Cố Nhân Thán

Quyển 4 - Chương 27: Âm mưu cướp ngôi




Tiếng sáo vang lên du dương như vọng vào tâm linh vô vàn nhân loại

Cả tphcm cũng bị không khí lắng đọng này tác động, chỉ có duy nhất những tia sáng bình minh là vẫn còn đó

Nhân loại bình thường khác đã hoàn toàn lâm vào say mê...suy tư...cảm động...và..rung động

Tiếng sáo không quá lớn,...không quá vang dội...không quá hoa mỹ....không hề có nhạc đệm, không có ánh sáng, hoạt cảnh như trên sân khấu

Nhưng lại thấm sâu vào tận tâm linh con người, gợi lên lòng trắc ẩn và niềm thương cảm cho 1 tình yêu bất tử đó...

Không 1 chút nghi ngờ, vô vàn nhân loại đã than thở...họ...xúc động....họ mê say....và...họ nổi bão....và tên bài sáo trúc đó cũng ngầm được họ đặt cho cái tên

"Tình yêu bất tử"

Ở dưới tầng hầm....tiếng sáo qua đi, 2 nữ nhân Độc Cô Thanh Tuyền và Bạch Hân Nhiên đều khóc thành 1 con mèo mướp

Nước mắt đã bôi nhá nhem lên cả khuôn mặt phấn hồng, 2 má cũng xúc động ửng đỏ, cái mũi cũng đỏ đỏ

Hoàn toàn khác với mầu máu ở trên thân, sắc hồng trên da thịt này chính là trời sinh tuyệt mỹ như vậy...

Trái tim lấy lại được nhịp đập, 2 nàng vô cùng xúc động ngước mắt lên nhìn bóng lưng ẩn hiện trong ánh sáng sáng ban mai đầy ấm áp và thần thánh

Bóng lưng đó...kể từ bây giờ đã khắc vào con tim 2 nàng

Mặc dù bóng dáng và nét mặt hắn, nàng không thể nhìn thấy rõ....nhưng 1 loại liên hệ khó hiểu đã liên kết họ với nhau, khí tức và cảm giác ấm áp, tự nhiên trên thân hắn. Nàng nhớ rõ....vĩnh không thể quên

Hắn...tới đây

Hắn cứu nàng ra khỏi ô nhục và tử vong

Hắn mang đến cho nàng cảm giác ấm áp, bao dung cho con tim cô quạnh của nàng....trong môi trường mà cả đồng môn cũng muốn giết chết, muốn dâm ô nàng....chỉ có 1 mình hắn là khác với họ

Hắn...đã mang 1 bài sáo trúc vĩnh cửu đọng lại trong tâm hồn thiếu nữ của nàng, ...người con gái trong bài hát đó....thật là đáng quý, nhưng hắn đã làm gì mà để 1 người con gái tốt như vậy phải làm ra hi sinh lớn đến như vậy...

Hắn đã làm gì để nàng yêu hắn tới mức đó....không nhận được tình yêu nhưng vẫn cam nguyện hi sinh tất cả....hắn hấp dẫn đến mức như vậy hay sao

Mơ ước....mỗi 1 người con gái đều có những mơ mọng của mình,...và họ cũng mơ ước....dù làm 1 người con gái như trong bài hát đó sẽ rất khổ....nhưng 2 nàng vẫn mơ ước được như vậy

Lòng tò mò của người con gái liền nảy sinh với người thanh niên áo xanh đó và sức cuốn hút từ hắn cũng bắt đầu ấn nhập vào con tim thiếu nữ của 2 nàng

"Ư....đây...đại sư huynh....huynh mau làm gì đó đi" 1 vị tinh anh côn lôn bất lực nói

Vị tam ca mà họ lấy làm chỗ dựa cũng đang cố vịn lên mặt đất mà giữ vững thân thể không bị té xuống

Bài sáo mà Thiên thổi, đối với người khác thì mang quá nhiều cảm xúc....nhưng chỉ duy nhất có họ là không cảm nhận được.

Không hiểu có cái gì đang trấn áp...xung quanh phạm vi 500m bán kính quanh đây, đại đạo Thiên địa đều bị lắng đọng trầm tích không 1 chút vận động

Kéo theo đó, thần thông và pháp tắc trong cơ thể đám người này đều vô pháp vận chuyển, thậm chí...dưới loại cảm giác này, các đạo thần thông trong đan điền còn đang không ngừng run rẩy sợ hãi....sợ hãi đến mức muốn bạo động....muốn dứt ra khỏi cơ thể....phản kháng lại dấu ấn linh hồn chủ nhân....tựa như nó sợ hãi và gét bỏ chính cả chủ nhân mình

Càng như vậy, lực lượng trong cơ thể xao động càng mạnh, linh thần khống chế càng mất nhiều sức...cơ thể họ mất đi pháp lực, linh hồn lực cũng bị áp chế

Yếu ớt và sợ hãi...đó là 2 cảm giác duy nhất mà họ cảm nhận rõ nhất bây giờ

Nhân loại nào lại có thể....sức mạnh nào lại có thể....đại đạo nào lại có thể có được uy lực khủng bố đến như vậy

Ngay cả tam ca có được thần thông mạnh mẽ như vậy, thực lực mạnh mẽ như vậy mà cũng không có được lấy 1 chút lực phản kháng...

