Cô Nhóc Bướng Bỉnh Và Đại Ca Cố Chấp

Chương 17: - Quận chúa quan trọng hơn




Nhìn Triệu Phương nghị nghiêm túc bình tĩnh, trầm ổn trọng nghĩa, trong nóng ngoài lạnh. Cũng sẽ không nói những lời ngon tiếng ngọt, ở đời này chính là cọc gỗ, là cây không thông suốt, không hiểu tình thú lãng mạn. Nhưng anh sẽ vĩnh viễn kiên quyết đứng ở sau lưng của cô, yên lặng che chở, trông chừng, vì cô mà chống đỡ tất cả những mưa gió của cuộc đời, cũng không do dự, cũng sẽ không sợ hãi.

Là một người trong lòng có hoa sẽ không lộ ra ngoài, nói khó nghe là mang chút chủ nghĩa của đang ông, ít nhiều có chút chuyên quyền độc đoán. Nếu Điền Mật Nhi là một cô gái mười mấy hai mươi tuổi thì cuộc hôn nhân của hai người chắc chắn sẽ không hài hòa, nhưng cô đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm của cuộc sống trước đây, cho nên đối với cuộc sống hiện tại sẽ bao dung nhiều hơn so đo thiệt hơn.

Sau khi lấy bằng tốt nghiệp, Điền Mật Nhi cảm thấy cuộc sống giống như vừa tròn đầy thêm một chút, đi một chuyến đến bệnh viện, tháo vòng tránh thai xuống. Bác sĩ nói tốt nhất ba tháng sau mới thụ thai, vừa đúng thời gian này trong quân đội có lễ duyệt binh, chờ điều dưỡng thân thể thật tốt, thì không thể nghi ngờ bọn họ sẽ sinh được một cục cưng thật khỏe mạnh.

Những thứ như thuốc men..., đồ ăn cay lạnh.., mỹ phẩm cũng nên tránh, mặc dù cách cái bụng, căn bản đối với thai nhi không có ảnh hưởng gì lớn, nhưng người làm mẹ luôn muốn cho con mình những điều tốt nhất. Có điều kiện thì phải tranh thủ tốt hơn, không có điều kiện thì nghĩ ra điều kiện.

Trải qua hai đời, đây là lần đầu tiên Điền Mật Nhi mong đợi, thấp thỏm như vậy, không biết đứa con của mình tương lai sẽ trông như thế nào, lại sợ bị bệnh gì đó mà sinh được, khiến cho nguyện vọng làm mẹ tan thành bong bóng xà phòng. Bác sĩ đã cẩn thận kiểm tra mấy lần, lại kiên nhẫn trấn an, trước khi mang thai không nên ưu buồn suy nghĩ nhiều.

Ở thời này sinh con còn không phải là chuyện lớn gì, người coi trọng giống như Điền Mật Nhi còn quá ít, cũng may bác sĩ bây giờ ai cũng đều nghiêm túc, có trách nhiệm. Bác sĩ chính là người khám bệnh kê đơn, không kiêm thêm bán thuốc mở tiệm, công chức một vốn một lời nên trong công tác vẫn tràn đầy nhiệt tình.

Điền Mật Nhi cũng biết là mình khẩn trương, nghe nói nếu như vậy rất không dễ dàng thụ thai, chuyện như vậy thuận theo tự nhiên là tốt nhất, đây cũng là bản năng của người. Hỏi han các thức ăn bổ dưỡng, tính toán bây giờ bắt đầu không giữ quy tắc để ý ăn uống. Chỉ là trong người cô bị thiếu chút sắt, bác sĩ cũng nói không cần uống thuốc bổ, nên ăn những thức ăn có chứa nhiều sắt là được. Nhưng cái gì đều không nên quá nhiều, mỗi tuần hai ba lần thì có thể.

