Có Người Yêu Thầm Cố Pháp Y

Chương 29: 29: Chương 28




Tại trung tâm đội số năm lúc này là những nhân vật chủ chốt đang ngồi bàn bạc với nhau.

Đại hán râu xồm không chịu được cảm giác im lặng, hắn ta lên tiếng trước: “Ta biết ngay lão thất phu đấy không phải là thứ gì tốt đẹp mà, nhưng chúng ta cũng nên đưa ra giải pháp nếu không chỉ còn nước thua cuộc mà thôi!”

Một người nghe thấy vậy thì lên tiếng nói: “Nói hay thì ai cũng nói được, nhưng bây giờ thì chúng ta phải làm thế nào khi vẫn chưa có kế hoạch cụ thể?”

Vương Hạ Thiên nhìn về phía Nam Phong thì thấy hắn vẫn chưa lấy lại phong độ của mình, thế nên hắn lên tiếng nói: “Theo tại hạ nghĩ thì chúng ta vẫn nên tổ chức phản công chiếm lại khu vực phía đông.”

“Huynh đài, sao huynh lại có cách nghĩ như vậy?”

“Các hạ cứ thử nghĩ xem, một khi đối phương đã chiếm được tam khu thì họ sẽ tập hợp nhân thủ chuẩn bị tổ chức phản công chiếm tiếp tam khu còn lại để bức bách chúng ta mất đi ba đồng đội! Nếu như vậy thì khu vực nào sẽ là nơi ít được phòng bị nhất?” Hạ Thiên thong thả nói.

Một người trong số đó nghe thấy vậy thì “A!” lên một tiếng rồi nói: “Khu vực phía đông! Nơi đấy chính là khu vực đầu tiên chúng ta bị đánh chiếm, lại còn là khu vực của kẻ phản bội, thế nên bọn họ sẽ chểnh mảng hơn ở khu vực đó!”

Vương Hạ Thiên gật đầu coi như đồng ý với câu trả lời của người này, hắn nói tiếp: “Với lại mục tiêu của chúng ta không nhất thiết phải chiếm được khu vực đó mà chỉ là đánh lẻ làm cho đối phương tổn thất một, hai người rồi rút lui. Đến khi đó ít nhiều sẽ phá tan được hoàn cảnh nguy hiểm lúc này, dù sao thì nhân số lúc đó sẽ không còn chênh lệch quá nhiều nữa!”

“Hảo a! Tốt! Cứ làm như vậy đi!” Đại hán râu xồm vỗ một cái đét xuống đùi như thể hưởng ứng theo kế sách của Hạ Thiên.

Nam Phong nghe Hạ Thiên nói vậy thì cũng cảm thấy đúng, nhưng bên trong hắn vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn, bởi vì người thanh niên tà mị kia không hề đơn giản chút nào.

Thế nhưng, trong hoàn cảnh lúc này thì hắn vẫn chưa thể nghĩ ra được kế sách nào phù hợp hơn được nữa, thế nên cũng đành gật đầu cho qua.



Do đã đồng ý với người thanh niên tà mị, thế nên lúc này Nam Phong sẽ không thể tham gia cùng mà chỉ có thể đợi ở đại bản doanh.

Thời gian trôi đi càng lâu thì sự lo lắng của Nam Phong lại càng tăng.

Cuối cùng, hắn cũng nhìn thấy mọi người quay trở lại, thế nhưng mọi thứ lại khác xa so với tưởng tượng của hắn.

Mọi người đều mang theo một chút vết thương nhất định, khuôn mặt thì ủ rũ, chán chường.

Đặc biệt, phía sau còn có hai người đang đỡ lấy nhau, dường như một trong số đó đã bị thương đến độ mất đi sức chiến đấu.

Nam Phong ngạc nhiên hỏi: “Thế nào rồi? Tại sao mọi người lại có tình trạng như thế này?”

Đại hán râu xồm cúi đầu ủ rũ không nói gì, Hạ Thiên nhìn thấy vậy thì gượng nói: “Chúng ta đã bị bẫy rập. Không ngờ kế sách của chúng ta đã bị đối phương đoán ra được, thế nên bị phục kích ngược. Chúng ta một người nữa bị loại và một người bị trọng thương mất đi khả năng chiến đấu.”

