Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 21: - Phiên ngoại: Câu chuyện lễ trung thu*




Bà Phương Di dẫn Điền Mật Nhi đến bệnh viện trung tâm thành phố, tìm đến chỗ Viện trưởng Vương là bạn học cũ của bà. Viện trưởng Vương có dáng người cao ráo văn nhã, thoạt nhìn cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, trông rất thành thục. Nói chuyện cũng rất khôi hài, bạn học cũ cũng thật lâu chưa gặp mặt liền tán gẫu đến chuyện đi học trước kia.

"Nhớ ngày đó mẹ chồng con ở trường học không có ai dám trêu chọc bà ấy cả, không ngờ hạt tiêu nhỏ bây giờ cũng đã thành bà nội rồi." Viện trưởng Vương liền lên tiếng nhạo báng.

Bà Phương Di liền cười một tiếng, châm biếm lại: "Còn nói tôi đâu sao, cũng không biết người nào, ngày xưa thổ lộ với Thẩm Thục Phân xinh gái nhất trường, sau khi bị cự tuyệt liền khóc lóc mất mấy ngày, nước mắt, nước mũi hòa thành một đống. Tôi phải tốn tiền mời ăn thịt xiên đến lúc đó mới không khóc nữa."

Ở trước mặt con cháu bị vạch trần nội tình như vậy, viện trưởng Vương liền cười ha ha nói: "Hảo hán sẽ không đề cập tới chuyện năm đó, không phải cuối cùng cành hoa Thẩm Thục Phân này đã bị tôi lấy về nhà, giặt quần áo nấu cơm cho tôi hay sao."

Bà Phương Di khinh thường nói: "Cũng không biết Thẩm Thục Phân coi trọng ông cái gì, đúng là mèo mù vớ được cá rán."

"Aiz, bạn học cũ à, lời nói này thật không phúc hậu tí nào, cái này chúng ta phải gọi là vua nhìn trúng dân nữ, thế mới chính xác!"

Ba người cười cười nói nói đi tới khoa phụ sản, viện trưởng Vương giới thiệu trưởng khoa phụ sản Hứa cho hai người làm quen.

"Đây là tiểu Hứa, là đệ tử mà tôi tâm đắc nhất! Về sau Mật Nhi cứ trực tiếp tìm cô ấy là được. Về phương diện đỡ đẻ và gây mê đều rất lợi hại, đến lúc đó cháu sinh thường hay sinh mổ cũng không có vấn đề gì." Mấy người lại tiếp tục hàn huyên một lúc nữa.

Bởi vì chưa sinh con bao giờ, nên Điền Mật Nhi đối với loại chuyện như vậy ngoài tò mò ra thì cũng rất sợ hãi. Trước kia nghe người ta nói sinh mổ sẽ ít khổ sở hơn, hơn nữa vết mổ cũng không lớn. Nhưng đã có tám mươi chín mươi sản phụ nói rằng, khi sinh con cái đó sẽ mở rộng ra để đứa bé chui ra, không những chỗ đó bị rách ra mà đối với cơ thể nguyên khí tổn thương cũng lớn, quá trình phục hồi lại càng thêm khổ sở.

"Vậy sinh mổ tốt hay là sinh thường tốt?" Điền Mật Nhi liền hỏi.

Trưởng khoa Hứa đầu tiên là từ góc độ chuyên nghiệp phân tích hơn thiệt, hiện tại nếu sinh mổ sẽ rạch một đường thẳng ở dưới rốn chừng mười phân, cũng ít đau hơn. Nhưng cuối cùng vẫn đề nghị cô nên tận lực sinh thường thì tốt hơn, bởi vì trải qua quá trình rặn đẻ đè ép để đứa trẻ trôi ra thì thần kinh vận động cùng với năng lực phát triển sẽ tốt hơn, hơn nữa sức miễn dịch cũng cao hơn so với muốn so với sinh mổ.

Xem ra kỹ thuật mổ ngang vẫn còn chưa được lưu hành, vừa nghĩ tới dưới rốn có vết sẹo dài như vậy, về sau mặc quần cũng không giấu được sẽ rất đáng sợ. Chỉ là nghe nói sinh thường sẽ vô cùng đau đớn, cũng không biết mình có nghị lực đó hay không. Huống chi nếu là rặn ra được một nửa mà không thể rặn được nữa thì thế nào, nghe nói trong trường hợp như vậy có thể dùng móc sét đỡ đẻ hoặc là cho vào bên trong để lôi đứa bé ra. Nhưng nghe nói nếu dùng móc-sét đỡ đẻ thì đầu của đứa bé sẽ bị ảnh hưởng vô cùng không tốt. Khi đẻ không phải những bộ phận kia sẽ lộ ra bên ngoài sao như vậy thì thật xấu hổ, nhưng đây lại chính là quy luật hoàn toàn bình thường không thể không trải qua được.

