Cô Nhóc Đáng Iu Và Chàng Trai Lạnh Giá (Ver.2)

Chương 9




Buổi sáng hôm sau, Whitney viết nhanh một lá thư cho vị hôn phu của mình, miêu tả chi tiết hơn về cơn đau khủng khiếp mà nàng phải chịu đựng do việc vụng về ngã xuống cầu thang, và năn nỉ khá là dễ thương để không gặp mặt vào ngày hôm nay. Mặc dù điều này có nghĩa là nàng sẽ có thêm một ngày cô đơn trong phòng vì nàng không muốn mạo hiểm bị bắt gặp ở tầng dưới cùng những người họ hàng nếu Clayton quyết định đích thân hỏi thăm về đầu gối của nàng, Whitney cảm thấy sự cô đơn bắt buộc thậm chí còn giá trị hơn - không chỉ bởi vì nàng có thể tránh gặp Clayton, mà còn nàng có được sự hài hòng lo lớn vì đã qua mặt được anh ta.

“Cháu có thực sự nghĩ điều này là khôn ngoan không, cháu yêu?” Anne nhăn mặt trong khi đọc lá thư tinh quái của Whitney. “Nếu cháu không ngừng chọc giận đức ngài, dì không biết ông ấy có thể làm gì.”

“Ông ta không thể làm gì, Dì Anne,” Whitney trấn an, niêm phong lá thư và đưa cho Clarissa để đi giao. “Dì đã viết thư cho Chú Edward yêu cầu chú ấy nhanh chóng đến đây. Khi chú ấy đến, chú ấy sẽ nghĩ giúp cháu cách nào đó để thoát ra khỏi chuyện này. Trong thời gian đó, cháu tiếp tục trò đùa về cái đầu gối này cho đến khi có thể, sau đó cháu sẽ nghĩ đến việc gì khác. Có lẽ cháu có thể làm công tước chán ngấy mà bỏ đi,” Whitney cười to.

Clarissa quay lại để báo cáo với một giọng lo lắng rằng công tước đã đọc hết lời nhắn và nhìn bà với vẻ cực kỳ lạ lùng.

“Clarissa, làm ơn, cô có thể nói rõ hơn được không?” Whitney nôn nóng yêu cầu. “‘Lạ lùng’ theo kiểu gì?”

“Ồ, đức ngài đọc lá thư,” Clarissa đáp lại. “Sau đó nhìn tôi như thể ông ấy chuẩn bị cười. Nhưng đức ngài không chắc chắn là cười, và ông ấy lại ra lệnh cho một trong những tên đầy tớ vô cùng kiêu ngạo đưa tôi ra.”

Whitney cắn môi khi nàng cố lý giải phản ứng khó hiểu của Clayton, sau đó nàng gạt bỏ toàn bộ vấn đề với một cái nhún vai tươi tỉnh. “Ba chúng ta thực sự nên dừng lo lắng về mọi lời nói và cử chỉ của ông ta. Sau cùng thì,” nàng hớn hở nói, thả người xuống chiếc ghế tràng kỷ, “cho dù ông ta có nghĩ cháu nói dối hay không, liệu ông ta có thể làm gì?”

Câu trả lời cho câu hỏi đó đến ngay sau bữa trưa trong một cỗ xe du hành sơn đen bóng lộn của Westmoreland được kéo bởi 4 chú ngựa đen hùng hổ trong những bộ yên cương bằng bạc. Một quý ông bệ vệ trong bộ trang phục tối màu bước xuống từ cỗ xe và nhanh nhẹn tiến về phía ngôi nhà. Trong bàn tay trái của ông ta là một chiếc túi da màu đen lớn và trong tay phải là một tấm danh thiếp in nổi mà ông đưa nó nó Sewell. “Tôi là Bác sĩ Whitticomb,” ông nói với người quản gia. “Tôi được lệnh đến đây từ Luân Đôn và được chỉ dẫn là gặp Quý bà Gilbert.”

Khi Anne gặp ông ta trong phòng khách, Bác sĩ Whitticomb lịch sự mỉm cười trước đôi mắt bối rối của bà và giải thích, “Đức ngài, Công tước của Claymore, cử tôi đến để kiểm tra đầu gối của Cô Stone.”

Quý bà Gilbert trở nên trắng bệnh đến mức Bác sĩ Whitticomb sợ rằng bà sẽ phát ốm, nhưng sau khi yêu cầu ông đợi, bà rời phòng, nâng váy, chạy băng qua hành lang và leo lên cầu thang với tốc độ và sự nhanh nhẹn đáng nể ngay cả với một phụ nữ khỏe mạnh bằng nửa tuổi bà.

“Ông ta làm cái gì?” Whitney thét lên, nhảy dựng lên và khiến cuốn truyện Kiêu hãnh và Định kiến trong lòng lao vụt xuống sàn nhà. “Tại sao kẻ hèn hạ, thấp...”

“Sẽ có đủ thời gian cho tất cả những điều đó sau này, nếu chúng ta sống sót,” Anne hổn hển nói, đã cởi khuy váy của Whitney với những ngón tay run rẩy và kéo nó qua đầu nàng không kiểu cách.

Clarissa đang kéo mạnh tấm chăn, sau đó bay đến tủ quần áo để giật một chiếc áo choàng nhẹ khoác ngoài váy ngủ.

“Dì không thể nói với ông ấy rằng cháu đang ngủ hoặc điều gì đó và bảo ông qua quay lại Luân Đôn hay sao?” Whitney cầu xin khi nàng chui vào giường và kéo chăn lên.

“Bác sĩ Whitticomb,” Anne vừa nói vừa cố gắng thở, “không phải ngốc nghếch, tin dì đi. Ông ta được cử đến để chữa trị đầu gối của cháu, và ông ta định làm chính xác như thế.” Quăng một ánh mắt thẩm định lên Whitney, bà nói, “Clarissa, lấy hai chiếc gối và đặt chúng dưới đầu gối của Whitney. Sau đó lấy một ít thuốc muối trong phòng ta và đặt nó bên cạnh bàn. Cái đó sẽ có tác dụng tốt, ta nghĩ thế.” Bà bắt đầu tiến ra cửa. “Dì sẽ chặn Bác sĩ Whitticomb lại hết mức có thể để hai người có thời gian, nhưng đừng mong đợi là nhiều hơn vài phút.”

Clarissa vẫn còn mọc rễ trên sàn nhà với đôi mắt đờ đẫn, và hai bàn tay nắm chặt lưng một chiếc ghế. “Clarissa!” Quý bà Anne khắt khe nói. “Thậm chí đừng nghĩ đến chuyện ngất xỉu!”

*****

“Tôi cám ơn, Quý bà Gilbert, nhưng không,” Bác sĩ Whitticomb nói, lần thứ ba từ chối đồ ăn nhẹ mà Quý bà Ann cố gắng nhét cho ông với vẻ nhiệt tình lịch sự quá mức một cách rõ ràng. Ông đã trả lời những câu hỏi của bà về thời tiết ở Luân Đôn, thời tiết ở bên ngoài, và sự thú vị của chuyến đi của ông từ Luân Đôn. Khi bà cố gắng lôi kéo ông vào một cuộc thảo luận về việc họ sẽ mong đợi có bao nhiêu tuyết vào mùa đông này thì ông nói thẳng tuột, “Tôi tự hỏi tôi có thể gặp Cô Stone bây giờ không.”

Quý bà Anne dẫn ông lên tầng trên và đến cánh cửa thứ tư bên trái của hành lang. Sau một khoảng thời gian dài kỳ lạ, rốt cuộc cánh cửa được mở ra bởi một người hầu gái mập mạp lớn tuổi với chiếc mũ chụp đầu nằm lệch một cách kỳ cục trên mái tóc điểm bạc. Bác sĩ Whitticomb vốn không lạ gì với những quý cô trẻ được nuông chiều, giàu có và nóng nảy ngay lập tức cho rằng Cô Stone đã hư hỏng và bắt nạt người hầu gái tội nghiệp cho đến khi người phụ nữ đó trông như sẵn sàng ngất xỉu.