Vương Hạ Thiên thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Haizz! Với tình hình hiện nay thì không hề khả quan chút nào! Đối phương còn đầy đủ nhân thủ còn chúng ta thì đã bị tổn thất đến năm người và một người bị thương nặng coi như là sáu! Tám với mười năm người của đối phương thì không còn đường thắng nữa rồi!”

Nghe Hạ Thiên nói vậy thì sắc mặt của Nam Phong bỗng tối sầm lại.

Chẳng lẽ, hắn lại thua ở cửa ải này hay sao? Thế nhưng, tình hình của đội lại không hề khả quan chút nào!

Nam Phong nắm chặt tay của mình lại như thể chuẩn bị đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, hắn nói: “Mọi người vào trong nhà đi, ta có một kế sách muốn nói cho mọi người biết! Nếu đúng như suy đoán thì người chiến thắng sẽ là chúng ta, còn không cũng chỉ có thể theo ý trời mà thôi!”

Đại hán râu xồm nhìn thấy Nam Phong quả quyết như vậy thì gật đầu nói: “Được! Tôi tin ở cậu, mong rằng cậu sẽ mang lại kinh hỷ cho chúng ta như lúc trước!”

***

Tại đại bản doanh của đội số ba.

“Hửm! Bọn chúng đã rút lui hết về đại bản doanh rồi sao?” Phong Đỉnh Thiên nhìn người trước mặt nở nụ cười tà dị nói.

“Vâng thiếu chủ! Bọn chúng đã rút lui hết về đại bản doanh rồi!”

“Ừm! Vậy cũng đã đến lúc chúng ta tổng tiến công rồi!” Phong Đỉnh Thiên nhếch môi nói, chiến thắng đang ở rất gần trong lòng bàn tay của hắn.

Người đang quì dưới đất gọi Phong Đỉnh Thiên là “thiếu chủ” thấy thế bất ngờ hỏi: “Nhưng thiếu chủ! Nếu chúng ta cứ như thế chiếm đánh có phải là quá lỗ mãng hay không? Chẳng may bọn chúng còn có bẫy rập gì khác thì sao?”

“Haha! Ngươi không cần phải quá lo lắng, sẽ chẳng còn bẫy rập gì nữa đâu! Hành động rút binh mấu chốt là để bảo toàn nhân số đợi cuộc quyết chiến cuối cùng với chúng ta. Thay vì bọn chúng bị tiêu diệt lần lượt thì sẽ tập hợp lại với nhau thành một thể thống nhất!”

Phong Đỉnh Thiên dừng một chút rồi nói tiếp: “Người không để ý sao, bên chúng đang có người bị thương đấy! Nếu ba chốt trạm còn lại bị mất mặc dù sẽ bị loại ra ba thành viên, thế nhưng chẳng phải bọn chúng sẽ có quyền chủ động hơn về những người sẽ bị loại bỏ ra khỏi cuộc chơi hay sao?”

Người đang quì nghe thấy vậy thì giật mình nói: “Đúng vậy! Bọn chúng có thể dùng tên bị thương như là một vật tế!”

Thanh niên tà mị hiếm khi gật đầu, xong hắn nói tiếp: “Ngươi cũng không phải là quá ngu dốt! Chỉ là không biết hai người còn lại trở thành thành vật hiến tế sẽ là ai đây, ta thật mỏi mắt mong chờ!”

Nói xong, Phong Đỉnh Thiên hướng ánh mắt ra ngoài nói to: “Ba quân tập hợp, bây giờ chúng ta sẽ đi công thành!”

“Còn ngươi A Minh! Ta sẽ để ngươi ở lại phòng trường hợp bất chắc. Đừng khiến cho ta phải thất vọng!”

“Vâng, thưa thiếu chủ!”



Đại bản doanh của đội số năm lúc này đang bị bao vây chật kín người, cụ thể là mười lăm võ giả, trong đó có cả lão nhân râu trắng và Phong Đỉnh Thiên.

Phong Đỉnh Thiên nhìn về tòa thành phía trước nói to: “Vũ huynh đệ, Phong huynh đến rồi chẳng lẽ lại không muốn ra đón tiếp!”

