Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 24: - Quận chúa bị bệnh




Hai người lên xe về nhà, lúc đi ngang qua Lý Ký, Điền Mật Nhi thả chậm tốc độ xe nghiêng đầu nhìn quanh, Triệu Phương Nghị tuy uống hơi nhiều nhưng cũng vẫn lưu ý quan sát đường xá.

Anh hỏi cô: "Mới vừa rồi ăn chưa no?"

Điền Mật Nhi thấy có chỗ dừng xe liền đánh tay lái đỗ vào, tắt máy, kéo phanh, cởi dây an toàn ra nói: "Ăn no, nhưng vẫn còn có chỗ trống để chứa thêm một bát mì, coi như bữa ăn khuya thôi."

Mồ hôi của anh liền đổ ra như thác... Phụ nữ có thai khẩu vị thật tốt, người nhỏ như vậy mà sức ăn thật lớn, Đại lão gia như anh bây giờ nhìn thấy cô ăn cơm, tâm cũng run cầm cập, sợ cô làm vỡ bụng mình. Cơm tối chưa tiêu hết liền ăn bữa khuya, chỉ có thể nói một câu khẩu vị thật tốt.

Bình thường Lý Ký đều rất đông, hiện tại cũng đã qua giờ ăn nên người cũng không có nhiều như vậy. Điền Mật Nhi nhìn thực đơn, có chút bối rối không biết nên chọn món nào, thịt bò hầm khoai tây cũng muốn ăn, sườn xào tương cũng muốn, xương hầm cũng muốn ăn nữa!!

"Muốn ăn thì cứ gọi, còn dư thì xách về, ba mẹ giờ này chắc cũng chưa ngủ đâu, bọn họ cũng thích ăn những thứ này." Triệu Phương Nghị gọi nhân viên phục vụ mang mấy món mà Điền Mật Nhi muốn ăn lên, lại gọi thêm một bình trà đặc nữa.

Sau khi thức ăn được đưa lên, Điền Mật Nhi tiêu diệt hai miếng sườn, một khúc xương ống, một bát canh xương, cùng không ít thịt bò và khoai tây. Triệu Phương Nghị ở một bên nhìn vợ mình ăn uống ngon lành cũng mãnh liệt rót nước trà uống, chợt nhớ tới mới vừa rồi ở bữa tiệc hình như chỉ có uống, không có ăn gì cả. Nhịn không được cũng gọi thêm một bát canh xương, thấy rất thơm liền húp xoàn soạt. Mới vừa rồi một bàn kia nhìn rất phong phú, nhưng thực tế thì vẫn bị đói, nào có miếng thịt lớn như thế này.

Hai người ăn uống ngon lành, đem đồ ăn còn dư xách về, không hề lãng phí. Kể từ khi Điền Mật Nhi tới Triệu gia thì vẫn giữ thói quen tiết kiệm rồi, canh xương lấy về hãy còn nóng, Điền Mật Nhi lại ăn tiếp hai miếng sườn. Triệu Phương Nghị không dám để cho cô ăn nữa sợ cô sẽ vỡ bụng ra mất.

Bà Phương Di nói: "Phụ nữ mang thai đều như vậy, giống như động không đáy vậy. Lúc này mới như vậy thì đã thấm vào đâu, chờ bụng lớn hơn tí nữa khẩu vị còn tốt hơn, ăn ngon miệng đối với thai nhi tuy tốt nhưng cũng phải chuyên cần vận động, nếu không mập quá nhanh đối với cơ thể cũng không tốt, qua ba tháng thai yên rồi thì phải vận động nhiều một chút."

Điền Mật Nhi liền vâng dạ gật đầu, cơ thể của mẹ khỏe mạnh mới tốt cho thai nhi, vì con của mình cô nhất định có thể làm được.