Thể chất của Điền Mật Nhi vẫn tương đối yếu, Triệu Phương Nghị muốn huấn luyện cho cô, nhưng mỗi lần đều bị cô lấy việc học hoặc các loại lý khác ra để trốn tránh. Hiện tại chuyện liên quan đến cục cưng, cũng không cần ai phải thúc giục, sáng sớm mỗi ngày đều thức dậy chạy bộ, mặc dù là lâm trận mới mài gươm, nhưng có cũng còn hơn không.

Buổi sáng ăn hai quả trứng gà luộc, uống nửa lít sữa dê, nói đến sữa dê liền không thể không nói một chút rồi. Nếu so với dời sau thì đây chính là sữa tinh khiết thiên nhiên không bị ô nhiễm, không có bất kỳ chất phụ gia nào, ngay cả nước cũng không trộn lẫn vào đó. Dùng nồi nhôm nấu lên, nổi lên một lớp váng màu vàng thật dầy, uống vào một hớp có thể khiến người ta muốn ngất vì mùi ngấy của nó. Điền Mật Nhi trước đó đã cho mấy túi trà vào nồi nấu cùng với sữa, mùi vị cũng đỡ ngấy không ít, nhưng vừa mới đưa vào mũi vẫn còn giữ nguyên mùi vào như vậy. Chỉ là Điền Mật Nhi lại thích uống sữa có mùi gây mũi này, cảm thấy rất đậm đà, hơn nữa hiện tại nếu không uống, về sau có muốn uống cũng không được nguyên chất như vậy nữa. Về sau sợ lại nhiễm nhiễm melamine hoặc các chất khác nữa, thừa dịp còn chưa bị ô nhiễm, uống một lần cũng không đủ được.

Triệu Phương Mỹ cuối cùng cũng đã sinh, một bé trai mập mạp bảy cân rưỡi, cũng àm cho cha mẹ của Lưu Tử Hiên vô cùng vui mừng. Có thằng cháu chống gậy rồi, trăm ngàn năm qua, người Trung Quốc vẫn không thể xóa bỏ được tư tưởng trọng nam khinh nữ này. Vốn quan hệ của mẹ chồng nàng dâu không được hài hòa, nhưng bởi vì có đứa bé này mà cha mẹ Lưu gia đối với Triệu Phương Mỹ cũng độ lượng không ít. Ngay cả bà Phương Di đều cũng thở phào nhẹ nhõm, con gái lớn cũng mới sinh được đứa con gái, chưa khiến cho người ta hài lòng, cái này người làm mẹ như bà cũng cảm giác rất ngượng ngùng. Nhà thông gia nói chuyện cũng vẫn phải nhìn chỗ dựa bên nhà mẹ đẻ, trên công tác còn phải tận lực giúp một tay, vẫn không thể lấy lòng.

Hiện tại con gái thứ hai đã sinh được con trai, cảm giác đúng là không giống nhau, Lưu gia so Triệu gia sự nghiệp lớn hơn, Triệu Phương Mỹ là con gái cao giá, trước kia Triệu Phương Mỹ cùng với mẹ chồng có khúc mắc với nhau, còn sợ mẹ chồng làm chuyện xấu khiến cho hai đứa nhỏ phải ly hôn. Hiện tại đã sinh được con trai, xem bọn họ vui mừng như vậy, dù gì so ra cũng kém hơn nhà người ta rồi.

Thấy nhà người ta được bồng cháu rồi, liền cảm giác trong ngực trống trải rồi, dù gì cũng là cháu ngoại không thể bằng cháu nội của mình được.

Tính tình Triệu Phương Mỹ mặc dù không xởi lởi cho lắm, nhưng ánh mắt không kém, nhìn Phương Di như vậy cũng đoán tám chín phần được suy nghĩ trong lòng bà.

"Thấy thèm rồi sao? Mau bảo con dâu mạnh khỏe của mẹ sinh một đứa đi! Chỉ là chị ta có thể sinh hay không thì cũng còn phải xem lại, kết hôn cũng được bốn năm năm rồi, một tí động tĩnh cũng không có. Mặt ngoài nhìn bóng loáng trơn mềm nhưng có khi lại là một gà không biết đẻ trứng."

