Cô Nhóc Bướng Bỉnh Của Tôi

Chương 47: Chuyện xưa 3




- Không sai! Đánh vỡ quy tắc bình thường mới có thể trở thành cao thủ siêu cấp. Ta muốn chứng mình, suy nghĩ của sư phụ đã sai lầm rồi. Địa vị của một cá nhân, một thế lực đều phải dùng thực lực mà tạo nên.

Trương Thiên Lôi lớn tiếng nói.

- Haizz! Cũng không biết Tam hoàng tử nói vậy có bao gồm cả ta hay không!? Mạnh Như Tùng, tiểu tử ngươi ít kêu khổ đi, thực lực yếu nhất trong chúng ta hình như là đạo gia a!

Trương Hạo càng nói càng buồn bực, vừa rồi còn cười cười vui sướng, vậy mà quên mất mình là người có thực lực yếu nhất!

- Đúng a! Sao ta lại quên cái tên mũi trâu này nhỉ! Ngươi còn chênh lệch tới ba phẩm, ha ha! Không tệ không tệ! Trong lòng bản công tử đã thăng bằng hơn nhiều rồi. Mũi trâu, nếu không chúng ta so sánh một chút, xem ai đột phá Tiên Thiên trước!?

Mạnh Như Tùng tiến tới trước người Trương Hạo, thần sắc đã khôi phục vẻ tung bay.

- Cút!

Nếu không phải thực lực không bằng người ta thì Trương Hạo đã đấm một quyền rồi.

Lý Lân tiến vào trong tiểu viện, Hương Lân lẳng lặng ngồi trong phòng thưởng trà. Ấm trà tử sa tràn đầy linh tính được Lý Chấn Uy tặng cho Lý Lân đang phun ra hơi nước lượn lờ, hương trà như thấm vào ruột gan tràn đầy tiểu viện.

- Ngươi trở lại rồi! Đã thay ta cảm tạ vị Hoàng thúc nhiệt tình kia chưa?

Hương Lân không vì khuôn mặt khó chịu của Lý Lân mà động dung.

- Ngươi thật sự muốn ở lại chỗ của ta?

Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Lúc này thì có ý định như vậy! Có lẽ ngươi không phát giác được, Hắc Thủy vương thành không đơn giản đâu, trong thành có chứa bí mật rất lớn, vừa lúc bản cô nương mượn khí cơ đặc thù nơi này ẩn trốn. Về phần làm sao tìm được nơi này thì rất đơn giản, trong Hắc Thủy vương thành này, trừ ngươi ra, ta không quen biết ai nữa!

Hương Lân thản nhiên nói.

- Ngươi ở lại cũng không phải là không được! Nhưng ta không dễ dàng mà chứa chấp một quả bom hẹn giờ ăn không ở không!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Đương nhiên, bản cô nương cũng không phải là heo chỉ biết ăn không ở không! Lời ngươi nói, bản cô nương cũng nghe rõ. Tiểu tử ngươi đánh chủ ý lên đan dược ta đấu giá được sao! Cho ngươi cũng không sao, nhưng phải đợi bản cô nương nghiên cứu xong đã!

Hương Lân mở mở miệng nói.

- Ngươi là Luyện dược sư?

Lý Lân nhếch mày, có chút mong đợi hỏi.

- Đương nhiên, bản cô nương là thiên tài Luyện dược sư, nếu không vì thiên phú quá cao thì đã không gặp tình cảnh như bây giờ.

Hương Lân liếc nhìn Lý Lân một cái.

Lý Lân suy nghĩ một chút liền cũng thấy đúng, thế lực truy tìm Hương Lân là thế lực Luyện dược sư nổi danh giàu có nhất Thương Long đại lục. Nếu Hương Lân chỉ là nữ nhân bình thường thì có gì đáng giá cho bọn chúng tốn hao công sức như vậy.

- Luyện dược thuật của ngươi đạt cấp bậc gì?

Trong không gian giới chỉ của Lý Lân có không ít linh dược, chỉ là Lý Lân thiếu hụt Luyện dược sư để chế thành đan dược. Không nghĩ tới nữ nhân mình cố gắng cự tuyệt lại là Luyện dược sư mà mình luôn mong mỏi.