Từ bên trong đi ra một người không ai khác chính là Nam Phong, hắn cười nói: “Ha ha! Quý nhân đến chơi chẳng lẽ lại không tiếp đón cẩn thận!”

Nhìn thấy dáng vẻ thong dong không có điểm nào lo lắng của Nam Phong khiến cho Phong Đỉnh Thiên nhíu mày, hắn nói: “Dường như Vũ huynh đệ cũng không hề cảm thấy sợ hãi gì thì phải? Dù sao thì nhân số của Phong huynh đây cũng không hề ít. Chưa nói đến tất cả đều hai đánh một, nhưng một số người chủ chốt thì hai đánh một cũng được!”

“Ha ha! Phong huynh nghĩ thế nào lại thành lo sợ đây, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh mà! Thắng nhiều quá đôi khi thua một chút thay đổi khẩu vị cũng được!” Nam Phong thong thả đáp lại.

Nghe thấy câu trả lời của Nam Phong khiến cho khóe miệng của Phong Đỉnh Thiên có chút co giật, trong lòng thì cảm thấy Nam Phong thật đúng là cực phẩm, lời như vậy mà cũng dám nói ra ngoài.

“Haha! Vũ huynh đệ thật là có tấm lòng to lớn, không quản thắng thua. Vi huynh cũng không muốn nói nhiều nữa, chẳng phải huynh đệ đây nên giao ra ba người hay sao?”

Sở dĩ, Phong Đỉnh Thiên nói như vậy là muốn gây ra lục đục nội bộ trong nhóm của Nam Phong.

Những ai vào được vòng này mà không phải là cao thủ trong cao thủ cơ chứ, đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, có ai lại muốn mình sẽ là người bị mang ra như cừu non thế mạng đâu, ai cũng có khí phách của riêng mình và đều không muốn bị đưa ra ngoài như một kẻ vô dụng.

“Không vội!” Nam Phong vỗ tay một tiếng, từ bên trong ba người từ từ đi ra ngoài.

Người đi ra đầu tiên không ai khác chính là võ giả bị thương không còn sức chiến đấu. Người thứ hai lại chính là cô nàng có nhan sắc bình thường.

Người thứ ba lại càng đặc biệt hơn nữa khiến cho cả khán đài và Phong Đỉnh Thiên đều giật mình, đó lại chính là Vương Hạ Thiên.

Ai ở đây mà còn không biết hắn và Nam Phong là huynh đệ thân thiết thì đúng là đi đầu xuống đất. Chính vì thế mà khi Vương Hạ Thiên đi ra khiến cho mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Phong Đỉnh Thiên nhìn Nam Phong giật mình nói: “Thật không ngờ Vũ huynh đây lại là một con người chịu từ bỏ.”

Vương Hạ Thiên nghe thấy vậy thì chắp tay lại trả lời: “Tài không bằng người thì nhận mệnh!”

Mọi người nghe thấy hắn nói như vậy thì vô cùng cảm thán. Loại người biết mình biết ta đều sẽ trở thành kiêu hùng một phương.

Ánh mắt của Phong Đỉnh Thiên khi nhìn Vương Hạ Thiên lại càng thêm một phần thưởng thức.

Hắn không ngờ lời nói này lại có thể phát ra từ một kẻ tâm cao khí ngạo như thế.

Phong Đỉnh Thiên vỗ tay một cái rồi nói: “Hảo cho một câu “tài không bằng người thì nhận mệnh”, đúng là một người biết thời thế biến chuyển!”

Nói vậy nhưng hắn cũng tự đặt mình vào hoàn cảnh của Vương Hạ Thiên, thật sự thì trong hoàn cảnh đó hắn cũng thể không nói ra được như vậy.

Thế nên, khi nghe thấy những gì mà Vương Hạ Thiên nói thì Phong Đỉnh Thiên lại càng thưởng thức chàng trai trước mắt này.

Cô gái dung mạo bình thường nghe thấy vậy thì bĩu môi khinh bỉ, may mà chưa thốt ra một câu “Vô sỷ”.