Tứ ca lấy "bát quái, âm dương" làm căn cơ cũng vô pháp

Ngũ ca lạnh lùng, tà đao như tử thần cũng lạnh run

Bát ca thành 1 con chuồn chuồn sắp chết

Cửu ca vô pháp huy động cây dù, tứ đại độc thú cũng ỉu xìu

Cảm giác từ 1 tuyệt đại Thiên tài trở thành 1 nhân loại sức không trói nổi gà....thật là khủng khiếp....khủng khiếp còn hơn cả việc chết đi

1 đời Thiên kiêu....1 tấm ngạo khí...1 thân lạnh lùng...1 dạ khinh thường vạn nhân như giun dế...

Bây giờ đây....không còn nữa

Khi nhìn thấy Độc Cô Thanh Tuyền và Bạch Hân Nhiên đang bình thản yên nhiên, kim quang phát tỏa, thực lực không giảm còn tăng.....họ sợ hãi đến không dám đối mặt

Thủy nguyệt chi chướng đã phủ lại dung nhan Bạch Hân Nhiên, tiên hoa phấn cũng đồng dạng che lại dung nhan Độc Cô Thanh Tuyền

Bây giờ, cô đã không dám để lộ ra dung nhan này nữa, mặc dù nó không đẹp lung linh được như bạch tỷ nhưng cũng thừa đủ gây nên họa sát thân cho cô rồi

Giang hồ hiểm ác, 1 lần kinh nghiệm này đã quá đủ cho tâm tư đơn thuần của cô tìm lấy được nhận thức đề phòng

Lực lượng từ thất tinh vẫn ẩn ẩn liên hệ với người thanh niên đó....nhưng 2 nàng sợ hãi không dám đối mặt với hắn.

Nàng biết, hắn là người việt....và cô chính là kẻ có tội với việt quốc

Cô mặc cảm...

Lúc này, 1 luồng gió kỳ lạ thổi tới...1 lần cuốn đi là không gian nơi đây liền nát bấy

Gió lạnh cũng đánh thức lại 2 cô từ vô vàn suy nghĩ ảo tưởng...bất chợt nhìn lại tấm áo toàn máu và đám người tam ca,....cảm giác ô nhục và oán hận liền trào lên

Mang theo khí thế ung dung mà lạnh lẽo, 2 nàng chậm rãi tiến bước tới gần họ...

"Nghiệt xúc....ngươi muốn làm gì....." tam ca làm ra thái độ hung dữ quát

"Tam ca....các ngươi thật độc ác....trước giờ tiểu muội chưa từng đắc tội ca...cũng không hề tranh giành vị trí gì với ca....nhưng mà ca lại đối xử vợi muội như vậy....ca thật độc ác hơn cả rắn rết"

"Hừ....nghiệt đồ ngươi còn dám nói câu đó....lúc đi, chưởng môn nhân đã từng nói, ta sẽ toàn quyền quản lý các huynh muội đồng môn hoàn thành nhiệm vụ....còn nghiệt đồ ngươi....2 đứa ngươi đã không xem ta ra gì....dám cãi lại môn quy....là 2 ngươi bất nhân, bất nghĩa"

"Nói thật là hay..." Bạch Hân Nhiên cười nhẹ nhưng trong lòng lại chua sót....nhân chi bất nghĩa...môn phái....giáo quy...kể từ bây giờ...nàng đã không còn nhà nữa...ngôi nhà đó...nàng không cần

Trước cặp mắt sợ hãi của mọi người và tam ca, nàng phẩy ra 2 tay, Tinh lực phóng ra...hàn nguyệt quang ảnh vung tới

Hơn 60 con người liền không ngừng cầu xin tha thứ, nhưng hàn khí lướt qua, đôi chân họ vẫn vững vàng kết thành băng khối

"Tam ca....nể tình đồng môn..."

"Hừ...nghiệt đồ...ngươi dám xâm phạm tới ta....ngươi dám..."

"Đúng vậy....thất muội, hội đồng trưởng lão sẽ không tha cho muội...khôn hồn thì mau thả bọn ta ra" tứ ca cũng dựng lên khí thế

"Thả..."....."thả....để rồi các huynh quay lại....lần này muội thoát được chết...vậy lần sau muội có thoát được ô nhục từ các huynh nữa không..."

"Hahahahaha....ngu xuẩn....chết...các ngươi nhất định phải chết....chỉ là nếu bây giờ các ngươi dám xâm phạm ta....đảm bảo...cùng trời cuối đất, ngươi cũng không không thoát được....còn nếu ta không chết....hừ....tự tay ta sẽ diệt sát ngươi dưới đao.....hahahaha" ngũ ca lạnh lẽo nói

Bạch Hân Nhiên khẽ liếc qua người ngũ ca bình thường không bao giờ nói với nàng 1 câu này...ánh mắt nàng chứa đầy tức giận

"Xẹt.." 1 vệt băng tinh lướt qua tay phải ngũ ca

Tiếng cười hung ác liền ngưng bặt...

"Ngươi..." 2 mắt hắn trợn lồi lên đầy sát khí lạnh băng

"Ngươi dám phế tay hắn....ngươi chết chắc....hahaahahah....ahhh" chưa nói xong thì cánh tay phải tứ ca cũng bị đống kết thành băng tinh, tiếng cười liền im bặt

"Ngươi....ngươi dám...ahh..."tam ca cũng không ngoại lệ. Kẻ này xưa nay hung hăng bá đạo giết người không gớm tay, Bạch Hân Nhiên 1 lần phế luôn cả 2 tay của hắn

Băng tinh của Bạch Hân Nhiên rất đặc biệt, nó hoàn toàn không giống với hàn khí bình thường. 1 khí băng tinh này lướt qua, trừ phi là có cực dương chân hỏa loại bỏ....nếu không sẽ không gì có thể cứu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.