Buổi sáng Điền Mật Nhi liền tạo thêm việc để làm, đó là đi bộ, cũng có thể cùng bà Phương Di đi chợ mua thức ăn. Đồng nghiệp nhiều năm trước kia đều là hàng xóm cũ, hiện tại cũng vẫn lui tới, lại tụ tập nhau lại cùng nhau nhảy một bản, đánh cờ, đánh bài hoặc là làm việc gì đó. Vừa ra khỏi cửa đều là người quen, thấy Điền Mật Nhi ngày ngày đều nhẫn nại đi chợ cùng với mẹ chồng, ai cũng đều khen.

Bà Phương Di cũng khen theo, làm mấy bà bạn già kia vô cùng ghen tị, chính bà cũng rốt cuộc cũng cảm thấy hãnh diện ròi, trước kia nghe thấy bọn họ khoe khoang cháu nội mình thế này, đáng ghét ra sao, bướng bỉnh như thế nào, hiện tại bà cũng tìm được cảm giác như vậy rồi.

"Bác sĩ nghi ngờ mang thai đôi, tôi mới dẫn nó chuyên cần hoạt động nhiều, phơi nắng nhiều vào, đến lúc sinh cũng ít bị đau hơn, mà nó cũng thích đi cùng với tôi thích mua cái gì, thích ăn cái gì cũng tiện hơn. Con dâu của tôi có nhiều tính tốt, lời người già nói đều nghe theo, so với con gái ruột còn thân thiết hơn ấy chứ. Không giống với thanh niên hiện nay, đều muốn thể hiện chủ ý của mình, cái gì cũng làm ngược với các trưởng bối, còn nói cái gì là cá tính, nói chúng ta là những người già cổ hủ quá hạn. Nhớ ngày đó tôi theo đuổi tiến bộ, bọn chúng vẫn còn đang ở trong bụng mẹ, người Trung Quốc luôn giữ lễ nghĩa, đạo đức, đến thế hệ của bọn nó cũng bị bại hoại theo rồi."

Nói một chút nữa lại đem mâu thuẫn trong nội bộ quần chúng đẩy lên cao rồi, còn nói đến cả lập trường giáo dục của quốc gia chứ, xuất thân từ cán bộ phải biết giữ kỷ cương trong gia đình của mình. Lại theo đó mà nói đến việt xây dựng quốc gia, lại nói đến thể chế giáo dục, Điền Mật Nhi có muốn chen miệng vào cũng không lọt, liền coi như mình là người vô hình vậy. Các cô các bác ở đây sau lưng đều nói tư cách của cô tốt như vậy còn có thể nuôi dạy con, không hổ tốt nghiệp đại học danh tiếng, giảng viên đại học so với cái đám người trẻ tuổi nôn nôn nóng nóng cả ngày hấp tấp vội vàng kia còn mạnh hơn nhiều.

Một số người hàng xóm, biết chút ít ẩn tình, liền nói: "Xem lão Triệu nhà người ta, mới thật gọi là có phúc, đến già cũng không phải quan tâm đến chuyện gì, con trai thăng tiến, con dâu lại hiếu thuận. Nhớ ngày đó con trai của bà từ trên chiến trường trở về bị thương không nói, còn bị nhà lão Lý thoái hôn nữa. Lúc ấy làm cho lão Triệu buồn một thời gian, người cũng gầy đi không ít, nhưng ngoài miệng lại nói rằng không có gì."

"Nhà Lão Lý? Nhà Lý Thành Thụy phải không? Nghe nói thời gian trước mới bị đình chức kiểm tra rồi." Một bác gái liền mang tin tức vừa nghe được nói ra.

"Cũng không phải là nhà của ông ấy! Tổng giám đốc Phú Hải bị ngã ngựa, lão Lý cũng bị dính líu trong đó, cấp trên rất coi trọng chuyện này, muốn điều tra thật kỹ đấy. Đúng rồi, mọi người còn nhớ người thanh niên lái xe đưa đón con gái nhà ông ta chính là anh ta? Ngày lễ ngày tết đều có xe đi, xe đến nhà bọn họ biếu đồ, người này chính là tổng giám đốc Phú Hải đấy, nhớ ngày đó chúng ta còn tưởng rằng đó chính là rể hiền nhà lão Lý cơ đấy." Không hổ làm ở bộ phận tuyên vô cùng thông hiểu các tin tức ở xung quanh.