Kết luận này được củng cố thêm bởi diện mạo của chính bệnh nhân, một quý cô trẻ với vẻ ngoài đẹp đến mức sửng sốt và nước da hồng hào đang nằm trên một chiếc giường có màn trướng lớn, đang nhìn ông tiến lại gần với vẻ phản kháng được che giấu một cách kém cỏi. Một đôi mắt xanh-ngọc cau lại thoáng nấn ná trên mặt ông, ngay sau đó di chuyển xuống chiếc áo choàng đen, rồi nhìn chằm chằm vào chiếc cặp đen ông mang theo với vẻ cảnh giác.

Động lòng, ông cố gắng làm sao nhãng bệnh nhân khỏi những suy nghĩ sợ hãi với chiếc cặp dụng cụ, Bác sĩ Whitticomb đặt nó xuống bên cạnh giường của nàng và nhẹ nhàng nói, “Đức ngài, Công tước của Claymore, quan tâm sâu sắc đến cô.”

Hai điểm sáng màu hồng xuất hiện trên gò má cao của nàng. Nàng thì thầm bằng một giọng nghèn nghẹn, “Đức ngài là hiện thân của lòng tốt và quan tâm.”

“Gần như vậy,” Bác sĩ Whitticomb đồng ý, trong khi không thể tin vào sự mỉa mai mà ông nghĩ mình nghe thấy. “Theo như tôi hiểu, Cô Stone,” ông nhanh nhẹn vào đề, “cô bị ngã khá nặng từ cầu thang xuống.” Với tay đến chiếc chăn, ông nói, “Hãy để tôi xem qua đầu gối nhé, được không?”

“Đừng!” nàng hét lên, giữ chặt chiếc chăn đến tận cái cằm xinh đẹp và nhìn ông với vẻ giết người.

Trong một phút ông kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, nhưng sau đó ông nhận ra điều gì làm nàng căng thẳng và biểu hiện của ông dịu đi. Kéo một chiếc ghế lại gần giường, ông ngồi xuống. “Cô gái thân mến,” ông tử tế nói, “Chúng ta không còn ở trong thời kỳ mê muội nơi một cô gái phải tự tước bỏ quyền được chăm sóc bởi một bác sĩ có năng lực chỉ vì ông ta là đàn ông và cô ta là một phụ nữ. Tôi khen ngợi sự kín đáo của cô - Chúa biết chúng ta hiếm khi thấy nó ở những cô gái trẻ ngày nay - nhưng đây không phải là thời điểm thích hợp cho điều đó, điều mà tôi chắc chắn rằng dì cô cũng nói như vậy. Giờ thì...” Ông với tay để cố gắng kéo chiếc chăn ra, nhưng người bệnh nhân của ông siết chặt nắm đấm, dùng một lực tương đương để kéo nó theo hướng ngược lại.

Bác sĩ Whitticomb lùi lại và cau mày với vẻ giận dữ. “Tôi là một bác sĩ có năng lực với một số lượng bệnh nhân nữ rất nhiều, bao gồm cả Nữ hoàng, nếu điều đó trấn an được cô, Cô Stone.”

“Ôi, nó không trấn an tôi chút nào!” bệnh nhân của ông đối đáp bằng giọng khỏe mạnh đáng kể đối với một người được cho là đang trong một cơn đau khủng khiếp.

“Cô gái trẻ,” ông cảnh báo, “Tôi được công tước ra lệnh trực tiếp để kiểm tra đầu gối của cô và kê đơn thuốc chữa trị. Và,” ông thêm vào với vẻ đe dọa, “Đức ngài đã cho phép tôi được cưỡng chế cô, nếu cần thiết, để làm được điều đó.”

“Cưỡng chế!” Whitney bùng nổ. “Đồ trơ tráo không thể tin được! Ông ta nghĩ ông ta là ai để có thể làm một việc...” Nàng nuốt lại cơn bộc phát của mình, trong đầu đã hình dung ra Clayton lao đến phòng ngủ của nàng, bất chấp mọi luật lệ về sự đúng đắn và thích hợp, và dùng sức mạnh ghim nàng xuống giường để Bác sĩ Whitticomb có thể kiểm tra đầu gối của nàng.

Hoảng sợ, nàng ra sức tìm ra cách nào đó ngăn cản người bác sĩ khám bệnh cho nàng. Sự kín đáo quá mức là hy vọng duy nhất của nàng. Hai hàng mi của nàng chớp chớp khép lại, sau đó mở ra để nhìn người đàn ông với vẻ xấu hổ quyến rũ. E thẹn, nàng giật giật chiếc chăn. “Tôi biết đối với ông tôi dường như rất ngớ ngẩn và ngu ngốc, Bác sĩ Whitticomb, nhưng tôi đơn giản là quá xấu hổ để bị quá phơi bày... trước một người hoàn toàn xa lạ, cho dù ông là một bác sĩ giỏi như thế nào.”

“Cô gái thân mến, rốt cuộc chúng ta chỉ đang nói đến việc ‘phơi bày’ đầu gối của cô.”

“Nhưng tôi không thể làm gì với những gì mình cảm thấy.” Whitney phản đối mạnh mẽ. “Ngài không biết về tôi, nhưng chắc chắn công tước, người đã hiểu tôi, sẽ cân nhắc những cảm giác tế nhị nhất của tôi trong việc này. Tôi khá là ngạc nhiên với sự vô tâm của công tước đối với...?”

“Sự nhảy cảm về trinh tiết?” người bác sĩ tự động gợi ý, thầm nghĩ rằng Claymore sẽ phải tự mình chuẩn bị tinh thần với cô gái trẻ này trong đêm tân hôn, và thật tốt vì công tước không phải là người không có kinh nghiệm trong những chuyện liên quan đến đàn bà.

“Chính xác! Tôi biết là ông sẽ hiểu.”

Bác sĩ Whitticomb lưỡng lự đầu hàng. “Được thôi, Cô Stone, tôi sẽ không kiểm tra đầu gối của cô với một điều kiện: Cô phải cho phép một bác sĩ địa phương kiểm tra nó.”

“Ngay lập tức!” Whitney đồng ý, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với ông.

Ông cúi xuống đóng chiếc túi lại và cầm nó lên. “Cô có biết bác sĩ nào có kinh nghiệm với những vết thương bị gẫy và bong gân - người mà cô có thể cảm thấy thoải mái không?”

“Bác sĩ nào có kinh nghiệm với những vết thương bị gẫy và bong gân?” Whitney nhắc lại, cuống cuồng tìm kiếm cái tên nào đó để đưa cho ông. “Tại sao, phải. Phải, tôi biết,” nàng hài lòng tuyên bố.

“Ai?” Bác sĩ Whitticomb nhất quyết hỏi trong lúc đứng lên. “Tên ông ta là gì?”

“Thomas,” Whitney ngay lập tức đáp lại, mỉm cười rộng hơn với ý tưởng bất chợt của chính mình. “Tôi hoàn toàn tin tưởng vào ông ta, cũng như mọi người trong vòng vài dặm gần đây - bất cứ khi nào có ai bị bong gân hay gãy xương, họ đều được đưa đến cho Thomas để chữa trị.” Với một nụ cười duyên dáng, nàng nói. “Tạm biệt, Bác sĩ Whitticomb. Tôi rất cám ơn vì đã đến và tôi cực kỳ xin lỗi vì những bất tiện mà ông gặp phải. Clarissa sẽ đưa ông ra.”

“Không cần phải chào tạm biệt tôi ngay như vậy,” Bác sĩ Whitticomb quả quyết. “Tôi sẽ trở lên để gặp cô sau khi tôi nói chuyện với Bác sĩ Thomas.”

“Ôi, Lạy Chúa!” Clarissa há hốc miệng, mò mẫn nắm lấy cột giường để đứng vững.

