Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 12: Bản sắc thượng nhân (H)




Thượng Quan Mộc nhìn động tác khẩn trương của cậu, trong lòng căng thẳng, cổ họng có chút hơi khô khốc. Vốn chỉ muốn dọa cậu, không ngờ chính mình thiếu chút nữa chịu đựng không được . Vội vàng xoay người đứng lên. Bản lĩnh của hắn thật đúng là không nhỏ.

“Nhà cậu đi như thế nào?” Thượng Quan Mộc thanh âm có chút khàn khàn, đứng lên đồng thời cũng đem Viên Tử Hàm kéo lên. Chỉ làm thân thể mềm mai xinh đẹp của Viên Tử Hàm dựa sát vào mình, hắn cư nhiên lại có xúc động muốn bùng nổ.

“Phòng 15 lầu 7 khu A , tập thể Cảnh Hạ ”

Viên Tử Hàm ngơ ngác trả lời câu hỏi của hắn. Trong lòng cảm thấy khẩn trương bởi vì Thượng Quan Mộc đứng dậy không đè lên mình như lúc đầu nữa Cậu xem ra, Thượng Quan Mộc làm như vậy, đơn giản chính là vì trêu đùa mình mà thôi.

Thượng Quan Mộc nghe xong, ánh mắt kinh ngạc liếc Viên Tử Hàm, nhìn dáng vẻ mềm yếu của cậu, xem ra đúng là đi không được. Cúi người xuống, đem Viên Tử Hàm ôm lên.

Kiểu ôm này là kiểu bế công chúa đó nha =))

Viên Tử Hàm bị hắn thình lình ôm  lên, sợ tới mức kêu to

“Buông tôi ra, buông tôi ra ”

Ôm em gái anh* ấy , quá mất mặt , tôi chính là đường đường nam nhi bảy thước, cho dù không có bảy thước, cũng có sáu thước rưỡi đi, cư nhiên bị hắn như vậy ôm về nhà, ô ô…

*你妹的: Ngươi muội đích : một câu mắng người khác phổ biến của TQ, giống kiểu “Cha mày” của VN nhưng mức độ nhẹ hơn, cũng không tính là nói tục =))

“Thả cậu xuống, cậu có thể tự mình đi sao?”

Thượng Quan Mộc không dừng cước bộ, hảo tâm giúp cậu nhớ lại hiện tại cậu đi không nổi.

“…”

Cũng đúng . Nhớ tới cái sự thật đau buồn này, Viên Tử Hàm càng thêm bi phẫn không thôi.

Thượng Quan Mộc thấy cậu không nói gì, hướng thang máy đi đến, khóe miệng giương lên một mạt cười gian xảo .

“Uy, anh làm cái gì”

Viên Tử Hàm hoảng sợ kêu lên, nếu đi thang máy, gặp phải người quen vậy thì rất khó coi , hắn ngược lại không sao cả , vỗ cái mông rời đi, mình sau này  vẫn còn phải mang lên tiếng “Kẻ bệnh hoạn” ở đây gian nan mà sống qua ngày.

“Thang máy hôm nay hư, cho nên chúng ta phải leo thang lầu ”

Viên Tử Hàm nói rồi giả bộ khó xử nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thượng Quan Mộc.

Thượng Quan Mộc giương mắt nhìn thang máy bên kia, lại nhìn vẻ mặt khẩn trương của cậu, biểu tình không đổi nói:

” Được ”

Gì chứ, trả lời nhanh như vậy, cũng không sợ cắn phải lưỡi sao. Bất quá nghĩ đợi lát nữa thấy bộ dáng hắn đỏ mặt tía tai chật vật, cái này ngược khiến cậu trong lòng bớt buồn bực không ít, ngữ khí vui vẻ nói “Tốt lắm, đi thôi ”

Thượng Quan Mộc ôm Viên Tử Hàm, hết sức nhẹ nhàng, rất nhanh liền đi tới chỗ ở của cậu, nhưng dù sao cũng là lầu 7, một người còn vất vả, nói chi là ôm thêm một người con trai. Hơn nữa hắn cảm thấy trên người cậu tựa hồ có một mùi hương thanh tịnh, thân thể mềm mại yêu kiều thỉnh thoảng cùng mình cọ xát, điều này làm cho Thượng Quan Mộc càng thêm khó chịu, cả người nóng ran, không ngừng há mồm thở dốc.

Viên Tử Hàm thấy sắc mặt hắn có chút ửng đỏ, cả người ướt ướt, cũng không tưởng tượng bộ dáng nhếch nhác như thế, bất mãn bĩu môi.

Vốn còn muốn nhìn vẻ khốn cùng của hắn, không nghĩ đến hắn trừ cánh tay khỏe kinh người, thở cũng kinh người luôn. Cũng may lúc leo cầu thang, không có gặp người quen. Từ trong túi áo móc ra cái chìa khóa mở cửa, thuận tay mở đèn, trong phòng tối đen nháy mắt sáng như ban ngày .

Căn nhà không lớn, trừ một gian phòng ngủ, một gian phòng bếp, còn có một cái  toilet, khoảng trống ở giữa chỉ tới hai mươi mét vuông . Nhưng cũng rất là gọn gàng , sạch sẽ.

Thượng Quan Mộc vừa vào đã đem Viên Tử Hàm đặt trên ghế sô-pha, ánh mắt thản nhiên  nhìn khắp trong phòng, con ngươi trong suốt lòe lòe sáng lên.

