Cố Nhân Thán

Quyển 5 - Chương 28: Kiếm Thu Thủy




Ăn cơm chiều xong, anh dỗ Phi Đồng ngủ rồi đi tắm. Tĩnh Tri ngồi một mình xem ti vi ở phòng khách, thay đổi mấy kênh cũng không có tiết mục coi được, cô không khỏi có chút hứng thú rã rời. Tầng trên lại truyền tới âm thanh đi lại lôi lôi kéo kéo, còn có âm thanh lôi kéo vật gì đó ma sát với sàn nhà, cô cảm thấy đau đầu lợi hại. Sau lần bị bệnh kia, cô luôn luôn mất ngủ hoặc ngủ không yên, nghe được một chút động tĩnh liền tâm phiền ý loạn...

Tĩnh Tri đè lung tung huyệt thái dương ẩn ẩn đau, lại nghe được tiếng Thiệu Hiên truyền đến từ phòng tắm: "Bà xã, lấy giúp anh cái khăn lông, anh để quên ở bên ngoài!"

Tĩnh Tri ngẩn ra, quả nhiên thấy khăn lông mềm thật lớn trên sô pha, cô có chút do dự, lo lắng đứng im. Đưa khăn lông cho anh, cô sẽ cảm thấy không được tự nhiên và xấu hổ nói không nên lời, nhưng không đưa, có phải lại có vẻ quá không phóng khoáng không? Dù sao, có lẽ anh chỉ đơn thuần quên lấy khăn lông vào thôi...

Tĩnh Tri cầm khăn lông, cắn răng một cái, vẫn đi đến phòng tắm.

Cửa khép hờ, nhẹ nhàng đẩy liền mở ra. Tĩnh Tri cũng không đi vào, chỉ đưa khăn lông vào theo khe hở cửa đang mở ra: "Thiệu Hiên, anh cầm đi..."

"Bà xã, anh đang gội đầu, không mở mắt ra được, em đem vào luôn đi..."

Trong tiếng nước ào ào, tiếng nói của anh tạo ra một cảm giác không chân thực, giống như truyền đến từ nơi xa. Tĩnh Tri dùng tay mò tới móc treo phía sau cửa, thuận thế treo khăn lông lên: "Thiệu Hiên, em treo khăn lông ở sau cửa, anh gội đầu xong liền tới lấy là được rồi..."

Cô nói xong, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa. Trong phòng tắm ngoại trừ tiếng nước thì không còn âm thanh nào khác, tâm cô hơi co rút, nhưng vẫn xoay người rời đi.

Hồi lâu sau, chợt nghe trong phòng tắm truyền đến một tiếng vang thật lớn, Tĩnh Tri bị dọa đến lập tức đứng lên từ trên ghế salon, tim đập loạn một đoàn, trong đầu ong một tiếng giống như nổ tung, đau không chịu nổi. Cô nhịn không được hung hăng ấn mấy cái lên huyệt thái dương, chỉ cảm thấy tư vị đầu đau như muốn nứt ra thật sự quá khó chịu, cô không bao giờ muốn thường thử lần nào nữa!

Cô không có đi vào phòng tắm nhìn, chỉ đờ đẫn ngồi xuống, trên mặt phủ một tầng trắng bệch, lại không có chút ánh sáng. Cô không biết tại sao lại như vậy? Sao cô và Thiệu Hiên lại biến thành như vậy? Sao lại không thể vui vẻ ở chung với nhau.

Không biết qua bao lâu, cô mờ mịt cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, cuối cùng lại không yên lòng về anh, đang muốn đứng dậy đi nhìn một chút, cửa phòng tắm lại mở ra. Tóc anh còn ướt sũng, dây lưng áo choàng tắm lỏng lẻo, lộ ra từng mảng da thịt trắng nõn, đáy mắt anh hiện rõ tà khí, đường cong môi duyên dáng kéo căng thành một đường thẳng. Bàn tay đang rũ xuống lại nhỏ rơi từng giọt máu, nhưng anh lại giống như hoàn toàn không có chú ý tới mình đang bị thương, chỉ rót một ly nước đá từ trong tủ lạnh, một hơi uống sạch, bịch một tiếng đặt cái ly lên bàn. Đôi mắt anh nhìn về phía cô, không nhúc nhích, tựa hồ như muốn nhìn thấu cô, nhìn thấu lòng của cô. Nhìn thử một chút, xem rốt cuộc trong đó có suy nghĩ gì!

Ánh mắt như thế không nên thuộc về Thiệu Hiên, quá sắc bén, quá xa lạ, làm cho cô cảm giác mình như không có cách nào tiếp tục đứng ở trước mặt của anh!