Bác sĩ Whitticomb lờ đi vẻ kích động của bà. Đưa tay vào trong túi áo ghi lê, ông lấy ra một chiếc đồng hồ mạ vàng nặng và liếc nhìn giờ, sau đó đóng nó lại. “Người đánh xe và xe của công tước đang chờ, vì vậy nếu ai có lòng tốt đưa tôi trực tiếp đến chỗ Bác sĩ Thomas, tôi sẽ gặp và tự đảm bảo với chính mình về độ tin cậy của ông ấy và sau đó mang ông ấy trở lại đây cùng tôi.”

Whitney nhổm lên trên hai khủy tay. “Để làm gì? Ý tôi là, tôi vừa mới đảm bảo với ông là ông ấy tin cậy được. Ông có thể tin tưởng vào lời nói của tôi.”

“Không, tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể. Thậm chí nếu tôi sẵn lòng giao phó sức khỏe của cô cho vài đồng nghiệp không quen biết, điều mà tôi sẽ không làm, tôi có thể đoan chắc với cô rằng công tước không bao giờ cho phép điều đó. Thực ra, chúng tôi đã bàn luận là gọi cho Granheim ở Đức; ông ấy là một bác sĩ giỏi với những vết thương ở khớp. Và còn có Johannsen ở Thụy Điển-”

“Ông ta không dám thế!” Whitney trả lời.

“Thực tế là,” Bác sĩ Whiticomb rầu rĩ thừa nhận, “Việc mời họ đến kiểm tra đầu gối cho cô là ý kiến của tôi. Claymore nghĩ tốt nhất là tôi nên gặp cô trước. Đức ngài có vài nghi ngờ - ờ - nhất định về mức độ nghiêm trọng của vết thương. Quý bà Gilbert,” ông nói, “Liệu bà có thể chỉ tôi đến chỗ Bác sĩ Thomas?” Ông bắt đầu tiến ra cửa, nhưng dừng lại giữa đường khi, có một tiếng rên tắc nghẹn từ người đang ở trên giường, tiếp theo là một tràng nhận xét chua cay về tính cách và tính tình của ai đó, thêm thắt với những từ như phóng đãng, tồi tệ, hèn hạ và đạo đức giả một cách tùy tiện.

Bác sĩ Whitticomb quay lại trong sự ngạc nhiên. Cô gái trẻ e thẹn, kín đáo đã thở dài và ốm yếu trên giường chỉ một phút trước đó đã biến mất. Đôi môi ông co rúm lại vì buồn cười và ngưỡng mộ khi ông chiêm ngưỡng người đẹp nóng tính hiện giờ đang ngồi dựng dậy trước những chiếc gối, và chắc chắn đang phát ra một cơn giận dữ đầy bão tố.

“Bác sĩ Whitticomb,” người đẹp quát ông, “Tôi thực sự không thể chịu đựng chuyện này thêm một giây phút nào khác. Vì tình yêu với Chúa, hãy nhìn cái đầu gối của tôi trước khi người đàn ông đó mang tất cả thầy lang trên Châu Âu đến bên giường tôi!”

“Cá nhân tôi không bỏ qua cho những tên lang băm,” Bác sĩ Whitticomb nhận xét khi ông bước đến giường và đặt chiếc cặp dụng cụ xuống. Lần này không hề có sự kháng cự khi ông kéo chăn ra. Ông gạt chiếc áo khoác bên dưới đùi của nàng ra để lộ ra một cặp chân dài thon thả, một trong chúng gác lên một đống gối.

“Thật lạ,” ông nói, nén lại một nụ cười khi ông liếc nhìn người bệnh nhân chống đối của mình. “Phải, thật ra - tôi đã cho rằng chỗ phồng lên là do đống gối này.”

Whitney cau mày nhìn ông. “Tôi không thấy có gì ‘lạ’ khi có hai chiếc gối chống đỡ một cái đầu gối bị thương.”

“Tôi khá đồng ý với cô về điều đó.” Ánh mắt của Bác sĩ Whitticomb lấp lánh. “Nhưng trừ phi tôi đã đọc nhầm lá thư cô gửi cho công tước, nó nói rằng đầu gối trái của cô bị thương. Nhưng ở đây chúng ta thấy là đầu gối phải của cô đang gác lên đống gối này.”

Ngón tay ông chỉ vào cái chân sai của Whittney với vẻ buộc tội và Whitney đỏ mặt. “Ồ, điều đó,” nàng vội vã nói. “Chúng tôi nâng cái chân phải lên để nó không va vào chân trái.”

“Suy nghĩ rất nhanh, cô gái thân mến,” Bác sĩ Whitticomb nói với một tiếng cười khoái trá.

Whitney nhắm mắt lại vì chán nản. Nàng không thể lừa bịp ông ấy.

“Không có vẻ gì là bị sưng,” Ngón tay ông nhẹ ấn vào đầu gối phải của nàng, rồi đầu gối trái, rồi lại bên phải. “Cô có cảm thấy đau ở đây chút nào không?”

“Bác sĩ Whitticomb,” Whitney nói với một nụ cười từ bỏ run run trên môi nàng, “Ông có tin không, thậm chí trong một giây, rằng tôi đang đau đớn?”

“Không, thực sự tôi e là không,” ông thừa nhận với vẻ thành thật tương đương. “Nhưng tôi phải nói rằng tôi ngưỡng mộ tài khéo léo của cô biết được đâu là lúc phải quăng ra lá bài và tuyên bố thua cuộc.” Ông chỉnh chiếc chăn lại và ngả lưng trên ghế, nhìn nàng trong sự im lặng trầm tư.

Ông không thể không ngưỡng mộ khí khái của cô gái. Cô đã tiến hành một kế hoạch và làm hết sức mình để có thể thực hiện nó. Và bây giờ, khi cô đã bị thất bại, cô thừa nhận chiến thắng của ông mà không hề hối tiếc, không có vẻ sưng sỉa hay hờn dỗi màu mè, không nước mắt hay van xin. Chết tiệt nếu ông không thích cô vì điều đó! Sau một phút, ông ngồi thẳng dậy và mau mắn nói, “Tôi cho rằng chúng ta nên thảo luận tôi sẽ làm gì sau đây.”

Whitney lắc đầu. “Không cần phải giải thích. Tôi biết ông phải làm gì.”

Bác sĩ Whitticomb trao cho cô một nụ cười hài hước. “Đầu tiên, tôi sẽ yêu cầu một chiếc giường nghỉ ngơi không bị làm phiền và thoải mái trong 24h tới. Không phải cho cô” - ông cười trước vẻ mặt hớn hở của Whitney - “mà là cho người hầu gái tội nghiệp đang bị bao vây đằng sau tôi, người đang bị giằng xé giữa việc túm lấy một vật nặng gần nhất và phang cho tôi đến bất tỉnh hoặc ngất xỉu ngay lập tức.” Nhặt một lọ nước muối từ chiếc bàn bên cạnh, ông đưa nó cho Clarissa. “Nếu bà muốn có vài lời khuyên miễn phí từ một thầy thuốc cực kỳ cao giá,” ông nghiêm trang nói với bà, “bà sẽ không tham gia vào những mưu đồ tinh quái đáng yêu này. Bà không có sức khỏe cho việc đó. Bên cạnh đó, mặt bà gần như là bán đứng chủ nhân của mình.”

Khi Clarissa đóng cánh cửa sau lưng mình, Bác sĩ Whitticomb quay ánh mắt về Quý bà Gilbert, người đang đi vòng qua giường và đứng bên cạnh Whitney, đợi chờ như một người đàn ông bị kết án trong cùng phòng tù để chia sẻ án phạt với cháu gái mình. “Bà, Quý bà Gilbert, cũng không khá hơn người hầu gái đó. Ngồi xuống đi.”

“Tôi ổn cả,” Quý bà Anne lẩm bẩm nhưng bà ngồi phịch xuống giường.

“Phải tốt hơn là ổn cả,” Bác sĩ Whiticomb cười khì. “Khá là hoàn hảo, tôi nên nói vậy. Bà chưa bao giờ phản bội cháu gái mình cho dù là một thoáng trong ánh mắt.” Whitney là đối tượng tiếp theo của ánh mắt xuyên thấu của người bác sĩ. “Giờ thì, cô nghĩ chồng tương lai của cô sẽ phản ứng như thế nào trước sự lừa dối này của cô?”