- Bây giờ bản cô nương chỉ là Luyện dược sư bốn sao! Nhưng bản cô nương không biết nhiều phương thuốc luyện đan lắm, nếu không thì bản cô nương cần gì mà phải mua nhiều đan dược thành phẩm để nghiên cứu.

Hương Lân tức giận nói.

- Ta nghĩ là chúng ta có thể hợp tác!

Lý Lân mở miệng nói.

- Hợp tác?

Hương Lân kinh ngạc, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hợp tác với một tên hoàng tử nước nhỏ như Lý Lân. Trong mắt nàng, hai bên căn bản không phải là cũng một cấp bậc, dù hiện tại có chút tiếp xúc, trên người Lý Lân có nhiều thứ làm nàng sinh ra hứng thú, nhưng điều này không cách nào thay đổi chênh lệch thân phận giữa hai bên. Huống chi, tình cảnh xung quanh nữ nhân che mặt còn không an toàn, Lý Lân có thực lực yếu ớt như vậy càng làm nàng không cách nào cảm thấy an toàn. Về phần nàng quyết định ở lại Hắc Thủy vương thành cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

- Đừng nói chuyện cười, chúng ta hợp tác thì ngươi có thể cấp cho ta cái gì?

- Không nên xem thường người khác! Phải biết là cái gọi người thì không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu. Làm sao ngươi biết chúng ta không có cơ sở hợp tác cùng ngươi?

Lý Lân khẽ nhíu mày, rất không thích bộ dáng cao cao tại thượng của Hương Lân.

- Xem ra ngươi thật sự tự tin vô cùng, được rồi, nếu ngươi có thể lấy ra thứ gì có thể đả động bản cô nương thì hợp tác cùng ngươi cũng không sao!

Hương Lân híp mắt nói. Trong suy nghĩ của nàng, một hoàng tử nước nhỏ như Lý Lân có thể lấy ra cái gì có thể làm nàng động tâm. Nói vậy cũng chỉ là muốn làm hắn biết khó mà lui.

- Ta có thể cung cấp tất cả các loại linh dược trong Hắc Thủy Tùng Lâm, chỉ cần người cần!

Lý Lân mở miệng.

- Cái gì? Ngươi nói đùa sao?

Hương Lân kinh hãi, căn bản không tin lời Lý Lân. Hắc Thủy Tùng Lâm là nơi nào, đó là gia viên của linh thú nhất tộc, nơi đó có tính bài ngoại cực độ. Loài người là đối tượng căm thù của linh thú, một khi tiến vào đó, chẳng những gặp phải uy hiếp của hoàn cảnh, nguy hiểm lớn nhất vẫn là bị linh thú đánh giết. Có thể nói, người vào hái dược trong Hắc Thủy Tùng Lâm thì có tám phần đã chết dưới móng vuốt linh thú, điều này cũng làm cho sản lượng tạo nên linh thú ở trong Hắc Thủy Tùng Lâm cực cao. Dù là đại thế lực đệ nhất Hắc Thủy vương thành trước bên cạnh Hắc Thủy Tùng Lâm là Thần Lang giáo cũng không dám nói là có thể cung cấp tất cả chủng loại linh dược trong Hắc Thủy Tùng Lâm. Huống chi nơi Lý Lân ở chỉ là phủ tổng đốc Đại Đường ở Hắc Thủy chỉ là thế lực còn không được xếp trước mười, những lời của hắn thật sự là lớn lối mà thôi.

- Bản vương nói chuyện từ trước đến giờ đều như đinh đóng cột. Có lẽ ngươi không tin, bản vương có chút quan hệ với Hắc Thủy Tùng Lâm, lấy một chút linh dược cũng không phải là chuyện khó khăn.

Lý Lân hơi để lộ chút cơ mật, đối với hắn, Luyện dược sư thật sự quá trọng yếu. Hiện tại, dù nhân số thế lực không ít, nhưng chiến lực cao cấp thật sự thì không có, so với việc chiêu dụ cao thủ thì Lý Lân có khuynh hướng bồi dưỡng cho mình hơn. Nếu có thể có được đan dược duy trì liên tục, Lý Lân tin tưởng rằng có thể tạo ra một đại quân toàn tu sĩ cao cấp.

- Ngươi nói thật sự?

Hương Lân trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.