"Ha ha, không cần phải sợ hãi, đây là bản năng của người mẹ rồi, có người sinh nhanh thì từ lúc đau bụng sinh đến lúc đẻ không tới nửa giờ là xong rồi. Hơn nữa chúng tôi có những bà đỡ đặc biệt có kinh nghiệm, chỉ cần ngôi thai thuận thì không có gì làm khó được bọn họ cả. Bây giờ còn có máy móc cực kỳ tân tiến, khi khám thai nếu thấy ngôi thai không thuận hoặc có vấn đề gì cũng sẽ nhanh chóng phát hiện ra, nên sẽ không bị nguy hiểm. Đừng quá lo lắng, tâm tình của mẹ không tốt, về sau sinh đứa bé tính khí cũng sẽ không được vui vẻ."

Trưởng khoa Hứa nói chuyện vừa nhẹ nhàng lại chuyên nghiệp, khiến Điền Mật Nhi cũng an tâm không ít, cảm thấy sinh con cũng không phải là việc gì to tát, khó khăn nữa rồi.

"Hiện tại mỗi nhà chỉ sinh một đứa nên cũng yếu ớt hơn nhiều, lúc ấy tôi sinh đứa đầu bên cạnh một người cũng không có, trước khi đẻ còn xách một thùng nước lớn đấy. Như bây giờ là hạnh phúc lắm rồi, mang thai mà cứ sợ cái này, sợ cái kia. Ở nhà nói thế nào nó cũng đều không tin, bác sĩ cũng đã nói như vậy rồi, có thể an tâm được chưa." Phương Di tựa như giận nhưng lại không phải là giận, trên mặt thương yêu cưng chiều nhìn Điền Mật Nhi mà nói.

Viện trưởng Vương lát nữa còn có buổi họp nên cũng không thể ngồi lâu, liền nói: "Một lát nữa kiểm tra xong đừng đi đâu, cùng nhau ăn một bữa cơm đã, đã lâu không gặp nhau, chúng ta phải ngồi hàn huyên lâu lâu một chút. Nói như vậy còn phải nói bà đấy, Phương Di, nếu không có việc thì không nhớ đến bạn cũ như tôi rồi, nhiều năm như vậy tình cảm cũng phai đi nhiều rồi."

"Được rồi, lát nữa còn phải mời cả tiểu Hứa nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, chỗ thì tùy bà chọn tôi mời khách, không được từ chối đâu đấy. Lại nói đến tình cảm, lại không phải sợ Thẩm Thục Phân nhà ông ghen hay sao, lại để cho ông ngủ một tháng ghế sofa thì khổ." Ha ha.

Dường như bên trong chuyện này còn có chút ẩn tình thì phải, chỉ là nhìn ra được đọng lại giữa hai người giữa bọn họ chính là một chữ tình, nếu không theo gen di truyền của lão Triệu nhà cô ghen đến độc tài lợi hại nhất như vậy thì cha chồng cô sao có thể để cho vợ mình chuyện trò vui vẻ với đàn ông khác như vậy được.

Hai người hẹn xong, Điền Mật Nhi đã nằm ở trên giường, vén áo lên rồi kéo quần xuống một chút, trưởng khoa Hứa tự mình khám cho cô. Bôi lên trên bụng cô một chút dịch trong suốt rồi đưa dụng cụ siêu âm thăm dò khắp nơi.

"Các chỉ tiêu cũng rất phù hợp, khung chậu và phần phụ cũng không bị viêm, yên tâm đi, chỉ cần giữ vững thế này thì cô nhất định có thể sinh được một đứa trẻ khỏe mạnh."

Bà Phương Di cũng muốn biết là trai hay gái, nghe người ta nói siêu âm là có thể biết được, trưởng khoa Hứa liền nói: " Cái này phải bốn năm tháng mới biết được, nếu tò mò, sau này trở lại kiểm tra sẽ nhìn lại. Nhưng mà chúng tôi đã quy định là không cho phép tiết lộ giới tính của thai nhi, hai người đừng nói ra ngoài nhé."

