngắm nhìn anh, cho dù rất sợ dương khí tỏa ra, nhưng nó vẫn bị hấp dẫn bởi một Thẩm Thuật trăm năm khó có dịp được gặp gỡ.

cô liếc nhìn anh, đúng là sắc đẹp hại người mà, không phải, là hại ma mới đúng.

Con ma nữ ném cái khăn tay nhỏ của mình tới, Thẩm Thuật mặt không biến sắc giẫm thẳng lên.

Tiếp theo nó lại cố tình làm đổ một gói đồ ăn vặt, đầu Thẩm Thuật cũng không thèm ngó sang một cái.

Chưa nói đến chuyện là Thẩm Thuật có nhìn thấy hay không, kể cả anh có nhìn thấythì anh cũng sẽ vô cảm mà đi lướt qua như vậy thôi.

Con ma nữ vẫn không chịu tin, quyết liều một phen đi tới sờ mặt Thẩm Thuật, cho dù điều đó có thể khiến cho nó bị thương vì dương khí của anh thì nó cũng chẳng bận tâm.

Cái này thì không được đâu nhá, mặt của Thẩm Thuật không phải ai cũng có thể tùy tiện chạm vào đâu.

Hành động đến trước ý chí, Diệp Tuệ giơ tay lên đập một phát vào tay của con ma nữ, cái tay nhỏ của con ma còn chưa sờ được thì cái tay to của Diệp Tuệ đã mon men chạm vào mặt anh.

Và thế là tất cả ma nữ cho đến ma đói đều biến mất hết.

Diệp Tuệ rụt cái tay hư của mình về, bây giờ chặt tay có còn kịp không?

Thẩm Thuật dường như không ngờ là Diệp Tuệ sẽ làm thế, mắt anh chậm rãi quay sang nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”

Diệp Tuệ lắc đầu nguầy nguậy, “không có gì, có con muỗi muốn sàm sỡ anh, muốn hút dương khí của anh ý mà.” Liệu Thẩm Thuật có nghĩ là cô bị thần kinh không nhỉ.

Thẩm Thuật liếc nhìn tay cô: “Muỗi đâu?”

không ngờ là anh lại truy hỏi đến cùng, Diệp Tuệ giả vờ chà tay rồi xòe ra cho Thẩm Thuật xem: “Có không? Chỉ là con muỗi nhỏ thôi.”

Thẩm Thuật không nhìn thấy một cái thi thể muỗi nào trên tay cô cả.

Diệp Tuệ nghẹn lời, nói rất dõng dạc: “Nó chết không toàn thây rồi.”

Thẩm Thuật không hỏi tiếp nữa, anh gật đầu: “Ừm.”

Hai người cùng nhau đi ra cửa, Diệp Tuệ còn chưa kịp thở phào thì bỗng có một nữ sinh mặc váy đi tới.

Nữ sinh kia đứng chắn trước mặt Thẩm Thuật, anh nhíu mày, hình như đang khó chịu vì bị chặn đường.

cô bé cứ đứng nhìn Thẩm Thuật, chẳng quan tâm đến Diệp Tuệ đang đứng bên cạnh, đưa cái điện thoại của mình tới, nói: “Weixin…”

Diệp Tuệ thích thú nhìn hai người, không hề tỏ ra tức giận khi chồng mình bị người ta nhòm ngó.

Ánh mắt cô nhìn Thẩm Thuật cứ như đang nhìn động vật quý hiếm vậy.

Có phải là anh đang nghĩ cô bé này là nhân viên tiếp thị đúng không hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.