"Nhưng tổng giám đốc Phú Hải đó hình như đã có gia đình rồi, đứa bé cũng không còn nhỏ! Không trách được lão Lý có liên quan, đừng nói cái khác, chỉ bằng việc cô gái nhà họ và Phú Hải kia có quan hệ không minh bạch thì nhà bọn họ cũng là đối tượng trọng điểm thẩm tra rồi." Các đồng chí công an đã đến nhà rồi, năng lực phân tích hình sự của họ thật là mạnh.

Các bác gái lại bắt đầu thổn thức, đang ở quan trường, dù là đi nhầm một bước, cũng sẽ hãm sâu vào trong vũng bùn đấy.

"Bây giờ nhìn Triệu gia nhà người ta, như mặt trời ban trưa, đoán chừng Lý gia hối hận đến nỗi ruột trong bụng cũng xanh lè rồi."

"Mấy năm trước đã hối hận rồi, tới náo loạn một hồi nhưng vẫn phải trở về đấy. Có nhớ con gái của lão Lý Gia đã từng ra nước ngoài học hai năm hay không, nhưng thật ra là bỏ trốn cùng với một người đàn ông ngoại quốc đấy, bị người ta vất bỏ, lại quay trở về đây. Ban đầu lúc người ta bị thương thì từ hôn, cũng không phải là cao quý gì, người Triệu gia cũng không phải là ngồi không, sao có thể đón nhận cô ta chứ. Huống chi lúc ấy Mật Nhi cũng đã vào cửa rồi, lại rất hiểu chuyện nên hai vợ chồng lão Triệu cũng rất che chở."

"Ai cưới được cô con dâu như vậy mà không che chở chứ, xem cha mẹ chồng như cha mẹ ruột của mình, nhà mẹ đẻ cũng có thể dựa vào được, bản thân thì lại ưu tú. Đây chính là Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, gà đen đi rồi, chim phượng hoàng lại đến." Một đám người ồn ào lộn xộn, người này một câu, người kia một câu.

Chợt có bác tinh mắt, chỉ tay nói với bác kia: "Nhìn xem, đó không phải là lão Lý sao? Đang đi đến nhà lão Triệu kia kìa."

Ông cụ không hổ danh xuất thân từ lính trinh sát, sức quan sát không phải là bình thường, già rồi mắt cũng mờ nhưng so với nhiều người vẫn còn tinh tường chán. Thật đúng là hai vợ chồng Lý Thành Thụy và Ngụy Kim Linh đang đi tới. Hai nhà từ ngày đó vẫn luôn không có lui tới, chợt tới cửa viếng thăm, không cần đoán, cũng biết là vì chuyện của Phú Hải mà đến.

Lý Thành Thụy ôm một túi lớn đến, vừa mở ra bên trong đều là những xấp tiền, ánh mắt của ông ta rất khẩn thiết, như người chết đuối nhìn thấy bè gỗ, nói: "Ông anh à, cầu xin ông anh cứu mạng! Những thứ này nếu không đủ thì vẫn còn nữa, chỉ cần ông anh không tra cứu, thì Phú Trường Hải chắc sẽ không mở miệng khai tôi ra đâu."

Lời nói còn nắm chắc như vậy, Triệu Quốc Đống có chút tò mò tại sao lão ta lại quả quyết như vậy, dựa vào cái gì chứ. Bọn chúng là một nhóm quan chức tham nhũng nhận hối lộ, đều có chứng cớ xác thực, thế mà còn dám luồn cúi cầu xin.