Trong lòng bà Phương Di cũng bắt đầu lăn tăn, trước kia thì không nói làm gì, kể từ khi bọn chúng trở lại bà cũng hay nói đến chuyện này. Xem ra cũng không phải là không muốn sinh con, vẫn luôn nói chưa muốn có, đây là không phải là vấn đề về bên trong con người.

"Trở về nên dẫn Điền Mật đi bệnh viện kiểm tra một chút! Anh trai cũng đã ba mươi rồi, cùng tuổi như vậy người kết hôn đã sớm con lên lớp một rồi." Triệu Phương Mỹ quay sang chuyển hướng, người nhà mình thế nào cũng đều tốt, còn những tật xấu đều đặt lên trên người ngoài.

"Nếu thật là có bệnh, phải chữa trị cho nhanh, tranh thủ vẫn còn thời gian, đừng để đến cuối cùng anh trai cũng đã bốn mươi mới gấp gáp, đến lúc đó thật sự gái trinh cũng đã thành đàn bà rồi."

Chuyện đứa nhỏ vẫn là chuyện lớn trong lòng Phương Di, vốn không phải là người hồ đồ, hiện tại cũng bởi vì sốt ruột muốn ôm cháu nên có chút nóng nảy. Phục vụ Triệu Phương Mỹ ở cữ trong tháng, sau đó Phương Di trở lại tìm Điền Mật Nhi nói chuyện.

"Điền Mật à, mẹ cũng không có ý gì khác, kiểm tra một chút cũng yên lòng."

Kể từ khi kết hôn tới nay, Điền Mật Nhi đối với cha mẹ chồng vẫn luôn rất tôn kính kính nể, cảm thấy bọn họ không cổ hủ, hơn nữa đối với mình cũng là quan tâm thật sự. Trong lòng mặc dù nhưng vẫn tự nói với mình là hai vị trưởng bối chỉ là quá nóng lòng thôi, nhưng cũng khó tránh khỏi không thoải mái, có chút suy nghĩ. Vì sao không sinh con thì cũng đở lên người cô, sao không để cho con trai của mình đi kiểm tra trước một chút, nếu như không thì cũng nên để hai vợ chồng cùng đi chứ.

"Mẹ, chúng con đều không có bệnh gì, không cần phải đi kiểm tra." Kinh nguyệt của cô cũng đã muộn hơn mười ngày rồi, mơ hồ cảm thấy tám phần là có, nhưng hai ngày nay vẫn không chưa đi kiểm tra.

Điền Mật Nhi cũng không phải thật tâm muốn đối kháng cùng với bà Phương Di, cũng không phải là cố ý chọc tức bà, trong lòng biết chắc là bà cô nhỏ khích bác rồi, vừa nghĩ tới cô ta ở bên kia hả hê thì liền thấy tức giận rồi. Người với người phải có duyên phận, chủ yếu là nhận thức của Triệu Phương Mỹ, dù sao cũng là người một nhà, lúc nào cũng muốn làm cho mọi người mất hòa khí muốn cho người khác nhìn chuyện cười nhà mình. Trước thì vì Lý Như, hiện tại lại đem chuyện đứa bé ra nói, nếu Triệu Phương Mỹ thật sự là vì chữ hiếu cũng không nói làm gì. Lúc không có chuyện gì sao không nghĩ đến cha mẹ, bị uất ức mới trở về nhà khóc lóc, nhàn rỗi không có chuyện gì lại muốn xem náo nhiệt, người như vậy thật sự làm cho người ta tức chết mà.

Phương Di bắt đầu còn cảm thấy có chút không thể mở miệng, nhưng Điền Mật Nhi liền cự tuyệt ngay lập tức nên liền cảm thấy bốc hỏa. Con trai bà năm nay cũng ba mươi rồi, đều có tuổi rồi, nhưng ngay cả con cũng không có. Mặc kệ công việc có làm tốt bao nhiêu, nếu về sau không có người thừa kế, thì cố gắng cố sống cố chết còn có tác dụng gì, lấy được giang sơn thì khi chết đi của cải để lại cho người nào. Họ cũng không phải là người ngang ngược không hiểu chuyện, trước đây đi học cũng không nói làm gì. Chắc Điền Mật Nhi còn trẻ nên không vội, tám phần là do mới vừa nhận công việc, nên muốn dốc hết sức lực làm nên chút thành tích, sợ có con sẽ vướng tay vướng chân.