Lý Lân gật đầu, nếu nói dối thì sẽ cực kỳ dễ dàng đoán ra. Chỉ cần Hương Lân nói ra mấy loại đan dược hiếm có cho Lý Lân tìm kiếm, thì tự nhiên có thể dò xét ra Lý Lân nói thạt hay không.

- Nếu lời ngươi nói là thật thì ta va ngươi thật sự có cơ sở hợp tác. Ngươi đã biết thân phận của bản cô nương tất cũng biết được tình cảnh hiện giờ của ta, cần nói rõ là đan phương linh dược trên tay bản cô nương rất ít. Dù bản cô nương có năng lực thì cũng không luyện chế được mấy loại linh dược.

Hương Lân khoát tay, tỏ vẻ mình có lòng mà không có lực chế luyện đan dược cao cấp.

- Điểm này thì ngươi cũng không nên lo lắng, chúng ta đã hợp tác thì bản vương sẽ hết sức thu thập đan phương. Ta cũng sẽ tạo điều kiện cho ngươi luyện chế linh dược. Nhưng ta có một điều kiện, đó chính là toàn bộ linh dược ngươi luyện chế ra đều do ta chi phối, ngươi còn phải giúp ta huấn luyện một nhóm Luyện dược sư!

Lý Lân trầm giọng nói.

- Ngươi thật biết mua bán không hao vốn, đan dược thuộc về ngươi cũng không sao, dù sao giữ lại thì ta cũng không dùng. Nhưng giúp ngươi huấn luyện Luyện dược sư thì tương đối khó khăn. Ngươi nên biết, không phải ai cũng có thể thành Luyện dược sư, nhất định phải có thiên phú đặc thù mới được.

Hương Lân nói.

- Điểm này bản vương tự nhiên biết rõ, dưới trướng bản vương có vài chục vạn tinh nhuệ trên chiến trường, trong đó tất phải có người phù hợp với điều kiện của ngươi. Bản tọa nhìn ra được ngươi không thể ở đây lâu dài, cho nên chúng ta chỉ hợp tác mà không phải cho ngươi gia nhập với chúng ta.

Lý Lân cực kỳ rõ ràng, hắn hiểu được nữ nhân này thì mình không thể chiêu dụ.

- Ngươi cũng rất khôn khéo! Nhưng bản cô nương ẩn thân ở chỗ này của ngươi, giúp ngươi một chút cũng không sao! Bản cô nương có một viên tinh thạch giúp kiếm tra thuộc tính thiên phú thân thể, ngươi có thể dùng nó mà tìm kiếm nhân tài có thiên phú luyện dược.

Hương Lân nói.

- Dùng thế nào?

Lý Lân tò mò hỏi.

- Đưa tay đặt lên trên, thúc giục chân khí rót vào trong đó. Muốn trở thành Luyện dược sư thì phải có thuộc tính Hỏa cùng thuộc tính Mộc. Hơn nữa, hai loại thuộc tính phải đạt tới trung phẩm trở lên. Mặt khác, trong hai loại thuộc tính này phải có một loại làm chủ. Chỉ có điều kiện như vậy mới có thể trở thành Luyện dược sư.

Hương Lân mở miệng nói.

- Bản vương thử xem!

Lý Lân đưa tay thúc giục thuần dương chân khí Tiên Thiên vào trong tinh thạch màu lam.

Ông….

Trên tinh thạch phóng ra ánh sáng xanh, dù tia sáng kia mãnh liệt nhưng không làm người ta cảm thấy chói mắt, ngược lại tràn đầy sinh cơ khó tả.

- Thuộc tính Mộc, không nghĩ tới chủ thuộc tính của ngươi là thuộc tính Mộc nhu hòa. Dựa vào tính cách thì không thể nhìn ra. Bản cô nương còn tưởng ngươi có thuộc tính Kim lãnh khốc hoặc là thuộc tính Băng, biến dị thể của thuộc tính Thủy nữa chứ!

Hương Lân kinh ngạc nói, từ cường độ của ánh sáng màu xanh kia, thuộc tính Mộc của Lý Lân đã đạt cấp bậc siêu hạng, không yếu hơn mình chút nào.

Ánh sáng màu xa từ từ ảm đạm, tiếp đó liền xuất hiện tia sáng màu vàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.