Lý Thành Thụy liên tục do dự, sau lại nghĩ đã đến đây cầu xin người ta giúp một tay, phải thể hiện chút thành ý, nên khẽ cắn răng mới lên tiếng: "Lý Như đã mang thai con của Phú Trường Hải, bác sĩ nói có thể là con trai! Mà Phú Trường Hải đã nói, chỉ cần Lý Như sinh đứa bé này ra, hắn tuyệt đối sẽ không để em dính vào chuyện này."

Hóa ra là như vậy, cũng không lấy làm lạ, vợ của Phú Trường Hải chỉ sinh được cho hắn hai đứa con gái, nghe nói các người tình khác của hắn cũng không sinh được con trai. Chỉ là chuyện của Phú Hải bây giờ đã không phải là việc chỉ cần hắn không há mồm là có thể thoát khỏi liên quan, sớm biết hôm nay, ban đầu sao còn làm.

"Cái này ông cứ lấy về, hiện tại chuyện này tôi cũng không thể chen tay vào được, phía trên phái một tổ điều tra, đặc biệt phụ trách chuyện của Phú Hải, tôi cũng có tâm cũng vô lực." Triệu Quốc Đống khai tỏ ánh sáng chỉ đường cho ông ta, cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

Lý Thành Thụy vừa nghe, trong mắt liền lóe lên hy vọng, chuyện này đã nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng biết bên trên đã quyết định xử lý rồi. Nhưng mà ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không thể nhúng tay vào, trong lòng của ông ta cũng biết hi vọng rất mong manh, cuối cùng vừa bất lực lại vừa bất đắc dĩ mà nói: "Nếu sau này tôi gặp chuyện không may, hi vọng ông anh nghĩ đến tình cảm của hai nhà ngày xưa, sẽ bỏ qua chuyện cũ, có thể chăm sóc cho Lý Như hộ tôi."

Triệu Quốc Đống không phải là Thánh Nhân, có thể khoan dung không ngại người khác là tốt lắm rồi, liền nói một câu lập lờ nước đôi: "Tôi sẽ cố hết sức."

Lý Thành Thụy mặt ỉu xìu, vô lực đi ra. Các ông bà đang bàn luận nhìn thấy liền nói: "Nhìn mặt lão ta xám xịt như vậy, khẳng định lão Triệu không đồng ý giúp rồi."

Một người khác lại hừ mũi, nói: "Chuyện Phú Hải hiện tại ai dám động chứ, không sợ bị liên lụy sao! Huống chi hai nhà vốn đã có hiềm khích, không ném đá xuống giếng cũng coi như quá nhân nghĩa rồi."

"Quốc Đống cho tới bây giờ là người có quan hệ rộng nhất, liên quan đến số tiền hối lộ lớn như vậy, người nào dính vào ai mà chẳng chết. Riêng trong đại viện này đã có mấy người bị dính vào, trước mặt tiền tài, thông minh hay lý trí, đều thành hư ảo hết rồi. Biết rõ là không nên, nhưng cũng không chịu nổi hấp dẫn của nó, chuyện đã xảy ra rồi, hiện tại cũng nên chịu trách nhiệm." Nguyên một bác cán bộ chính trị đã về hưu liền nói ra một câu tổng kết rất xúc tích.

Bà Phương Di dẫn điền Mật Nhi ra ngoài đi bộ xong trở lại, nghe nói người Lý gia tới, cũng thấy cảm khái, nhớ ngày đó hai nhà thiếu chút nữa trở thành thông gia. Nếu mà như thế thì không biết hôm nay sẽ là cái cục diện gì, là do dự có ra tay giúp đỡ hay cũng bị dính dấp vào trong đó.

"Thời gian trước ở trên quảng trường gặp bà Ngụy, bà ấy còn khoe khoang con gái mua cho một sợ dây chuyền rất đẹp, nghe nói Lý Như còn là quản lý gì đó. Không ngờ chẳng được bao lâu, ban đầu đủ loại chỗ tốt, ngược lại thành bùa đòi mạng rồi. Nếu là tội danh là thật, lão Lý sẽ bị xử phạt ra sao chứ?" Bà Phương Di liền hỏi chồng mình.