Thượng Quan Mộc đứng dậy, thong thả đi vài vòng, thần sắc cực kỳ sâu sắc liếc mắt nhìn người đang co quắp nằm ở ghế sô-pha bên kia, xoay người đi vào toilet, lấy ra hai cái khăn lông, vừa đi vừa dùng khăn lau mồ hôi trên đầu, thuận tay đem một khác ném cho Viên Tử Hàm.

” Anh thật đúng là không khách khí” đem nơi này trở thành nhà của mình không bằng, Viên Tử Hàm tiếp nhận cái khăn  nói.

Nhưng vừa nhìn thấy Thượng Quan Mộc cầm cái khăn kia lau, cậu không bình tĩnh được:

” Này, cái kia là khăn tắm ” hắn cư nhiên cầm lau tóc .

“Oh…”

Thượng Quan Mộc rất bình tĩnh lên tiếng đáp lại, đem khăn bỏ xuống, bắt đầu cởi quần áo .

Cái gì nha, cậu còn tưởng hắn sẽ nổi trận lôi đình! Nhưng mà, hắn cởi quần áo làm gì chứ, Viên Tử Hàm vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn. Không thể không nói, dáng người hắn rất hoàn hảo. Ngực cường tráng, cơ bụng sáu múi, màu da rám nắng…

Thượng Quan Mộc môi khẽ câu lên, cầm lấy khăn lau nước trên người, đây đều là trêu chọc Viên Tử Hàm.

” Có quần áo không ?”

Thượng Quan Mộc hỏi. Chung quy không thể một buổi tối liền cởi trần, chính mình ngược lại cũng không ngại nhưng mà nơi này không phải nhà hắn, hắn không muốn cảnh xuân phơi bày.

” Ax, có, ở phòng của tôi trong tủ treo quần áo, anh tự mình đi lấy đi. ”

Viên Tử Hàm chỉ chỉ gian phòng của mình nói, mắt vẫn không ngừng liếc trộm khuôn ngực trơn bóng của Thượng Quan Mộc: hắn thân hình kia là như thế nào luyện đươc ?

Thượng Quan Mộc theo hướng cậu chỉ đi đến, cửa phòng vừa mở ra, bên trong tối đen như cái động, tựa hồ có thể đem người nuốt xuống. Thượng Quan Mộc vừa vào, không khí có chút dao động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng vẫn bị hắn chụp được.

Mày kiếm giương lên, ngẩng đầu nhìn cửa sổ, ngoài cửa sổ là màu xanh thẫm của lá cây, xen lẫn hạt mưa, rơi xuống ô cửa sổ gây lên tiếng vang lộp độp.

Nó chạy rồi.

Thượng Quan Mộc rất nhanh, mở cánh cửa tủ ra, quần áo bên trong được treo trên móc, ngay ngắn, không một vết nhăn. Chọn một bộ đồ ngủ có hình em bé mặc lên người, lại cầm một bộ khác, xoay người đi tới phòng khách.

“Ax, cái áo ngủ này anh mặc rất đẹp a, hơn nữa lại rất… vừa vặn…”

Viên Tử Hàm cười nói. Một người đàn ông tuấn mỹ như thần, mặc một bộ áo ngủ hoa văn chim cò, cảnh tượng này muốn không cho cậu cười cũng không được.

Thượng Quan Mộc không nhìn Viên Tử Hàm trêu chọc mình, đem bộ áo ngủ ném cho cậu, đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống.

Người này rất không có tế bào hài hước, Viên Tử Hàm nhịn cười nói “Tôi muốn thay quần áo ” anh thức thời nhanh chóng tránh đi.

“Cậu là muốn bảo tôi giúp cậu thay quần áo?”

“Không phải ”

Ax, anh thật ra có thể hiểu, ý của tôi mà. Tôi là bảo anh tránh đi có được hay không!!!

Viên Tử Hàm hướng phía hắn trở mình xem thường, đối với năng lực lý giải của anh thật sự rất kinh ngạc. Hiện tại cậu rất muốn đem cái đầu Thượng Quan Mộc mở ra xem, bên trong có phải thiếu linh kiện gì không.

Thượng Quan Mộc nghe xong âm thanh cự tuyệt của cậu, trên mặt cũng không có gì xấu hổ, nằm ngửa ở trên ghế xô-pha, hai mắt chằm chằm nhìn trần nhà trắng tinh..

“Này, anh cũng không thể tránh đi một lát sao?”

Viên Tử Hàm thương lượng hỏi, trong lòng ấm ức không thôi, mình mới là chủ nhân phòng này, tại sao Thượng Quan Mộc lại làm cho người ta cảm thấy, hắn mới chính là chủ nhân nơi này.

” Tránh đi, tại sao phải tránh ?”

Thượng Quan Mộc tư thế không đổi, từ từ nghiêng đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn Viên Tử Hàm ngốc lăng nói ” Cậu có, tôi cũng có, có cái gì phải xấu hổ ”

” Xấu hổ, xấu hổ chị gái anh* ấy … ”

Vũ: Cái này cũng giống “Ngươi muội” trên kia á =)) Chả hiểu sao em mắng mà nghe xong còn thấy cưng hơn 

Viên Tử Hàm phản bác: hắn nói cũng đúng, đều là con trai có cái gì phải xấu hổ, hơn nữa mình vừa rồi cũng còn không phải nhìn hắn.

Bế công chúa là kiểu này nè =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.