Nếu không phải tham gia vào kế hoạch lần này của Nam Phong, thì nàng cũng thật sự tin vào lời nói của Vương Hạ Thiên.

Nhưng nói đi nói lại, thiên chi kiều nữ như nàng từ trước đến giờ chưa từng chịu thua ai bao giờ, không ngờ hôm nay lại trở thành vật hi sinh, khiến cho nàng nhìn Nam Phong lại càng không vừa mắt.

Nếu không phải Nam Phong nói rằng “Người già, trẻ nhỏ, bệnh binh, thiếu nữ là dễ lừa gạt nhất” thì nàng đã làm loạn nơi này lên rồi.

“Ha ha! Được rồi! Chẳng phải chúng ta cũng nên bắt đầu đi thôi!” Phong Đỉnh Thiên thản nhiên nhìn Nam Phong nói.

“Không vội, không vội! Ta cũng có chuyện muốn hỏi vi huynh đây, không biết vi huynh có đáp ứng?” Nam Phong làm dáng vẻ bình tĩnh nói với Phong Đỉnh Thiên.

“Ồ! Vũ huynh đệ có chuyện gì muốn nói với vi huynh hay sao?” Phong Đỉnh Thiên hỏi lại một câu rồi làm động tác cứ nói với Nam Phong.

Trong lòng hắn lúc này tỏ ra thản nhiên nhìn Nam Phong với dáng vẻ của kẻ thua cuộc không đáng lo.

“Cũng không có gì chỉ là tiểu đệ cảm thấy nghi vấn một điều. Không biết làm sao nhưng ta lại có cảm giác vi huynh biết ta đúng không? Chúng ta đã gặp nhau lần nào hay chưa?”

Phong Đỉnh Thiên lắc đầu với Nam Phong nhưng sau đó lại gật đầu.

Thấy vậy, Nam Phong lại càng tỏ ra tò mò hơn hỏi: “Xin hãy nói rõ hơn?”

“Đúng thật thì đây là lần đầu tiên vi huynh gặp Vũ huynh đệ, thế nhưng cũng không phải là lần đầu nghe thấy tên của ngươi!”

“Ồ! Vậy là…?”

Câu nói lấp lửng của Nam Phong như muốn Phong Đỉnh Thiên điền tiếp vào vế sau, nhưng hắn chỉ lắc đầu nói: “Đợi đến khi kết thúc trận đấu này đi đã!”

Một lần nữa Phong Đỉnh Thiên nhìn Nam Phong nói: “Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta cũng nên bắt đầu đi thôi!”

Nam Phong cười nói: “Thật ra tiểu đệ vẫn còn có một câu muốn nói.”

“Xin mời!”

“Ta chỉ hỏi nếu bây giờ vi huynh thua cuộc thì phải làm thế nào đây?”

“Ha ha! Huynh đệ nói đùa sao mà có thể như…”

Chưa nói hết câu thì Phong Đỉnh Thiên giật thót người một cái, hắn hét to một tiếng: “Không xong rồi! Tất cả tiến lên hết cho ta!”

Phong Đỉnh Thiên vừa mới nói xong thì một giọng nói từ trên hư không vang vọng xuống: “Người chiến thắng đội số năm!”

Phong Đỉnh Thiên sững sờ, thật không thể tin vào tai của mình nữa. Hắn vẫn đứng thừ người ra một chỗ lẩm bẩm “Sao lại thế? Sao lại thế?” liên hồi.

Sau đó, hắn quay sang chỗ của Nam Phong cười khổ nói: “Không ngờ vi huynh đây cũng bị ngươi lừa! Không biết Vũ huynh đệ có thể giải thích cho ta được không?”

“Đơn giản thôi! Phong huynh nghĩ có ai tiến công ba lần cũng một chỗ bao giờ hay không?”

Nghe thấy vậy Phong Đỉnh Thiên cười khổ nói: “Hảo! Kế hay! Thật không ngờ có người lại tiến đánh một chỗ đến ba lần. Vũ huynh đệ đúng là một đại quân sư từ trước đến nay, vi huynh bái phục!”

“Thế nhưng, tại sao lại là Vương Hạ Thiên?”