Whitney nhắm mắt lại trước hình ảnh đáng sợ của một Clayton điên cuồng, đôi mắt xám như băng và giọng nói rung lên với sự giận dữ lạnh lẽo. “Ông ấy sẽ rất giận dữ,” cô thì thầm, “nhưng đó là rủi ro mà tôi chấp nhận.”

“Vậy, không có lợi ích gì với việc thú nhận về sự lừa dối này, đúng không?”

Mắt Whitney vụt mở. “Tôi, thú nhận? Tôi nghĩ ông sẽ nói với ông ấy sự thật.”

“Sự thật mà tôi phải nói, cô gái trẻ, là như thế này: Một vết thương ở khớp, bất cứ khớp nào, có thể khó khăn, thậm chí là không thể chuẩn đoán được. Mặc dù không có sưng tấy, tôi cũng không thể hoàn toàn bác bỏ khả năng là đầu gối của cô bị thương đúng như những gì cô tuyên bố. Hơn cả thế, bất cứ sự tiết lộ nào nhiều hơn sẽ phải đến từ cô. Tôi ở đây như là một thầy thuốc, cô biết đấy, không phải là một người đưa tin.”

Tinh thần của Whitney bay lên. Nàng giật một chiếc gối ở bên cạnh và ôm nó vào ngực, cười phá lên vì nhẹ nhõm và biết ơn. Sau khi cảm ơn ông đến ba lần, nàng nói, “Tôi không nghĩ rằng ông có thể nói với công tước rằng tôi nên nghỉ ngơi trên giường?”

“Không,” Bác sĩ Whitticomb nói thẳng băng. “Tôi không thể và không làm như vậy.”

“Tôi có thể hiểu được,” Whitney rộng lượng nói, “Đó chỉ là một ý nghĩ.”

Vươn tay ra, ông cầm lấy bàn tay Whitney trong tay mình và dịu dàng mỉm cười. “Cô gái thân mến, tôi đã là một người bạn lâu năm của gia đình Westmoreland. Cô sẽ sớm trở thành một Westmoreland, và tôi muốn nghĩ rằng chúng ta cũng là bạn bè. Được không?”

Whitney sẽ không trở thành một Westmoreland, nhưng nàng gật đầu chấp nhận lời đề nghị tình bạn của ông.

“Tốt. Vậy cho phép tôi lạm dụng tình bạn mới này của chúng ta bằng cách nói với cô rằng từ chối sự bầu bạn của vị hôn phu của cô để đạt được bất cứ điều gì cô muốn, không những là ngu ngốc mà còn mạo hiểm. Tôi thấy rõ ràng là công tước đặc biệt yêu thương cô, và tôi tin rằng đức ngài sẽ tặng cô mọi điều cô muốn nếu cô đơn giản chỉ dành cho anh ta nụ cười đáng yêu của cô và yêu cầu điều đó.”

Để nhấn mạnh thêm, ông nói, “Lừa dối và mánh khóe không mang lại cho cô ích lợi gì, cô bé, và còn hơn thế nữa, chúng sẽ đẩy cô hoàn toàn chẳng đi đến đâu với công tước. Anh ấy đã quen những người phụ nữ thành thạo hơn cô trong việc dối trá và thủ đoạn, và tất cả những gì những người đó có được từ anh ấy là một cơ hội tiêu khiển vô nghĩa trong một thời gian rất ngắn. Trong khi cô, bằng cách trực tiếp và thẳng thẳn như tôi cảm thấy rằng cô như vậy, đã đạt được thứ mà gần như những phụ nữ khác mong muốn nhất. Cô,” ông nói, “đã có được lời cầu hôn của công tước.”

Pháo hoa nổ tung đằng sau mắt Whitney; những hồi chuông vang lên lách cách trong tai nàng. Tại sao tất cả mọi người hành động như là nàng vừa được trao cho một vương miện bằng ngọc ngà bởi vì Clayton Westmoreland đã bước xuống từ địa vị cao ngất ngưởng của anh ta và hạ cố cầu hôn một cô nàng bé nhỏ may mắn là nàng? Điều đó là xúc phạm! Mất danh giá! Bằng cách nào đó nàng cố gắng gật đầu và nói, “Tôi hiểu lời khuyên của ông có ý tốt, Bác sĩ Whitticomb. Tôi - tôi sẽ nghĩ về điều đó.”

Ông đứng lên và mỉm cười với nàng. “Cô sẽ nghĩ về điều đó, nhưng cô không định làm theo, đúng không?” Khi Whitney không trả lời, ông cúi xuống và vỗ vào vai nàng. “Có lẽ cô biết tốt nhất nên giải quyết với đức ngài như thế nào. Đức ngài khá là bận rộn với cô, cô biết không. Thực ra, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày có ai đó hay thứ gì đó khiến anh ta bối rối. Nhưng cô, cô gái thân mến, đã đến rất gần với điều đó. Khi tôi đến từ Luân Đôn sáng nay, tôi thấy đức ngài lơ lửng giữa giận dữ và muốn cười. Một phút, đức ngài khá sẵn sàng để bẻ gãy cái cổ xinh đẹp của cô vì đã trưng ra ‘màn hài kịch này’, tôi tin rằng anh ta gọi nó như vậy. Lát sau công tước phá lên cười và thiết đãi tôi những câu chuyện về cô. Người đàn ông đó bị giằng xé giữa sự vui vẻ và ý muốn giết người.”

“Vì vậy khi ông ta không thể chọn lựa giữa hai điều đó, ông ta gửi ông đến đây để dạy tôi một bài học,” Whitney kết luận một cách tối tăm.

“Ồ, phải,” Bác sĩ Whitticomb vừa nói vừa cười khoái trá. “Tôi gần như nghĩ rằng đó là ý định của công tước. Tôi thú nhận rằng tôi cảm thấy phần nào giận giữ khi tôi phát hiện ra rằng bệnh nhân mà vì thế tôi bị kéo ra khỏi nhà và vượt qua một nửa nước Anh để chữa trị lại là giả vờ. Nhưng giờ tôi đã ở đây, tôi dám nói rằng tôi sẽ không để lỡ nó vì bất cứ điều gì.”

Vui vẻ, Whitney bực dọc nghĩ khi nàng ăn tối cùng những vị khách ở trong nhà tối hôm đó, không phải là liều thuốc xoa dịu cho nỗi đau khổ, mà là chất kích thích. Nhưng rồi, không có gì dường như có thể giúp được. Trong nỗ lực nâng đỡ tinh thần ủ dột của nàng, nàng đã quan tâm nhiều hơn đến vẻ bề ngoài của mình và thậm chí đã mặc một chiếc váy mới - một bộ váy may sẵn màu xanh phấn mềm mại. Ở cổ và tai nàng là những viên ngọc xa phia màu xanh lơ bao quanh bởi những viên kim cương mà nàng đã mua vào ngày cuối cùng ở Paris. Tóc nàng đã được chải ngược ra sau trán và được giữ lại bởi một chiếc trâm đính kim cương, phần còn lại buông một cách tự nhiên qua vai và rủ xuống lưng nàng.

Tôi là một người phụ nữ bị quản thúc, nàng nghĩ khi thất thần dùng dĩa đâm vào con hàu. Anh ta đã chi trả cho những quần áo nàng đang mặc, đồ trang sức, thậm chí là đồ lót. Để bồi thêm cho cảm giác tồi tệ của nàng, ánh mắt như nhỏ dãi của người anh họ Cuthbert vẫn cứ liếc xéo về phía nàng khi anh ta cố gắng lén lút nhìn vào những gì mà vạt áo của nàng che giấu.