Mẹ chồng nàng dâu không hài lòng, nên chia tay không lấy gì làm vui. Kể từ sau khi trở về Điền Mật Nhi chỉ cần có thời gian rảnh rỗi sẽ trở lại thăm cha mẹ mình một chút. Mặc dù cuộc sống của bọn họ có người giúp việc chăm sóc, nhưng làm con gái không thể không tận hiếu được. Hai người bọn họ cũng không thiếu tiền tiêu, hơn nữa chất lượng cuộc sống cũng rất cao, cô trở về cũng chỉ để nói dăm ba câu thăm hỏi, sau đó có thể làm một chút thức ăn, để cho bọn họ thay đổi khẩu vị.

Lần này cô cũng không che giấu cơn giận của mình, không chỉ có lúc ấy đã làm mất thể diện của cô, từ sau đó cũng vẫn không trở về thăm cha mẹ chồng nữa. Phương Di lúc ấy mặc dù cũng tức giận đầy một bụng, nhưng mấy năm này thật sự đối xử rất tốt với Điền Mật Nhi, ngoài miệng tuy nói không dễ nghe, nhưng cũng không để bụng. Ai ngờ Điền Mật Nhi còn khó chịu, hay là cảm thấy cánh của mình đã cứng cáp rồi, đã tốt nghiệp đại học rồi, bên đằng mẹ đẻ cũng khấm khá lên rồi nên đoán chừng bây giờ không muốn lấy lòng Triệu gia nhà bọn họ nữa.

Truyện chỉ được đăng tại

Bà Phương Di liền gọi điện cho Triệu Phương Nghị ở trong đơn vị, tố cáo với con trai ngọn ngành mọi chuyện.

"Con xem vợ của con, cũng không phải ban đầu là một người rất thận trọng sao, con cũng chưa có mà chẳng thấy lo lắng gì cả! Muốn cho nó đi kiểm tra một chút thì đã sao, đã không sinh con còn sợ người ta nói sao!"

"Mẹ! Làm sao mẹ cứ nghe tiếng gió đã đoán được trời mưa rồi, chưa kiểm tra đã nói người ta có tật xấu. Chuyện này tự bọn con sẽ giải quyết, không cần mẹ quan tâm!"

"Mẹ không quan tâm? Mẹ muốn không quan tâm! Cứ sinh cho ta một thằng cháu trai thì ta liền không quan tâm nữa!" Phương Di liền quát lên!

Triệu Phương Nghị vừa nghe chuyện này đầu liền to ra rồi, nói chi là Điền Mật Nhi, ngay cả anh cũng không muốn trở về nghe bà lải nhải. Thật ra thì Điền Mật Nhi thật quá tốt rồi, những phụ nữ kết hôn có nhiều người không thể bằng cô được, từ chuyện ăn mặc đến ngủ nghỉ của cha mẹ trong nhà, tất cả mọi chuyện đều tổ chức thỏa đáng. Không nói cũng không phản bác, nhưng cũng lấy ý kiến của hai người bọn họ làm đầu, con ruột cũng không nhất định kính cẩn nghe theo, làm được như cô vậy.

Lại nói không có con thì sao, không có con thì cũng không nhất định thật sự là Điền Mật Nhi có bệnh chứ, hai người bọn họ từ khi kết hôn đến bây giờ vẫn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình huống như bọn họ cũng không phải số ít. Trước đã nói chuyện với bà Phương Di, cũng bày tỏ cho bà có thể hiểu, nhưng đi một chuyến đến nhà Triệu Phương Mỹ khi trở lại liền lại thành thế này rồi. Không cần phải đoán, nhất định là do Triệu Phương Mỹ đang ở đằng sau khích bác rồi, mẹ anh cũng hồ đồ theo, người ta châm ngòi cho bà nổ pháo. Trước kia bà cũng rất sáng suốt nhưng khi về già cũng khó mà giữ được, lại làm ra việc hồ đồ như thế.

