Đi vào phòng khách, quả nhiên thấy Thẩm Diệc Minh đang tức giận, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sa lon, mày gắt gao nhíu lại.
Thấy bọn họ đi vào, ông ra lệnh cho cảnh vệ bên cạnh: "Lão Từ, đến thư phònglấyroi của tôi đến đây."
Lão Từ vừa nghe lắp bắp nói: "Thủ trưởng, ngài phải roi phải . . . . ."
"Tôi muốnlấyroi đánh tên nghịch tử này!"
An Noãn vội vàng chạy tới, kéo cánh tay Thẩm Diệc Minh nụng nịu: "Cữu, ngày hôm qua tâm tình anh họ không tốt, uống nhiều quá, hiện tại đã không có việc gì, về sau anh ấy cũng sẽ không như vậy nữa, cậu đừng nóng giận được không? Ngoại công đâu, chúng ta đến mộ viên đi."
Thẩm Diệc Minh quay đầu liếc mắt nhìn An Noãn, đúng lúc thấy trên cổ cô loáng thoáng dấu hôn.
Cơn giận của Thẩm Diệc Minh đến cực điểm, ông ‘ đằng ’ đứng lên, hai tay nắm thật chặt thành quyền, cố gắng ẩn nhẫnhừ nhẹ: "Tối hôm qua con ở chung với ai? Mạc Trọng Huy hay Lâm Dịch Xuyên? Nói!"
An Noãn bị dọa toàn thân đổ mồ hôi.
Thẩm Diệc Minh rống giận cảnh vệ: "Lão Từ, roi đâu? Hôm nay tôi phải đánh hai đứa nghịch tử này!"
Lão Từ sợ tới mức vội vàng lên lầulấyroi.
Cầm roi trên tay, Thẩm Diệc Minh không lưu tình chút dùng sức đánh lên lưng Thẩm Thần Bằng: "Nói, con đã đưa Noãn Noãn đi gặp Mạc Trọng Huy hay Lâm Dịch Xuyên?"
Thẩm Thần Bằng đau đến cả người cứng đờ.
Cũng may lúc này, Đậu Nhã Quyên kéo lão gia tử về, nhìn một màn giương cung bạt kiếm, lão nhân gia thở dài thật sâu: "Đây lại là chuyện gì?"
Thẩm Thần Bằng chạy đến bên cạnh lão gia tử khóc lóc kể lể: "Ông nội, cha đánh cháu và An Noãn."
"Ngay cả Noãn Noãn cũng đánh?" Lão gia tử nhíu mày thật sâu: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Diệc Minh hừ nhẹ: "Cha hỏi con bé đi? Tối hôm qua đã làm cái gì?"
Lão gia tử đến trước mặt An Noãn, dùng sức cầm tay cô, hiền lành hỏi: "Nha đầu, xảy ra chuyện gì, nói cho ngoại công, ngoại công làm chủ cho cháu."
"Đêm qua chuồn đi ngoài, cha hỏi con bé là ở bên cạnh Mạc Trọng Huy hay Lâm Dịch Xuyên?"
Lão gia tử vừa nghe mày mặt nhăn càng chặt hơn, ôn nhu hỏi An Noãn: "Có phải lén ra ngoài thăm đứa bé kia?"
An Noãn lắc lắc đầu.
"Đi gặp Mạc Trọng Huy?"
An Noãn cúi đầu không lên tiếng.
Mọi người lập tức hiểu, lão gia tử vỗ nhẹ nhẹ tay cô, cười nói: "Chuyện này dễ thôi, dù sao Huy tử đã đến đây xin cưới, để ông gọi người của Mạc gia tới đây, hai nhà thương lượng hôn sự của hai cháu."
An Noãn ngẩng đầu, khó tin nhìn lão gia tử.
Thẩm Diệc Minh lại rống giận: "Con không đồng ý, con không đồng ý Noãn Noãn cùng Mạc gia tiểu tử kia đến với nhau."
Lão gia tử liếc mắt nhìn ông, hừ nói: "Cho dù con ở bên ngoài địa vị cao tới đâu, nhà này vẫn là cha làm chủ, Noãn Noãn là cháu ngoại của cha, con bé muốn gả cho ai cha đều tôn trọng con bé."
Lão gia tử có thể nói như vậy, đơn giản vì đối phương là Mạc Trọng Huy, là người ông đắc ýnhất.
Thẩm Diệc Minh bị lão gia tử rống á khẩu không trả lời được.
"Cha, rất nhiều chuyện cha không hiểu, An Noãn không thể gả cho Mạc gia."
