Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 28: Ngoại truyện 4




Mùa đông vừa đi thì hay ra xuân đến, những cành đào hoa mai nở rộ khắp mọi miền đất nước, chim én bay về làm tổ, gió xuân hơi se lạnh càng làm không khí thêm tươi vui hơn. Hôm nay lại là ba mươi, đêm giao thừa rộn ràng tiếng cười, một chốc nữa thôi khi kim đồng hồ chỉ điểm số mười hai, khi những tiếng đếm ngược dần đến không. Pháo hoa sẽ phát sáng trên bầu trời, những vì sao tinh tú cũng phải e lệ.

Buổi biểu diễn ca nhạc hôm nay của Dương Thiên Hải kết thúc khá sớm, hắn còn phải dự một buổi dạ tiệc đón năm mới, nhưng lại chẳng muốn dẫn Liễu Bảo Trân theo. Vì sao? Vì Trân sẽ làm hắn bẽ mặt trước mọi người bởi cái dáng vẻ quê mùa đó, chưa nói đến những ánh mắt khác thường nơi đám đàn ông khát tình ấy.

Vừa đúng lúc Trân Trân chạy vào bảo:

- Thiên Hải ơi là Thiên Hải. Tối nay có bắn pháo bông đó, anh dẫn em theo với?.

Thiên Hải chỉnh lại cổ áo, soi mình trong gương, tạo kiểu và vuốt thẳng mái tóc, hắn chậm rãi trả lời:

- Không thể dẫn em theo được, nhưng tối nay anh sẽ về ngủ.

Bảo Trân vẫn cứ bám lấy:

- Không được, năm nào cũng ở nhà, em chán chết rồi.

Hải dứt khoát:

- Không là không.

Sau đó hắn dứt khoát bỏ đi không thèm đoái hoài đến cô, Liễu Bảo Trân buồn tủi, cô im bật không nói cũng chẳng cười, tâm tình không tốt nên đợi khi tiếng xe hắn từ từ lắng động vào màn đêm, cô ngã lên giường nhắm mắt.

Chắc có lẽ hắn chỉ đi dự tiệc thôi, trước giờ Dương Thiên Hải có đôi phần lạnh nhạt với cô thật, không thường xuyên cùng cô ra ngoài, nói đúng hơn là cực kỳ hiếm và bất đắc dĩ lắm mới chịu đưa cô đi. Nhưng hắn chưa bao giờ dính vào những vụ scandal như cặp kê với người mẫu, diễn viên,... nào đó. Thôi thì đó là con đường hắn chọn, sự nghiệp của hắn khó khăn đi lên không thể một ngày hai đều vì cô đánh đổ, coi pháo bông trên tivi cũng đẹp mà!.

Dù là dặn lòng thế thôi, Liễu Bảo Trân rất ganh tỵ với những đôi bạn trẻ yêu nhau kia, họ nắm tay nhau và phút giây tạm biệt năm cũ đón năm mới, họ trao nhau những nụ hôn ngọt ngào. Trân Trân đặt tay nơi tim, Thiên Hải chưa từng nói hắn yêu cô, nếu không nhờ người ta biết quan hệ của hắn và cô từ nhỏ, chắc có lẽ giờ đây cô chỉ là một người vô hình đứng sau lưng hắn.

Hữu danh vô thực.

- Chán quá đi! Chán chết mất thôi!.

Cô nằm trên giường không ngừng quằn quại, đập tay xuống nệm, ném gói, cắn mềm nói chung là có cái gì xung quanh thấy chướng mắt, cô liền phá hủy. Bỗng âm thanh vang vọng càng ngày càng đến gần:

- Liễu Bảo Trân.

Đó chính là giọng nói của Lý Chử Thiên, sớm không đến muộn không đến, tại sao lại đến đúng lúc Trân Trân cần được xả nổi giận chứ. Cô vặn tay phát lên những tiếng răng rắc, mở cửa phòng nắm cổ áo cậu lôi vào:

- Chử Thiên, hắn bỏ tôi đi chơi một mình rồi.

Tưởng rằng cô sẽ đánh cậu nhưng nào ngờ...

Liễu Bảo Trân như con rắn nước uốn lượn trong lòng Lý Chử Thiên, đôi mắt cô long lanh ánh lên từng viên ngọc nhỏ lặng lẽ rơi dài.

Lý Chử Thiên đau lòng đưa tay lau sạch nước mắt cho cô, cậu ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:

- Đừng khóc nữa, anh đưa em đi coi bắn pháo hoa được không? Chúng ta đến dự tiệc của Tư Tố luôn.

- Tư Tố?.