Cha nàng, nàng để ý, đang cư xử với sự vui vẻ đầy giả tạo, tuyên bố với những vị khách của ông rằng ông hạnh phúc như thế nào khi họ đến đây, và ông sẽ buồn như thế nào khi họ ra về vào ngày mai. Whitney nghĩ có thể ông thấy tiếc để họ đi. Sau cùng, ông đã sử dụng họ một lá chắn để cách ly khỏi cơn giận thấy ngay trước mắt của nàng. Thật quá tốt, Whitney nghĩ. Nàng cũng không muốn một cuộc đối mặt với ông. Tất cả cảm giác của nàng đối với ông bây giờ là một sự lạnh lẽo hư không.

Sau khi các quý ông thưởng thức rượu và xì gà, họ tham gia với các quý bà ở phòng khách, nơi những chiếc bàn đã được bố trí để chơi bài Uýt. Ngay khi Cuthbert nhìn thấy nàng, anh ta bắt đầu tiến về phía bàn của nàng. Anh ta trông vênh vang, bắt đầu hói đầu, và đối với Whitney, hoàn toàn ghê tởm. Lẩm bẩm mấy lời cáo lỗi nhanh chóng với Dì Anne về việc không muốn chơi bài Uýt, Whitney cuống cuồng đứng lên và rời phòng.

Nàng đi thơ thẩn trong hành lang phía sau và vào trong thư viện, nhưng không thể tìm thấy thứ gì thú vị giữa hàng trăm cuốn sách xếp hàng trên kệ ở đó. Những phòng khách nhỏ khác đã được sử dụng để chơi trò chơi, và Cuthbert thì ở trong phòng khách chính. Trong bất cứ hoàn cảnh nào Whitney cũng không thể chịu đựng thêm một phút nào gần anh ta, khiến nàng chỉ còn hai sự lựa chọn là trở lại phòng và những vấn đề đau đầu sẽ hành hạ nàng ở đó, hoặc đi đến phòng làm việc của cha nàng.

Nàng chọn cách sau, sau khi Sewell mang cho nàng một bộ bài và thêm một khúc gỗ vào ngọn lửa cháy bập bùng trong lò, Whitney yên vị trong một chiếc ghế lưng cao trước lò sưởi. Mình đang trở thành một nhà ẩn dật, nàng nghĩ, chậm rãi tráo bộ bài, sau đó đặt từng con bài xuống chiếc bàn ốp gỗ trước mặt nàng. Nàng nghe tiếng cửa mở phía sau lưng. “Gì thế, Sewell?” nàng hỏi mà không ngoái lại nhìn.

“Không phải Sewell, Em họ Whitney,” một giọng nói ê a trầm bổng. “Là anh, Cuthbert.”

Anh ta đi thong thả đến đứng trước chiếc ghế của nàng nơi có thể giúp anh ta chiêm ngưỡng được phần da thịt nhô lên màu kem phía trên vạt áo nàng. “Em đang làm gì ở đây?”

“Nó được gọi là trò chơi bài một người,” Whitney giải thích bằng giọng lạnh lùng, không khách khí, “hay Napoleon ở St.Helena. Nó chỉ có thể chơi bởi một người.”

“Anh chưa bao giờ nghe về nó,” Cuthbert nói, “nhưng em phải chỉ cho anh xem chơi như thế nào đấy.”

Nghiến răng, Whitney tiếp tục chơi. Mỗi lần nàng nghiêng về phía trước để đặt một con bài xuống bàn, Cuthbert cũng nhào về phía trước, giả vờ quan tâm đến cách chơi trong khi ánh mắt anh ta chọc vào vạt áo nàng. Không thể chịu đựng nó lâu hơn, Whitney đập những con bài xuống và đứng vụt dậy với vẻ bực bội cáu tiết. “Anh có phải nhìn chằm chằm vào tôi thế không?” nàng quát lên.

“Có,” Cuthbert rên rỉ, túm lấy tay và cố gắng kéo nàng về phía anh ta, “Anh phải làm như vậy.”

“Cuthbert,” Whitney đe dọa, “Tôi cho anh ba giây để bỏ tay ra khỏi tôi trước khi tôi bắt đầu hét lên cho cả nhà nghe thấy.”

Không mong đợi, Cuthbert làm như được ra lệnh, nhưng khi tay anh ta buông xuống, thì người anh ta lại nối tiếp. Quỳ xuống bằng một đầu gối, anh ta đặt một tay lên tim mình, chuẩn bị một lời cầu hôn. “Em họ Whitney,” anh ta khàn giọng lẩm bẩm, tự cho phép mình âu yếm nàng bằng trí tưởng tượng từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu và ngược xuống. “Anh phải nói với em những điều trong trái tim và tâm trí anh-”

“Tôi biết điều gì có trong đầu anh,” Whitney gay gắt chen vào. “Anh đã đong đưa với tôi hàng giờ. Bây giờ hãy đứng lên đi!”

“Anh phải nói ra,” anh ta nhất quyết nói tiếp với giọng to dần. Bàn tay mập ú của anh ta lần mò chân váy màu xanh của nàng và Whitney giật phắt chiếc váy đi, nửa phần đã bị thuyết phục rằng anh ta định nâng nó lên và ngó vào bên dưới. Bị tước khỏi chân váy nàng, bàn tay anh ta trở lại bao phủ lên trái tim anh ta. “Anh ngưỡng mộ em với từng tế bào của cơ thể anh. Anh có lòng yêu mến sâu sắc đối với-” Nuốt khan, anh ta bỏ dở và nhìn trừng trừng vào một điểm phía sau nàng.

“Ta thành thật hy vọng,” một giọng chế nhạo ngân nga phát ra từ ngưỡng cửa, “đã không xen ngang vào thời điểm cầu nguyện của một người đàn ông thành khẩn?” Bước về phía Whitney, Clayton nhìn xuống Cuthbert đang giận dữ cho đến khi rốt cuộc tên anh họ của Whitney lảo đảo đứng lên chân mình.

“Em họ tôi đang dạy tôi một trò chơi bài, và chỉ chơi được một người,” anh ta nói.

Vẻ hài hước rộng lượng trong biểu hiện của Clayton biến mất. Với một cái hất đầu cụt lủn về phía cửa, chàng nói. “Giờ anh đã học, đi và thực hành đi.”

Cuthbert siết chặt nắm đấm, ngập ngừng, nhìn đường nét cằm đầy quyết đoán lạnh lùng của đối thủ thêm một giây, và bỏ đi. Whitney nhìn cánh cửa đóng lại sau lưng anh ta và nhìn lên Clayton với vẻ biết ơn nhẹ nhõm. “Cám ơn, tôi-”

“Ta nên bẻ gãy cổ nàng!” Clayton ngắt lời.

Quá muộn, Whitney nhận rằng nàng không đến đứng suốt khoảng thời gian vừa rồi trên đầu gối ‘bị thương’ của mình.

“Cho phép ta chúc mừng một ngày làm việc hiệu quả của Quý cô,” chàng nói lạnh tanh. “Trong vòng ít hơn 12 tiếng đồng hồ, nàng đã mang Whitticomb đứng về phía nàng và Cuthbert quỳ xuống chân nàng.”

Whitney nhìn anh ta đăm đăm. Mặc dù giọng điệu của anh ta rất nghiêm trọng, một góc miệng của anh ta đang cong lên thành một cái gì đó trông đáng nghi như là một nụ cười. Nghĩ rằng nàng đã run lên vì sợ hãi khi nghĩ rằng anh ta giận dữ! “Đồ ác quỷ!” Nàng thì thầm, giằng xé giữa việc cười phá lên và tức giận.

“Ta khó có thể miêu tả nàng như là một thiên thần,” Clayton mỉa mai.

Cả ngày, tâm trạng của Whitney đã náo động dữ dội giữa giận dữ, kinh hoàng, sợ hãi và nhẹ nhõm, nhảy từ điểm thảm họa gần kề đến con đường giải thoát chật hẹp tiếp theo. Và bây giờ, nhìn lên người đàn ông đẹp trai khó hiểu đang thấy buồn cười thay vì tức giận như nàng nghĩ, một chút kiềm chế cuối cùng của nàng tuột đi. Nước mắt của nhẹ nhõm đến kiệt sức tuôn ra từ đôi mắt xanh lục của nàng. “Đây là một ngày tồi tệ nhất,” nàng thì thầm.