"Em đi lấy thuốc xử lý vết thương cho anh một chút..." Tĩnh Tri cúi đầu xoay người muốn đi, Mạnh Thiệu Hiên lại bỗng nhiên tiến lên một bước, tay nhuộm máu cầm cổ tay của cô, khẽ dùng lực. Cô cảm giác máu tươi dính ở trên da thịt của cô, toàn thân lộ ra một chút không thoải mái, liền nhíu chặt mày muốn rút tay ra...

Anh lại chậm rãi mở miệng, khóe môi nâng lên một nụ cười nhàn nhạt, nụ cười kia mang theo một chút tự giễu, cũng mang theo vẻ lưu manh và không sao cả

trước sau như một của anh: "Có phải anh ta có thể, nhưng tôi lại không thể đúng không?"

Trong nháy mắt, Tĩnh Tri như bị sét đánh, cô lập tức quay sang nhìn anh, lại thấy đáy mắt anh lướt qua tia giãy giụa thống khổ. Một chút tức giận vừa mới vọt lên của cô lập tức tiêu tan, lông mi dài rũ xuống, che khuất buồn bã nơi đáy mắt, cô dùng sức rút tay ra: "Em xử lý vết thương cho anh trước..."

"Phó Tĩnh Tri!"

Mạnh Thiệu Hiên bỗng nhiên mở miệng, anh vung tay lên, tách trà trên bàn trong nháy mắt rơi đầy đất, bể thành những mảnh nhỏ trên gạch men sáng bóng. Bước chân Tĩnh Tri lập tức dừng lại, cô có chút tức giận nhìn anh, thấy anh liều mạng như vậy, bỗng nhiên không nhịn được mở miệng: "Thiệu Hiên! Anh làm cái gì vậy? Phi Đồng vừa mới ngủ, anh không sợ dọa thằng bé sao!"

"Cô còn biết có Phi Đồng? Cô còn nhớ rõ chúng ta có con trai sao?" Mạnh Thiệu Hiên đè nén cúi đầu mở miệng, nói xong lại nở nụ cười. Anh vượt qua đống hỗn độn đầy đất, không thèm để ý những mảnh sứ kia sẽ cứa chân anh bị thương, anh chỉ nhìn mặt của cô, nhìn khuôn mặt phẫn nộ của cô, cảm giác một lòng tràn ngập tình yêu của anh, một lòng tràn ngập ôn nhu của anh, một lòng tràn ngập thương tiếc của anh, được anh cẩn thận từng li từng tí bày ra ở trước mặt của cô, nhưng cô ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn!

Tại sao cô lại giẫm lên anh như vậy chứ? Lựa chọn đi với anh, nhưng lại không muốn anh tới gần, là muốn làm cái gì? Vì con trai nên không thể không tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục ư? Anh không cần những thứ này! Anh muốn chính là bọn họ ân ái tâm đầu ý hợp như lúc trước! Mà không phải như bây giờ, ở cùng một nhà, lại phải chia phòng ngủ, ăn trên một cái bàn, lại giống như người xa lạ!

"Anh muốn nói cái gì?" Cô vô lực ngồi ở trên sô pha, trong lỗ tai thỉnh thoảng sẽ có tiếng vù vù, khó chịu nói không nên lời.

"Anh muốn nói cái gì?" Anh lặp lại lời nói của cô, như là đang tự hỏi mình, máy móc đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng ôm lấy cô, mặt của anh dán ở trên đầu gối của cô, da thịt sau khi tắm rửa lộ ra mát lạnh, khiến cô nhịn không được run lên một cái, tâm dần dần mềm nhũn. Những chuyện đã trôi qua trong năm tháng kia, đột nhiên hiện lên ở trước mặt cô.

Là anh mang cô thoát khỏi khốn cảnh vào lúc cô bất lực nhất, là anh cho cô nhiều thương yêu và ấm áp, là anh không chút do dự nói muốn cưới cô để mẹ cô an tâm, là anh ở California đau khổ đợi cô tròn ba năm. Nhưng cũng là anh, để cho cô mang theo đầy kỳ vọng đi tìm anh đoàn viên, nhưng lại ngã rơi từ thiên đường vào trong địa ngục, cũng là anh không nhận ra cô khi cô đứng ở trước mặt anh, cứ như vậy đi sát qua vai. Anh từng cho cô ấm áp và hi vọng vô biên vô hạn, nhưng cũng từng khiến cô nản lòng thoái chí, sống không bằng chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.