Đó là dĩ nhiên, người ta tốt bụng giúp một tay, cũng không thể khiến người ta bị liên lụy được. Trưởng khoa Hứa đang cẩn thận kiểm tra, chợt nói: " Ái chà, có hai túi ối, hình như là mang thai đôi rồi!"

"Thật sao?" Bà Phương Di và Điền Mật Nhi vui mừng hỏi lại.

Trưởng khoa Hứa cẩn thận nhìn lại một chút, chỉ vào màn ảnh để bà Phương Di nhìn vào, rồi nói: "Vâng, trước mắt nhìn thấy hai túi ối, bác xem này, ở đây có hai chấm tròn. Chỉ là không ngoại trừ trường hợp dừng lại để phát triển tự nhiên để hấp thu, nhưng tình huống như thế cũng không nhiều lắm, em trở về tận lực bổ sung dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều, ăn nhiều thức ăn và trái cây có màu xanh. Vận động nhiều một chút, hấp thu ánh mặt trời tự nhiên, đợi đến ba tháng thì liền ổn định thôi."

A, Điền Mật Nhi ôm lấy bụng, sợ bị mất đi một trong hai đứa bé, cảm thấy thời gian này cô kiêng ăn thật sự là quá không nên rồi.

"Không cần quá khẩn trương, tâm tình của người mẹ mà bị dao động quá lớn, đối với cục cưng trong bụng sẽ có ảnh hưởng lớn nhất. Thuận theo tự nhiên thôi, nếu là bị hấp thu, cũng chỉ là đang nói rõ đứa bé không được khỏe mạnh thôi, theo góc độ chuyên gia mà nói đây là chuyện tốt." Trưởng khoa Hứa không sợ bị làm phiền liền giải thích cho cô rõ ràng, lại mượn sách từ chỗ bác sĩ thực tập để trích dẫn cho cô hiểu.

Mặc dù hiểu, nhưng Điền Mật Nhi vẫn hy vọng có thể giữ được hai đứa bé, bà Phương Di nghe xong cũng khẩn trương, ngay cả xe cũng không để cho lái, gọi điện thoại tới cho Triệu Quốc Đống bảo tài xế đến đón. Sau khi cùng viện trưởng Vương và trưởng khoa Hứa cơm nước xong, ở trên xe bà Phương Di bảo cô tạm thời về nhà ở, chờ ba tháng sau thai nhi ổn định muốn trở về kia thì về. Hiện tại bà cũng đã về hưu ở nhà, có thể chăm sóc cho cô tốt hơn, chuyện nhà cũng không cần cô quan tâm, mà điều kiện hoàn cảnh lại tốt hơn nhiều. Không giống như ở trong đơn vị, muốn mua cái gì cũng đều không dễ dàng, cả ngày lại phải nghe những tên lính kia ‘ hô hô ha ha ’ hô khẩu hiệu, trời còn chưa sáng liền vang lên tiếng còi báo hiệu, sẽ không được ngủ ngon giấc.

Hiện tại đứa bé đứng thứ nhất rồi, nên Điền Mật Nhi cũng đồng ý, Triệu Phương Nghị nghe thấy cô không trở lại còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đấy. Chuyện trong đoàn liền giao cho chính ủy, chạy như bay trở về nhà ba mẹ, vừa vào cửa liền nhìn thấy Điền Mật Nhi và Ngụy Tỳ đang ở trên sô pha ăn vải thiều.

"Bác sĩ nghi ngờ em mang thai đôi, phải chú ý đến dinh dưỡng, nghỉ ngơi nhiều nếu không sẽ ảnh hưởng đến thai nhi." Bác sĩ cũng nói trường hợp kia... Tỷ lệ thật ra rất nhỏ, nhưng cẩn thận vẫn hơn, nên chú ý một chút.

"Ừ, ở nhà để mẹ chăm sóc cho em, ở bên kia anh không phải lúc nào cũng bên cạnh em được, cũng không thấy yên tâm. Về sau cũng đừng lái xe nữa, bảo tài xế đưa đón em, nếu không thì đừng đi làm nữa, bảo cha xin cho nghỉ dưỡng thai!"

..., Không được thế này, cũng không được thế kia, coi như bị nhốt trong lồng kính vậy.

"Bác sĩ nói chú ý cẩn thận là được, ở một chỗ cũng không tốt, nên vận động nhiều một chút tốt hơn." Điền Mật Nhi nói.