“Có lẽ bởi vì nàng đang nhớ ta,” chàng nói với nhạo báng mỉa mai khiến đôi vai Whitney rung lên vì cười.

“Nhớ ngài?” nàng cười khúc khích một cách ngờ vực. “Tôi có thể vui sướng mà giết chết ngài.”

“Ta sẽ quay lại ám ảnh nàng,” chàng đe dọa với một nụ cười nhăn nhở.

“Và đó,” nàng nói, “là lý do duy nhất vì sao mà tôi chưa thử.” Không hề báo trước, một tiếng cười khúc khích bỗng trở thành một tiếng nấc tắc nghẹn và nước mắt rơi ròng rã xuống má nàng.

Cánh tay Clayton dịu dàng trượt quanh nàng. Chàng đang mời gọi sự an ủi, và Whitney chấp nhận nó. Xoay người trong vòng tay chàng, nàng vùi mặt vào chiếc áo khoác xám nhạt và khóc cho hết những muộn phiền của nàng trong vòng ôm của người đàn ông chịu tránh nhiệm gây ra chúng. Khi cuối cùng những giọt nước mắt đã vơi, Whitney vẫn đứng yên, má nàng dựa vào bức tường vững chãi nhưng dễ chịu của ngực chàng.

“Giờ thấy tốt hơn không?” chàng thủ thỉ.

Whitney bẽn lẽn gật đầu và chấp nhận chiếc khăn tay đưa ra của chàng, rồi chấm mắt. “Tôi không thể nhớ đã khóc kể từ khi 12 tuổi, nhưng kể từ khi trở lại đây vài tuần qua, cứ như là tôi sẽ khóc mãi.” Nhìn lên, Whitney ngạc nhiên trước vẻ hối tiếc tha thiết trong mắt chàng. “Tôi có thể hỏi ngài vài điều không?” nàng dịu dàng nói.

“Bất cứ điều gì,” Clayton trả lời.

“Trong phạm vi quyền lực, và hợp lý, đương nhiên,” Whitney nhắc nhở chàng với một nụ cười nửa miệng vẫn còn vương nước mắt.

Chàng chấp nhận sự chế nhạo nhẹ nhàng của nàng với một cái nghiêng đầu hài hước.

“Điều gì khiến ngài làm điều cổ hủ này?” nàng nhẹ nhàng hỏi chàng mà không hề có ác ý. “Điều gì khiến ngài đến gặp cha tôi, mà không nói với tôi trước, trong khi biết rất ít về tôi?” Mặc dù biểu hiện của chàng không có gì thay đổi, nhưng Whitney có thể thấy những bắp cơ của chàng cứng lại, và nàng nhanh chóng giải thích, “Tôi chỉ đang cố gắng hiểu điều gì đã làm ngài nghĩ về chuyện đó. Chúng ta đã làm quen không vui vẻ lắm ở buổi dạ hội nhà Armand. Tôi chế nhạo tước hiệu của ngài và cự tuyệt sự theo đuổi của ngài, nhưng ngài lại quyết định cưới tôi, trong tất cả mọi người. Tại sao lại là tôi?”

“Nàng nghĩ tại sao ta chọn nàng?”

“Tôi không biết. Không có người đàn ông nào cầu hôn một phụ nữ chỉ để làm cô ta khổ sở và phá hoại cuộc đời cô ta, vì vậy ngài phải có một lý do khác.”

Mặc dù lời nói của nàng xúc phạm một cách không chủ ý, Clayton vẫn cười. Nàng đang để chàng ôm nàng, và chàng cảm thấy có thể cực kỳ kiên nhẫn. “Nàng không thể kết tội ta vì muốn có nàng, trừ phi nàng kết tội tất cả những người đàn ông khác đã như vậy. Và hôn nhân sắp đặt có thể là Cổ hủ, nhưng nó là thông lệ trong những gia đình danh giá nhất trong nhiều thế kỷ.”

Whitney thở dài. “Có lẽ về phía ngài, nhưng phía tôi thì không. Và tôi không thể tin rằng có cơ hội nào cho những cuộc hôn nhân đó rằng hai người có thể dần dần thích nhau, hay thậm chí nảy sinh tình cảm với đối phương.”

“Nàng có thể thành thật mà nói rằng nàng không thỉnh thoảng cảm thấy thích ta?” chàng nhẹ nhàng tiếp tục. “Cho dù là ngược lại với ý chí của nàng?” Không hề có sự mỉa mai hay thách thức trong giọng nói của anh ta xứng đáng với một sự chối cãi vô lý, và bản tính ngay thẳng bẩm sinh của Whitney ngăn nàng không tấn công khi không có sự khiêu khích. Nàng nhún vai không thoải mái và nhìn đi chỗ khác. “Thỉnh thoảng.”

“Nhưng luôn luôn ngược lại với ý chí của nàng?” Clayton trêu.

Whitney không thể không mỉm cười. “Ngược lại với ý chí của tôi, và ngược lại với sự đánh giá đúng đắn của tôi.” Ánh mắt của chàng ấm lên và Whitney thận trọng thay đổi chủ đề. “Ngài hứa nói với tôi lý do ngài muốn kết hôn với tôi, và ngài chưa nói.”

“Làm sao ta biết được là khi đến đây nàng đã sẵn sàng căm ghét ta kể từ giây phút nhìn thấy ta?” Chàng trả treo.

“Clayton!” Whitney buột miệng, sau đó sững người vì ngạc nhiên trước âm thanh giọng nói của mình sử dụng tên của anh ta. Nàng vội vàng sửa chữa lỗi của mình. “Đức công tước, tôi thích xưng hô như thế hơn cách kia. Đức công tước,” nàng kiên trì một cách ngoan cố khi sự thân mật dễ chịu của cuộc đình chiến giữa họ bắt đầu rạn nứt, “Ngài trả lời cho tất cả các câu hỏi của tôi bằng những câu hỏi! Điều gì đã khiến ngài đến đây và cầu hôn tôi?” Cuối cùng Whitney cũng nhận ra rằng cánh tay anh ta đang vòng quanh nàng, và nàng giật ra. “Và đừng phiền phức cố nói với tôi rằng ngài nghĩ ngài yêu tôi.”

“Không,” Clayton điềm đạm đồng ý. “Như nàng đã chỉ ra, lúc đó ta biết quá ít về nàng.”

Whitney quay lưng về phía anh ta, không thể hiểu tại sao câu trả lời đó lại làm nàng tổn thương. “Tuyệt vời!” nàng cay đắng nói. “Giờ thì mọi việc hoàn toàn rõ ràng. Ngài gặp tôi một hoặc hai lần, không biết gì về tôi - không quan tâm gì đến tôi - ngài đến Anh và mua tôi từ người cha tham lam không đồng xu dính túi của tôi, người đã lao vào một cuộc mặc cả ra trò và sau đó gọi tôi về để giao cho ngài!” Nàng quay ngoắt người, sẵn-sàng-nóng-vội-cho-một-cuộc-chiến, nhưng Clayton đơn giản đứng đó, bình thản và không lay chuyển, từ chối không tiếp nhận lời thách thức của nàng.

Trong nỗi chán chường giận dữ, Whitney ngồi sụp xuống chiếc ghế nàng đã ngồi trước đó, và nhặt những con bài lên. “Đây là trò chơi bài một người,” nàng nói, có ý xua đuổi chàng khi nàng tiếp tục trò chơi dang dở. “Nó rất phổ biến ở Pháp, nhưng chỉ có thể chơi được bởi một người.”

Clayton nhìn nàng. “Trong lúc này, thưa phu nhân, dường như nó yêu cầu hai người.” Nghiêng người xuống, chàng khéo léo thực hiện 4 bước đi hiển nhiên mà Whitney đã bỏ qua bởi Cuthbert cứ đeo bám bên cạnh nàng.

“Cảm ơn,” Whitney nói. “Nhưng tôi muốn chơi một mình hơn.”