Nam Phong nghe thấy vậy thì cười một tiếng đầy thâm thúy rồi nói: “Người già, trẻ nhỏ, bệnh binh, thiếu nữ là dễ lừa gạt nhất, thế nhưng vẫn còn có một loại người nữa, đó chính là người thân.”

“Ha ha! Hảo cho câu người thân. Đúng là chỉ có vô tình mới chính là đẳng cấp cao nhất, không bị sự vụ ràng buộc!” Phong Đỉnh Thiên vừa nói vừa nở một nụ cười tà dị, ngay lúc này trông hắn thật giống như nửa chính nửa tà, càn quét phong vân.

“Phong huynh nói sai rồi! Nếu vô tình như một con thuyền thì dù nó chắc chắn đến đâu rồi cũng sẽ phải dừng lại trước biển cả bao la. Nhưng hữu tình thì như một giọt nước, tích càng nhiều thì càng giống như một biển cả, mặc cho ta bơi lội vẫy vùng!” Nam Phong nhìn phong thái của Phong Đỉnh Thiên thở dài nói.

Thật sự thì hắn cũng không muốn phá vỡ tâm cảnh của người ta, thế nhưng nếu như tâm cảnh này không đi đúng hướng thì quả thật là một hậu quả sai lầm.

Dù sao thì Nam Phong cũng cảm thấy bái phục trước sự thông minh của Phong Đỉnh Thiên.

Hắn không muốn chỉ vì một phút sai lầm mà một người có thể mặc sức phong vân trên đại lục lại bị đắm chìm trong vô vọng.

Nghe thấy lời nói của Nam Phong khiến cho Phong Đỉnh Thiên hồi tỉnh trở lại. Hắn chắp tay với Nam Phong và nói: “Cảm ơn huynh đệ đã đề tỉnh ta.”

Nam Phong cũng chắp tay lại nói: “Không dám! Đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta mà thôi, mỗi người đều nên có tâm cảnh của riêng mình!”

Phong Đỉnh Thiên cũng không nói gì nữa mà chỉ mỉm cười nhìn Nam Phong, xong hắn định quay người bỏ đi thì Nam Phong vội vàng gọi lại: “Vậy còn câu hỏi của ta thì sao?”

“Ta được sự nhờ vả của người khác “chăm sóc” vị huynh đệ đây một chút! Còn người đó là ai thì chắc Vũ huynh đệ cũng phần nào đoán ra được rồi!”

“Cảm ơn!” Lời vừa nói ra nhưng trong đầu của Nam Phong lúc này lại đang chửi rống tên sư phụ bất lương kia, đã không giúp gì hắn thì thôi lại còn cho người đi phá đám hắn.

“À! Mà ta cũng muốn gặp Vũ huynh trong trận so tài sắp tới vào ba năm sau! Khi đó thì mọi thiếu niên thiên tài đều sẽ đổ dồn về nơi đấy, mong rằng lúc đó sẽ có cơ hội được tái kiến!”

“Chắc chắn rồi!”

Nhìn thấy dường như Phong Đỉnh Thiên có ý định dời đi thì lão nhân râu bạc cố ý gọi lại: “Thế còn tiểu nhân thì sao? Chuyện người đã hứa…”

Phong Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng không nói gì và quay người bỏ đi.

Nhìn thấy những ánh mắt giết người của những thành viên trong đội số năm và sự miệt thị của đội số ba, thì lão nhân tóc bạc chỉ còn nước co giò chạy, nếu chậm chân hơn một chút có khi hắn lại bị đám người này phân thây xé xác.

“Đội chiến thắng của chúng ta ngày hôm nay chính là đội số năm! Xin chúc mừng!” Tiếng nói lại một lần nữa vang vọng khắp hội trường.

Hội trường bỗng dưng vỡ òa như ong vỡ tổ, mọi người đều đồng thanh hô to: “Quân sư thiên tài! Quân sư thiên tài!” khiến cho Nam Phong da mặt mỏng cũng phải ngượng ngùng vì xấu hổ.

Vương Hạ Thiên, Lâm Tư Nguyệt, Mộ Dung Tuyết và cô nàng nhan sắc bình thường cảm thấy vô cùng buồn nôn với vẻ mặt của hắn lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.