Sắc mặt của Triệu Quốc Đống cũng rất nặng nề, cái này ông còn chưa nói với người khác, tổ điều tra ở ngoài sáng, còn ông thật ra thì ở trong bóng tối điều tra chuyện này. Cho nên phía trên có ý gì ông là người hiểu rõ nhất, rung núi chấn hổ, mượn chuyện của Phú Hải lần này để hung hăng gõ chuông báo động cho những quan chức khác. Lý Thành Thụy là người bị xử lý sớm nhất trong đám kia quan viên của Phú Hải, dính dấp cũng sâu nhất, nếu như thực sự định tội, theo như bộ luật của nước họ chính là thi hành xử bắn.

Phương Di nghe vậy cũng bị ‘ hù dọa ’ một chút, mặc dù hai nhà có chút ân oán, nhưng cũng không thể nhìn nhà người ta xui xẻo mà hả hê.

"Chuyện này cũng không thể nói ra ngoài, nếu không tôi chính là người gánh trách nhiệm." Triệu Quốc Đống hạ khẩu lệnh.

Bà Phương Di trừng mắt liếc ông một cái, nói: "Tôi nhiều năm làm cách mạng như vậy, điều lệ bảo mật vẫn không quên đâu. Chỉ là chuyện nếu không liên quan thì ông cũng nên giúp người ta một chút! Những năm qua tôi cũng đã nhận ra, ban đầu mặc dù Lý Như có lỗi, nhưng cũng là bởi vì con của chúng ta căn bản là đối với cô ta cũng không có để ý. Nếu như nó một nửa quan tâm như đối với Điền Mật thì Lý Như cũng không thể đi tìm người khác. Ban đầu vừa nói chia tay, Phương Nghị cũng sảng khoái đồng ý, giống như vừa được giải thoát vậy. Hơn nữa nhà chúng ta hiện tại cũng vô cùng mỹ mãn, chuyện trước kia cứ cho qua đi, nghĩ nhiều tới những điểm tốt của bọn họ trước kia là được."

Con người ta một khi đã lớn tuổi, cũng sẽ hay nhớ lại chuyện trước đây, hơn nữa cũng không còn suy tính thiệt hơn nhiều nữa. Triệu Quốc Đống cũng thở dài, nói: "Tận lực thôi, chỉ là về việc này, tôi chỉ sợ thật sự có tâm vô lực rồi."

Nói thế, đủ để chứng minh tình thế này nghiêm trọng cỡ nào.

"Phía trên đã lên tiếng, điều tra thật kỹ, bất luận kẻ nào cũng không được bao che. Còn ai dám làm trái chứ..., không ít người có quan hệ trực tiếp cũng né tránh cả rồi, phía trên để cho tôi tham gia, chính là coi trọng tôi là người công tư phân minh." Triệu Quốc Đống nói.

"Nếu đã như vậy thì chỉ có thể giải quyết việc chung mà thôi. Đường trên chân đều là do mình đi, ai bảo ông ta đi vào con đường đó, thì phải gánh chịu hậu quả thôi." Bà Phương Di lại nói.

Giai đoạn kế tiếp là tẩy trừ một loạt, Phú Trường Hải thật có thể ngậm chặt miệng, cho dù có đặt bao nhiêu chứng cứ ở trước mặt, vẫn kiên quyết không thừa nhận Lý Thành Thụy nhánh có tham gia, muốn bảo vệ cho lão ta. Tuy thiếu khẩu cung, chỉ là chứng cớ rành rành cũng bị xét xử trọng tội, Lý Như lại dùng một số tiền lớn để lo lót, nên tội cũng nhẹ đi một chút, chỉ bị phán tội danh tòng phạm mà thôi. Khai trừ ra khỏi đảng, cách chức, bị tuyên án hai mươi năm tù kèm theo tước đoạt quyền lợi chính trị cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.