Anh ta quay người đi về phía cánh cửa, Whitney nghĩ rằng cuối cùng anh ta cũng bỏ đi. Thay vào đó anh ta nói nhỏ với người đầy tớ, và một phút sau trở lại chiếc bàn và đặt trước mặt nàng một chiếc hộp gỗ hoa hồng chạm trổ cầu kỳ của cha nàng. Nắp hộp bật mở và để lộ những chồng đồng tiền bằng gỗ. Whitney nhận ra chúng giống như những đồng tiền mà Chú Edward và những người bạn của ông thường dùng cá cược khi chơi bài.

Một cơn rùng mình thích thú chạy xuyên qua nàng khi nàng nhận ra Clayton rõ ràng là định dạy nàng cách dùng chúng. Thật là một điều xấu xa đến mức gây sốc cho ngay cả khi anh ta chỉ định như vậy... nhưng đó là một ý tưởng hấp dẫn khiến Whitney không phản đối gì. Nàng nhìn Clayton cởi bỏ áo khoác và cẩu thả thả nó trên bàn làm việc của cha nàng. Ngồi xuống đối diện với nàng, anh ta cởi khuy chiếc áo ghi lê, ngả người trên ghế và nghiêng đầu về phía bộ bài. “Chia bài,” anh ta nói.

Whitney quá lo lắng đến việc phá vỡ nhưng quy tắc khắt khe về sự đúng đắn nàng đang tuân theo đến mức nàng biết rằng nàng không bao giờ có thể tráo bộ bài cho ra trò. Nàng vơ chúng tại và đẩy cỗ bài về phía Clayton. Thích thú, nàng quan sát những lá bài nhảy lên sống động trên bàn tay anh ta và sột soạt rơi xuống với khi anh ta tráo chúng. Giọng nàng đượm vẻ ngưỡng mộ ngập ngừng. “Tôi cá là ngài quen thuộc với mọi sòng bạc ở Luân Đôn.”

“Tường tận,” chàng đồng ý. Úp mặt trên của bộ bài xuống bàn, chàng nhướng một bên lông mày đen đầy thách thức nhìn nàng. “Lấy bài đi,” chàng nói.

Whitney ngần ngừ, không thành công trong việc duy trì thái độ chán ghét và lạnh lùng đối với anh ta, nhưng làm sao nàng có thể khi anh ta trông đẹp trai một cách thái quá và phóng đãng một cách thanh lịch như thế? Ngả ngớn trên chiếc ghế đó, với chiếc áo ghi lê mở ở đằng trước, anh ta là hiện thân của một quý ông lịch thiệp ở bàn cờ bạc - và anh ta chuẩn bị dạy nàng cách chơi. Bên cạnh đó, nàng biết tận trong trái tim mình là anh ta đang cố gắng làm nàng vui lên và khiến nàng quên lãng những phiền muộn của mình. “Tôi hy vọng rằng ngài biết rằng,” nàng nói, nghiêng người về phía trước, bàn tay lơ lửng trên bộ bài với vẻ không chắn chắn, “nếu ai đó nhìn thấy tôi làm việc này, danh tiếng của tôi sẽ bị phá hủy.”

Clayton dành cho nàng một cái nhìn sâu sắc đầy ý nghĩa. “Một nữ công tước có thể làm bất kể điều gì cô ấy muốn.”

“Tôi không phải là một nữ công tước,” Whitney đáp lại.

“Nhưng nàng sắp trở thành,” chàng nói với vẻ chung cuộc chắc chắn.

Whitney mở miệng để tranh cãi, nhưng chàng hất đầu về phía bộ bài. “Lấy bài đi.”

Cờ bạc, hai tiếng đồng hồ sau Whitney nghĩ khi nàng chồng những đồng tiền lên, khiến người ta cảm thấy xấu xa và sa dọa đến mức cực độ. Mặc dù không quen thuộc với trò chơi, nàng chơi khá tốt và chỉ mất một chút tiền. Nàng cảm thấy Clayton tự hào về việc nàng học nhanh như thế nào, trong khi bất cứ một người đàn ông nào nàng quen biết, ngay cả Nicki, cũng sẽ kinh hoàng khi nàng dường như sở hữu một thiên hướng cờ bạc như thế này. Tại sao, nàng lơ đãng băn khoăn, trong khi quan sát Clayton cài khuy áo ghi lê và mặc áo khoác vào, anh ta lại ngưỡng mộ nàng với những thứ có thể khiến những người theo đuổi khác của nàng sửng sốt và e ngại? Khi nàng ở bên Paul, nàng đã phải rất cẩn thận để nằm trong đường biên giới của sự đúng đắn cho phụ nữ, nhưng Clayton dường như thích nàng nhất khi nàng trở nên xấc láo thái quá. Nếu Paul biết nàng đã chơi bài bạc, anh sẽ bị sốc và thất vọng, nhưng Clayton đã dạy nàng chơi và cười toe toét với vẻ ngưỡng mộ công khai nàng khi nàng chơi tốt.

Những ý nghĩ của nàng chạy tán loạn khi Clayton nghiêng qua ghế nàng và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên vầng trán ngẩng lên của nàng. “Chúng ta sẽ đi dạo bằng xe ngựa vào 11h ngày mai nếu thời tiết cho phép,” chàng nói. Rồi bỏ đi.

*****

Bác sĩ Hugh Whitticomb đang ngồi trước lò sưởi thưởng thức một ly rượu hảo hạng của vị chủ nhà khi Clayton quay lại. “Ngài thấy cô bệnh nhân trẻ của chúng ta như thế nào?” ông hỏi với vẻ thản nhiên giả tạo khi Clayton tự rót cho mình một ly.

Ngồi xuống, Clayton gác chân lên một chiếc bàn thấp giữa họ, và bình thản nhìn người bác sĩ chằm chằm. “Tôi thấy cô ấy gần giống như ông có thể nhìn thấy chiều nay - đứng trên chính hai chân của mình.”

“Ngài không có vẻ hài lòng về chuyện đó,” Bác sĩ Whitticomb nhận xét để lẩn tránh.

“Tôi thấy cô ấy,” Clayton làm rõ với một nụ cười tinh quái, “nhận được lời cầu hôn từ một trong những anh họ của cô ấy.”

Bác sĩ Whitticomb tạo ra một biểu hiện sặc brandy ấn tượng khi ông đấu tranh để giữ mặt nghiêm trang. “Tôi có thể hiểu được điều đó có thể khiến ngài ngạc nhiên như thế nào.”

“Tôi đã vượt qua cái điểm mà những gì Whitney làm khiến tôi ngạc nhiên từ lâu rồi,” chàng nói, những giọng điệu cáu kính của chàng hoàn toàn phủ nhận những lời nói thản nhiên của mình.

Sau một phút ngần ngại, Bác sĩ Whitticomb nói, “Tôi là một người quan sát ngoài cuộc và không có kinh nghiệm đương đầu với tâm tính của phụ nữ. Nếu ngài lượng thứ cho sự võ đoán của một người bạn thâm niên của gia đình, có lẽ tôi có thể kiến nghị vài lời khuyên?” Cho rằng sự im lặng của công tước là chấp thuận, Bác sĩ Whitticomb tiếp tục, “Tôi đã suy luận ra được rằng Cô Stone muốn điều gì đó mà ngài không sẵn lòng trao cho cô ấy. Điều cô ấy muốn là gì?”

“Điều cô ấy muốn,” Clayton đáp lời đầy mỉa mai, “là được giải thoát thỏa thuận đính ước.”

Bác sĩ Whitticomb gây ra một tràng cười rũ rượi. “Lạy Chúa! Không ngạc nhiên khi cô ấy gầm gừ với tôi khi tôi đề nghị vài lời khuyên tinh tế về cách xử sự như thế nào để giữ được ngài.” Những suy nghĩ xung đột chạy quanh trong đầu ông - ngạc nhiên vì cô gái trẻ có thể tìm thấy thiếu sót trong lời cầu hôn từ anh chàng độc thân danh giá và được săn đón nhất nước Anh, ngưỡng mộ sự kiên nhẫn của Clayton khi đối đầu với sự chống đối của cô gái; và ngạc nhiên vì tại sao lời tuyên bố đính hôn được mong đợi nhất trong thập kỷ này lại bị giữ kín. “Vậy con chim bồ câu đáng yêu đó có phản đối gì với lời cầu hôn của ngài?” cuối cùng ông nói.