Bà Phương Di liền phụ họa theo, rửa trái cây bê tới bàn, nói: "Chỉ cần không kịch liệt là được, phải hoạt động nhiều trong ngày thì sau này đẻ mới có hơi sức, không hoạt động thì thai nhi cũng không quay đầu được, ngôi thai cũng sẽ không thuận. Lúc mẹ sinh con, khi chuẩn bị xuống xe đã bắt đầu muốn đẻ rồi, người ta làm thì mình cũng làm, nên lúc sinh con chưa tới nửa giờ đã xong rồi."

"Con xem, lại nói đến con khi đó. Nuôi con một tháng mới mất có mấy đồng tiền, hiện tại không phải cũng cao lớn rắn rỏi như vậy sao! Lúc đó làm sao được như bây giờ, ăn uống kham khổ hơn nhiều." Triệu Quốc Đống cũng không vui khi nghe vợ mình nói như vậy, giống như ngày đó ông đối xử với bà không tốt vậy, lúc ấy trong nhà không nói là có điều kiện tốt, nhưng cũng không phải là không có tiền, nhưng thời đấy làm gì có nhiều đồ ăn như bây giờ.

Lúc mang thai muốn cho bà chút trái cây ăn ngon, nhưng tìm kiếm chừng mấy ngày cũng không mua được, cuối cùng mới mua một cân lê đông lạnh, sau lại còn liên lạc với bạn bè ở nước ngoài, mua được cho bà hai hộp sữa bột. Giai đoạn sinh đứa thứ ba mới tốt hơn một chút, khi đó trong tay cũng có quyền rồi, cũng không cần cha mẹ chiếu cố nữa, bởi vì hai đứa con trước bị thiệt thòi thiếu đủ thứ, cho nên với đứa con út này mới đặc biệt ủng ái, không ngờ cưng chiều lại tạo ra cho nó tính khí ngang ngược như vậy.

Phương Di nghe lời này cũng thấy tức, chuyện vừng thối thóc mục cũng đều lôi ra, run run nói: "Ăn uống không thiếu thốn là gì, cả ngày chỉ có khoai tây ăn kèm với củ cải trắng, một chút dinh dưỡng cũng không có, con trai lúc sinh ra so với con mèo con không lớn hơn bao nhiêu. Mẹ ông có chút đồ ăn ngon liền giấu đông giấu tây, sợ mấy đứa con dâu ăn trộm mất. Lúc ấy tôi nghĩ sau này có con dâu tôi sẽ không làm như vậy, con gái nhà ai mà không phải là con, phải suy bụng ta thì ra bụng người thôi."

"Đúng vậy, người quen hay không biết có ai mà không nói nhà chúng ta mẹ chồng giống y như mẹ ruột vậy." Điền Mật Nhi cất lời nói xoa dịu bầu không khí đầy thuốc súng này, bố mẹ chồng tranh cãi, con trai và con dâu ở giữa, chẳng khác gì nhân kẹp giữa bánh quy tư vị cũng không dễ chịu gì.

Bà Phương Di trợn mắt nhìn chồng mình một cái, ý muốn nói chuyện này coi như xong, không cần phải tranh cãi nữa, lại hỏi Điền Mật Nhi: "Buổi tối muốn ăn cái gì, để lát nữa bảo dì giúp việc đi mua thức ăn."

Điền Mật Nhi suy nghĩ một chút, báo tên một dãy đồ ăn ra: "Cổ vịt, cá chần nước sôi, xách bò xào, sườn chua ngọt nữa!"

"Đều là món cay cả! Người xưa đã nói, chua nam nhạt nữ, chẳng lẽ trong bụng con chính là con gái?" Phương Di nói.

Điền Mật Nhi vuốt bụng, bị bà Phương Di chọc cười mà nói: "Mẹ, chẳng lẽ mẹ lại trọng nam khinh nữ sao!"

"Phi, phi, mẹ con là người như vậy sao, sinh trai hay sinh gái, còn không phải là cháu ruột của ta sao. Chỉ là sinh con trai ít phải quan tâm hơn, khỏe mạnh hơn, không giống như con gái đi đến chỗ nào cũng đều thấy lo lắng cả."

Lúc này tiểu Ngụy Tỳ đang đứng ở trên ghế sô pha, một tay cầm quả vải, nói: "Em trai, em gái con đều muốn, ông nội nói rồi, hai tay đều bắt, hai tay đều muốn cứng rắn."

Làm mọi người trong nhà cười ầm lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.