Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 29: Đẩy ngã Lôi tiên sinh (H)




Thượng Quan Mộc cũng không bởi vì Viên Tử Hàm tránh né mà buông tha vấn đề này, cái này nói rất dễ nghe, bất quá nhưng làm cho Viên Tử Hàm cảm nhận được như là nửa thật nửa giả. Hắn là người thâm trầm, có thể cười đến mê hoặc lòng người đúng là chuyện lạ .

Toàn thân đều toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, nên cho dù biểu tình trên mặt ôn nhu tới cỡ nào , vẫn khiến người ta đoán không ra suy nghĩ của hắn. Đương nhiên, ôn nhu đến mức tươi cười như vậy, hẳn là chưa từng thấy qua đi . Có lẽ đời này cũng chẳng thấy .

Viên Tử Hàm cúi đầu, suy nghĩ xa xôi, mà thần tình trên mặt cũng bởi vì suy nghĩ của chính mình lãnh đạm xuống . Điều này khiến Thượng Quan Mộc đang vui mừng muốn đùa giỡn cậu một chút , liền không còn muốn đùa nữa.

Cậu là nghĩ tới điều gì, nhìn vẻ mặt không tốt lắm , là bị hành động ngả ngớn của mình dọa sao? Nhưng lại không quá giống . Viên Tử Hàm cúi đầu suy nghĩ , Thượng Quan Mộc trong lòng cũng đang lo lắng đủ loại. Trên mặt khôi phục trạng thái ngày thường, đứng lại .

” Đi thôi, tôi không đùa cậu nữa “

Viên Tử Hàm nghe hắn nói xong, mờ mịt ngẩng đầu, vẻ mặt so với vừa rồi càng cổ quái thêm vài phần . Đúng rồi, hắn nói ‘Đùa’ mình thôi, chỉ là đùa giỡn mà thôi . Ha ha ha, trong lòng cười một tiếng, nhưng không biết là vui hay buồn, ngay cả bản thân cậu đều phân biệt không rõ .

” Umh, được “

Cúi đầu im lặng, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân của mình, đuổi kịp thân ảnh cao lớn phía trước . Thượng Quan Mộc quay đầu, nhìn bộ dạng không yên lòng của cậu, cũng dừng lại cước bộ, im lặng nhìn cậu .

” Sao không đi tiếp ?” Viên Tử Hàm ngẩng đầu hỏi .

” Dưới đất có vàng? !” Thượng Quan Mộc trả lời một nẻo , ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Vàng? Lời nói đột nhiên này của Thượng Quan Mộc khiến đầu Viên Tử Hàm có chút lơ tơ mơ, suy nghĩ kỹ một hồi mới hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn . Hắn nhìn qua hình như là đang tức giận, nhưng cậu cho là, mình không làm sai chuyện gì , có chút ủy khuất, càng cúi đầu thấp hơn.

” Trời cũng không còn sớm, trước mắt đi về thôi “

Thượng Quan Mộc nhìn vẻ mặt sa sút của Viên Tử Hàm, cũng thật sự là không còn tâm tư đi dạo nữa . Cậu ngày hôm qua say rượu , hôm nay tuy rằng nghỉ ngơi cả ngày, tháng bảy buổi tối tuy không lạnh, nhưng là vẫn không thể hóng gió lâu. Cậu mệt mỏi một ngày rồi, cũng muốn nghỉ ngơi một chút .

” Umh “

Viên Tử Hàm thấp giọng trả lời, vẫn đi theo phía sau Thượng Quan Mộc, chậm rãi đi trước. Thượng Quan Mộc đỡ trán, dừng lại cước bộ, đưa tay khoác lấy cánh tay của cậu, hai người sóng vai đi đến bãi đỗ xe.

” A… Chân của tôi a “

Một giọng nữ truyền tới, trên đường nhiều xe, ít người, thanh âm của cô ta tự nhiên nghe rất rõ ràng.

Viên Tử Hàm đưa mắt nhìn nơi phát ra tiếng kêu, thấy hai người con gái . Một người ngã nhào trên mặt đất, một người khác gầy yếu hơn đang muốn nâng người nọ đứng lên, nhưng người bị ngã dường như bị thương không nhẹ, mỗi lần sắp đứng lên, cuối cùng vẫn là ngã ngồi trên mặt đất.

Viên Tử Hàm muốn chạy tới, nhưng cánh tay bị Thượng Quan Mộc kẹp chặt, không thể động đậy. Ngẩng đầu nhìn hắn ” Có người bị thương kìa “

” Thế thì sao?”

Thượng Quan Mộc biết Viên Tử Hàm nhất định sẽ nhịn không được muốn đến giúp đỡ, mà hắn kẹp chặt cánh tay cậu cũng là cố ý, ai kêu cậu ta vừa rồi không để ý tới mình.

“Tôi muốn tới giúp cô ta “

” Được thôi “

Thượng Quan Mộc gật gật đầu, ý bảo cậu có thể đi qua, nhưng Viên Tử Hàm cảm giác được rõ ràng, cánh tay hắn càng kẹp chặt hơn mấy phần.

Viên Tử Hàm đối với hắn cười nhạo một tiếng, động tác rõ ràng như vậy, còn không phải không muốn để mình đi giúp đỡ sao, nghĩ không ra hắn cư nhiên là người có tâm địa sắt đá như vậy. Vậy lúc trước hắn cứu mình là xuất phát từ mục đích gì đây ? Là bởi vì mình chơi vui sao? !