Chỉ là tuy nói những lời này, nhưng trong lòng của Triệu Phương Nghị thật sự không thấy lo lắng, không thể sinh con cũng không phải là bệnh gì kỳ lạ cả, bệnh này người gặp phải cũng không ít. Triệu Phương Nghị cũng không muốn tạo áp lực cho Điền Mật Nhi, trong lòng anh vẫn muốn có con của hai người bọn họ, thỉnh thoảng có lúc nhìn thấy con của các chiến hữu anh cũng sẽ ảo tưởng đến con của mình và Điền Mật Nhi Con của mình sẽ trông như thế nào, xinh đẹp giốngnhư Điền Mật Nhi hay cường tráng giống như anh.

Nhưng nếu mà bất hạnh gặp phải chuyện này, anh tình nguyện không cần đứa bé, cũng không muốn giống như Triệu Phương Mỹ đưa ra ám hiệu để ly hôn với Điền Mật Nhi. Không có con anh cũng cảm thấy rất tiếc cùng với bất đắc dĩ, nhưng tưởng tượng nếu một ngày không có Mật Nhi nữa, thì tim của anh lại thấy rất đau, tất cả cố gắng phấn đấu cuối cùng cũng không có vui sướng gì.

Hai người không thể có đứa con của riêng mình, có lẽ cũng là ý trời! Chỉ cần Mật Nhi vĩnh viễn ở bên cạnh anh là tốt rồi.

Anh có Điền Mật Nhi cũng đồng nghĩa có toàn bộ hạnh phúc!

Nghĩ tới tin tức truyền đến đại đội đặc chủng kia, Triệu Phương Nghị liền đăm chiêu, trong lòng đã ra một quyết định trọng đại ——

Lần này nghỉ phép Triệu Phương Nghị cũng không về nhà, nói là có chuyện phải làm, liên tiếp đi mấy ngày. Ngày hôm qua gọi điện thoại bảo hôm nay sẽ trở về, còn sẽ có một vị khách đi cùng nữa, Điền Mật Nhi liền chuẩn bị chút thức ăn, bốn mặn một canh, đủ tiêu chuẩn của bữa tiệc.

Thức ăn mới vừa đặt lên trên bàn, liền nghe thấy cửa chính có cái chìa khóa cắm vào, Điền Mật Nhi vội vàng ra nghênh đón.

Triệu Phương Nghị mở cửa vào nhà, trong tay là túi du lịch quân dụng màu xanh lá cây bằng vải bạt, một tay kia dắt một đứa bé con trai vào nhà. Trông khoẻ mạnh kháu khỉnh, chỉ là vẻ mặt có chút uể oải, ước chừng khoảng bảy, tám tuổi. Người tới Điền Mật Nhi cũng biết, bé trai này tên là Ngụy Tỳ, là con trai của phó đại đội trưởng trong đơn vị của Triệu Phương Nghị, trước kia hai gia đình cùng ở trong khu nhà tại nơi đóng quân, quan hệ cũng không tệ, tiểu Ngụy Tỳ rất thích tay nghề của cô, mỗi lần cô về doanh khu vẫn luôn gọi cô là là dì xinh đẹp, chỉ là không biết vì saoTriệu Phương Nghị lại đem nó về đây.

Triệu Phương Nghị đem Ngụy Tỳ đẩy về phía trước, vỗ vỗ bả vai nhỏ rồi nói: "Ngụy Tỳ! Sau này sẽ là con của chúng ta! Tới đây hoan nghênh thành viên mới của nhà mình nào."

Điền Mật Nhi liền sửng sốt! Đây là đang hát tuồng nào chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.