Ngả đầu lên lưng ghế, Clayton nhắm mắt lại và thở lại. “Vì tôi đã không hỏi cô ấy trước.”

“Tôi không thể hiểu tại sao cô ấy cảm thấy ngài thiếu sót khi làm vậy. Nhưng vì thế, ngài đã biết được bản tính độc lập của cô ấy, tại sao ngài không hỏi ý kiến cô ấy trước?’

Clayton mở mắt. “Vì cô ấy thậm chí không biết tên của tôi, tôi cảm thấy thật kỳ cục khi thảo luận chuyện hôn nhân với cô ấy.”

“Cô ấy không biết tên... Ngài không thể có ý kể cho tôi rằng với một nửa phụ nữ ở Châu Âu quăng mình vào ngài, ngài cầu hôn một cô gái trẻ mà thậm chí ngài không biết!”

“Tôi biết cô ấy. Cô ấy không biết tôi.”

“Và ngài tự động cho rằng khi cô ấy biết về sự giàu có và tước hiệu của ngài, cô ấy tự nhiên sẽ chấp thuận,” Bác sĩ Whitticomb suy đoán, đôi mắt ông nhảy múa sự thích thú. Nhưng cái cau mày đàn áp của công tước tạm thời làm ông im lặng. “Ai,” ông hỏi như là đột nhiên nhớ ra, “là Paul Sevarin?”

Clayton quắc mắt. “Tại sao ông lại hỏi thế?”

“Bởi vì chiều nay tôi dừng lại trong làng sau khi đã gặp Cô Stone, và nói chuyện với chủ cửa hàng bào chế thuốc. Ông ta là một gã nhiều chuyện - kiểu người mà sẽ kể cho ngài mọi chuyện ngài không hỏi trước khi ông ta trả lời một câu hỏi đơn giản, và tiếp theo là nửa tá các câu hỏi của chính ông ta. Cuối cùng khi ông ta phát hiện ra tên bệnh nhân của tôi, và ông ta nói vài điều mà lúc đó tôi coi như chuyện vớ vẩn và bỏ qua.”

“Ví dụ?”

“Ví dụ như thực tế là Sevarin này đang đeo đuổi Cô Stone với độ tha thiết nhất, và cả làng dường như đang ruột gan nóng như lửa đốt chờ đợi một lời tuyên bố. Họ dường như nghĩ cuộc đính hôn đã được dàn xếp và hoàn toàn vui mừng cho Sevarin và vợ tương lai của Ngài.”

“Thẳng thắn mà nói,” Clayton nói rề rà, “Tôi cóc quan tâm.”

“Về tin đồn?” Hugh Whitticomb thận trọng đeo bám. “Hay về Sevarin? Hay về cô gái?” Khi Clayton không trả lời, Hugh nghiêng về phía trước và hỏi thẳng tuột. “Ngài có, hay không, yêu cô gái trẻ đó?”

“Tôi sẽ cưới cô ấy,” Clayton nói cứng như đá. “Còn gì để nói nữa?” Nói xong, chàng chúc vị khách ngủ ngon và với bốn bước chân dài, rời khỏi căn phòng, để lại Hugh Whiticomb nhìn chằm chằm với ánh lửa với vẻ khó hiểu kinh ngạc. Tuy nhiên, sau một phút, vẻ mặt của người bác sĩ trở nên rõ ràng. Ông bắt đầu cười khoái trá và sau đó cười phá lên. “Chúa giúp anh ta.” Ông cười nắc nẻ. “Anh ta không nhận ra rằng mình yêu cô ấy. Và cho dù anh ta nhận ra, anh ta cũng không thừa nhận.”

Trong căn phòng ngủ nhỏ, Clayton giật chiếc áo khoác ra và quăng nó vào một chiếc ghế. Chiếc áo gi lê theo sau. Nới lỏng mấy khuy trên của chiếc áo sơ mi, chàng hùng hổ tiến về cửa sổ và thọc tay vào túi quần.

Chàng đang giận dữ vì những người dân trong làng tin rằng cuộc đính hôn đã được dàn xếp. Sự thật là, chàng muốn Whitney có được sự hài lòng khi chỉ cho họ thấy rằng nàng có thể khiến cho Sevarin theo đuổi nàng, nhưng chàng chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện lại đi quá xa như thế này. Whitney chưa bao giờ đính hôn với một người nào khác ngoài chàng, và chàng không cho phép những người khác nghĩ khác đi. Nàng không yêu Sevarin, cho dù nàng nghĩ gì. Nàng đơn giản là có một vài khái niệm khờ khạo, vài giấc mơ trẻ con là giành lấy anh ta từ cô con gái nhà Ashton.

Nàng cũng không yêu chàng, nhưng Clayton không quan tâm về điều đó. ‘Tình yêu’ và tất cả những hành động ám ảnh liên quan đến nó, là một cảm xúc vô lý. Chàng ngạc nhiên rằng Hugh lại đề cập đến từ đó với chàng tối nay. Không ai trong giới của chàng từng thú nhận có cảm giác mạnh hơn là một ‘tình cảm ngọt ngào’ hoặc một sự gắn kết mãi mãi ngay cả đối với chồng hoặc vợ của họ. Tình yêu là một khái niệm ngốc nghếch, lãng mạn không có vị trí trong cuộc đời chàng.

Nỗi tức giận của chàng bốc hơi nhiều khi chàng nhìn lại vài tiếng đồng hồ vừa rồi với Whitney. Chàng có thể cảm thấy rằng nàng đang từ từ hướng về chàng. Nàng đã tìm sự an ủi trong vòng tay của chàng một cách tự nhiên, và nàng thậm chí đã thừa nhận có tình cảm với chàng. Tất cả những gì thực sự đang đứng giữa họ hiện nay là niềm say mê đang mờ dần của nàng đối với Paul Sevarin, và sự chống đối có thể hiểu được đối với cách mà người cha ngu ngốc của nàng đã nói với nàng về cuộc đính ước với Clayton. Chỉ nghĩ đến đêm đó là Clayton lại giận dữ. Bởi vì sự vô cảm nhẫn tâm của Stone, Clayton đã bị tước bỏ niềm vui theo đuổi và giành lấy Whitney. Mặc dù nó lúc thăng lúc trầm, chàng đã đang thích thú với cuộc tán tỉnh bạo dạn của mình, bao gồm cả những chối bỏ kiêu kỳ của Whitney. Nàng khiến chàng phải giành lấy từng inch một, nhưng mỗi thắng lợi là một chiến thắng đáng quý, có ý nghĩa hơn vì nó thật khó đạt được.

Nhưng gần đây có những lúc sự kiên nhẫn có nguy cơ thất trận trước ham muốn của chàng. Khi nàng châm chích và cãi cọ với chàng, phải sử dụng đến ounce kìm chế cuối cùng để chàng không giật lấy nàng vào vòng tay và khuất phục sự nổi loạn của nàng với bàn tay và miệng chàng. Chàng đang bê trễ với những mối quan tâm làm ăn và tài sản của mình, nhưng chỉ khi chàng quyết định rằng nàng phải làm quen với cuộc đính hôn của họ sau khi họ đám cưới, nàng nhìn chàng bằng đôi mắt xanh không thể tin nổi, và chàng không thể khiến mình sử dụng quyền lực chàng có để buộc nàng kết hôn với chàng.

Thở dài, Clayton quay đi khỏi cửa sổ. Không một phút chàng từng nghi ngờ rằng về việc Whitney sẽ kết hôn với chàng. Nàng sẽ kết hôn với chàng cho dù vui lòng hoặc không. Trong trường hợp sau, kết quả mối quan hệ của họ và trận chiến đó sẽ phải diễn ra trên giường của chàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.