Thượng Quan nhận thấy Viên Tử Hàm ánh mắt hơi phức tạp, trong lòng cũng bắt đầu phức tạp theo, hắn chẳng qua là muốn Viên Tử Hàm cùng mình nói mấy câu thân mật, như thế hắn nhất định sẽ buông ra, nhưng ánh mắt cậu như vậy, nhìn mình chằm chằm, lại khiến hắn có chút bất an, kết quả hình như hoàn toàn ngược lại .

Viên Tử Hàm dùng hết sức lực, rút cánh tay của mình ra, không hề liếc hắn một cái, bước nhanh về phía trước. Thượng Quan Mộc nhìn bóng lưng của cậu, cũng bước nhanh theo.

” Cô không sao chứ? !”

Viên Tử Hàm nhìn cô gái trên mặt đất, ân cần hỏi han. Hai cô gái nghe thấy thanh âm, đồng thời ngẩng đầu nhìn Viên Tử Hàm .

” Là anh, Tử Hàm, anh sao lại ở chỗ này?”

“Thế giới này thật nhỏ a, lại gặp cậu “

Hai người con gái đồng thời lên tiếng, tuy nhiên Âu Tiểu Lan ngữ khí vui sướng át mất lời nói Giang Diễm Lệ, mà Viên Tử Hàm chỉ nghe được lời nói của Âu Tiểu Lan, ánh mắt liền nhìn về phía cô ta. Thượng Quan Mộc đi đến nhìn thấy tình hình, đó là Viên Tử Hàm cùng Âu Tiểu Lan hai người đang liếc mắt đưa tình .

Khó chịu làm bộ ho khan hai tiếng, nhắc nhở nơi này còn có người khác tồn tại .

“Trước đỡ cô ấy đứng lên đi “

Viên Tử Hàm không để ý tới Thượng Quan Mộc, nhìn Âu Tiểu Lan nói . Cùng Giang Diễm Lệ hai người một trái một phải kéo cánh tay Âu Tiểu Lan, đỡ cô ta đứng lên. Thượng Quan Mộc bị coi thường trên mặt vốn là hổ thẹn, vừa thấy Viên Tử Hàm đỡ lấy cánh tay trơn bóng trắng nõn của Âu Tiểu Lan, nhất thời càng phát hỏa. Nhưng ở trước mặt mọi người đều nhịn xuống .

Nhịn xuống cơn tức trong lòng, vẻ mặt tươi cười đối với Viên Tử Hàm nói:

“Đi đường cũng có thể gặp người quen cũ, nếu không phải tôi mỗi ngày cùng cậu một chỗ, tôi còn thật sự cho rằng mọi người là có ước hẹn nha “

Thượng Quan Mộc quay đầu nhìn Âu Tiểu Lan, cố ý đem mấy chữ ‘Mỗi ngày cùng cậu một chỗ’ này tăng thêm âm điệu, hướng cô ta nói rõ Viên Tử Hàm cùng hắn đích thực là cùng một chỗ . Nhưng Âu Tiểu Lan lại không nghe được những lời này , như trước vẻ mặt xuân tình phơi phới nhìn Viên Tử Hàm. Giống như trong thế giới này chỉ có cậu .

Viên Tử Hàm thấy lời nói của Thượng Quan Mộc cũng không có xuyên tạc gì, dù sao hai người bọn họ đích thực là cùng một chỗ, nhưng trong lời nói của hắn hình như còn hàm chứa những ý tứ khác, cụ thể là cái gì cậu tạm thời vẫn không nghĩ ra được. Quay đầu nhìn về phía Âu Tiểu Lan ” Chân cô bị thương rồi, liệu có thể đi được không?”

” Hình như không thể “

Âu Tiểu Lan nói xong những lời này, lập tức có một đạo ánh mắt sắc bén quét trên người, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt Thượng Quan Mộc dừng ở cánh tay Viên Tử Hàm đang kéo cánh tay mình. Trong lòng càng thêm nghi hoặc, đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Diễm Lệ .

Ánh mắt Giang Diễm Lệ từ lúc Thượng Quan Mộc xuất hiện, vẫn dặt trên người hắn , nghĩ nên nói gì mới tốt. Lúc này thấy ánh mắt cầu cứu của em họ nhà mình , liền nhân cơ hội. Giương lên nụ cười phong tình vạn chủng, đưa tay vén lại mái tóc bị gió thổi bay: ” Thượng Quan tổng giám, thật là đúng lúc a “

“Ha ha, đích thật là rất đúng lúc “

Thượng Quan Mộc trên mặt tràn đầy ý cười, nhìn người phụ nữ trước mặt . Nụ cười kia không biết là thực hay giả, dù sao Viên Tử Hàm cũng tưởng là thật. Nghiêng mặt liếc hắn một cái, liền thấy ánh mắt sáng quắc của hắn đang nhìn Giang Diễm Lệ, trong lòng khó chịu, nói hắn ngày thường thấy ai mà không trưng ra cái bộ mặt đáng ghét, đương nhiên có khi đối với mình cũng có chút dễ coi, nhưng lúc này nhìn thấy Giang Diễm Lệ, nụ cười kia rất đàng hoàng, khiến cậu nhịn không được muốn đem hắn phá hủy.

” Không thể đi, không sao, tôi cõng cô “

Viên Tử Hàm trước sự kinh ngạc của mọi người, ngồi xổm xuống, ý bảo Âu Tiểu Lan leo lên.

___________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.