"Ta hiểu, rất nhiều chuyện ta đều rõ ràng, tuy ta đã lớn tuổi, nhưng không phải không biết gì. An Noãn kết hôn với Huy tử, chuyện con lo lắng sẽ không xảy ra. Cũng chỉ để hai đứa nhỏ đến với nhau, rất nhiều chuyện có thể giải quyết dễ dàng."
An Noãn không rõ bọn họ đang nói cái gì, ngay cả Thẩm Thần Bằng cũng là nghi hoặc.
"Tóm lại, chuyện hôn sự này con không đáp ứng, nếu cha cố ý làm như vậy, hôn lễ của bọn họ con sẽ không tham gia."
Thẩm Diệc Minh nói xong tức giận đi ra ngoài.
Lão gia tử rống lên sau lưng ông: "Không gả cho Huy tử, chẳng lẻ gả cho người Anh quốc kia sao?Nhấtđịnh phải đem Noãn Noãn của ta đuổi ra nước ngoài con mới cam tâm sao?"
Thẩm Diệc Minh dừng bước, nhưng không xoay người lại, hùng hậu trả lời: "Khônglấygả cho Huy tử, cũng không gả cho người Anh quốc kia, con sẽ chọn người thich hợp cho con bé."
Lão gia tử nhìn bóng dáng ông quyết tuyệt rời đi, không tiếng động thở dài.
——
Hôm nay, bọn họ cũng không đến mộ viên, lão gia tử nói hơi mệt, muốn về phòng nằm, kêu An Noãn đi cùng ông.
Nằm ở trên giường, lão nhân gia vẫn nắm thật chặt tay cô: "Đứa nhỏ, cháu không nên tráchnhịcữu cháu, hắn cũng là quá thương cháu."
An Noãn lắc đầu: "Cháu không trách cậu."
"Cháu yên tâm, nếu cháu thực thích Huy tử, ngoại côngnhấtđịnh sẽ giúp cháu chủ trì công đạo, ngoại công thực thưởng thức đứa bé kia. Không giống như cha nó, thái độ làm người chính trực, có đầy đủ năng lực, cho dù ngày nào đó ngoại công mất, ta tin tưởng Huy tử cũng có thể chăm sóc tốt cho cháu."
"Ngoại công, cháu khôngnhấtđịnh phải đến với anh ấy."
"Ngoại công lại hi vọng hai người có thể ở bên nhau, ta biết năm đó rất nhiều chuyện có lẽ cháu còn không bỏ xuống được, ngoại công khuyên cháu nên rộng lượng, đi theo con tim mình. Cuộc sống ngắn ngủn vài chục năm, không cần làm chuyện khiến cho mình tiếc nuối. Cuộc đời ta có hai chuyện tiếc nuốinhất, một là khi bà ngoại cháu sinh bệnh, ta chỉ lo làm việc, không thể bồi bên cạnh bà ấy đi đến cuối cùng. Người thứ hai chính là mẹ cháu, ta không nên để cho mẹ cháu rời khỏi ta, ta cũng nên sớm đem cháu tìm về. Nếu ta tìm cháu sớm hơn, cháu cũng sẽ không có nhiều cừu hận với Huy tử như vậy."
Nhìn lão gia tử thương tâm, An Noãn an ủi: "Ngoại công yên tâm, nên quên cháunhấtđịnh thử chậm rãi quên, cháu cũng sẽ nắm chắc hạnh phúc của cháu."
Lão gia tử vui mừng gật gật đầu.
"Cháu nhìn Thần Bằng đi, ngoại công thật vui mừng, quan hệ hai người có thể tốt như vậy, với tính cách của Thần Bằng, ta vẫn nghĩ nó sẽ không chấp nhận cháu, không nghĩ tới các cháu so với trong tưởng tượng tốt hơn rất nhiều. Thần Bằng không giống thần Phong, Thần Phong phóng khoáng hơn rất nhiều, bên ngoài bạn bè cũng nhiều, đến lúc đó tìm cho nó một cô gái môn đương hộ đối, chỉ cần xinh đẹp chút, vóc người đẹp chút, khí chất cao điểm, người nay khẳng định đồng ý. Trong chuyện tình cảm Thần Bằng với cháu lại giống nhau, mắt thấy hết hy vọng, nhưng vẫn khăn khăng cốgiữ, cũng giống như tính cách củanhịcữu cháu, Thần Bằng cùng cô bé kia hoàn toàn không thể nào, cho nên cháu nên thường xuyên khuyên nhủ Thần Bằng."
An Noãn gật gật đầu, tâm tình có chút nặng nề.