- Ừ, Tư Tố, hôm nay chị ấy tổ chức tiệc tại dinh thự riêng, mới về nước hôm qua. Không phải hai người chơi thân lắm sao?.

Bảo Trân cắn môi, đôi mắt cô đượm buồn, đôi mi nặng trĩu và thở dài thườn thượt, trái tim cô như nặng thêm ngàn cân, có ai đó gắn quả tạ ngàn tấn vào tim cô thế? Trân Trân không thở nổi, nhớ đến Tư Tố, người bạn mà cô tin tưởng nhất, người bạn thân duy nhất của cô. Và... Cũng là người đẩy cô vào ngõ cụt.

Cả người Trân lạnh toát, nước mắt cứ tuôn làm Chử Thiên quýnh quáng vỗ vào lưng cô, cậu không biết đã có chuyện gì, tại sao khi nhắc đến Tư Tố cô lại khóc như thế?:

- Dương Thiên Hải cũng có dự tiệc.

Lời cậu vừa dứt cũng đồng thời im bặt, cậu mở to mắt khó hiểu nhìn cô, còn Trân tức giận trừng cậu. Không phải là cậu vừa nói Thiên Hải đến dự tiệc ở nhà Tư Tố? Không thể được.

Mặc nhanh bộ cái váy ngắn cùng chiếc áo thun hở vai để sẵn trên ghế, cô kéo tay cậu phóng nhanh ra xe, vì mệt quá nên hai mắt trợn ngược lên, thở dốc một lúc mới nói được:

- Chạy đến đó nhanh lên.

Lý Chử Thiên lái chiếc porsche với vận tốc tối đa, còn Bảo Trân cắn lấy ngón tay cái, cô không quan tâm khuôn mặt đang đau rát thế nào bởi gió, không bận lòng khi tóc bị cuốn ra sau đến rối tung. Cái bóng ma Tư Tố ấy cô muốn gỡ bỏ ngay ngày hôm nay, dứt khoát khiến cô ta biến mất mãi mãi.

Năm năm trước.

Liễu Bảo Trân và Tư Tố học cùng trường cấp ba và cũng là bạn thân từ năm lớp tám, Tư Tố khi ấy rất xinh đẹp, nổi tiếng là hoa khôi của trường, chàng trai nào gặp cũng gục đổ dưới chân. Nhưng chỉ có Dương Thiên Hải thì không tỏ ra thuần phục, đến năm lớp mười một Tư Tố mới biết mối quan hệ của Bảo Trân với Hải.

Tư Tố buồn bã kể sự tình rằng cô rất thích Thiên Hải nhưng không ngờ lại...

Còn hắn cũng nói với Bảo Trân rằng, từ lâu hắn đã luôn thích Tư Tố nhưng chưa có cơ hội nói, khi ấy Liễu Bảo Trân khá tức giận nên tác hợp cho hai người họ đến với nhau, một mình định đi du học. Nào ngờ cái ngày cô đi ra sân bay lại bị một đám người bắt cóc và kẻ chủ mưu lại là Tư Tố, cô ta bảo nếu để Trân sống, cũng có ngày Trân quay về bên Thiên Hải bởi hai người họ từ nhỏ đã được sắp đặt sẵn rồi.

- Từ trước đến giờ tôi luôn xem cô là bạn, cái gì tôi cũng nhường cô hết, đến cả người chồng tương lai, người mà tôi thương cũng nhường lại cho cô. Tôi chưa đủ tốt với cô sao? Hay tôi quá tốt với cô nên cô được nước làm tới.

Liễu Bảo Trân quần áo rách tả tơi lui dần về sau cho đến khi tấm lưng trần đau rát đụng đến vách tường lạnh lẽo khô cứng, nước mắt cô tuôn như mưa. Ấm ức, oán hận, buồn cười thay khi người bạn tâm giao trở mặt chỉ vì một tên con trai, cô tức đến tâm can đau thắt, khuôn mặt cô vì khóc mà đỏ ửng lên, các đốt tay tê cứng đến độ máu không lưu thông nổi.

- Nhường cho tôi? Dương Thiên Hải vốn dĩ là của tôi, anh ấy chưa từng yêu cô, chẳng qua hai người lớn lên cùng nhau. Mẹ anh ấy thương cô như vậy, cũng có ngày cô mượn bà ấy ra khống chế Hải bắt lấy cô thôi.

Tư Tố khoanh tay trước ngực, cô ta hất cằm về phía Liễu Bảo Trân yếu ớt sắp ngất đi, dáng vẻ hống hách, chanh chua, độc ác đó làm trái tim Trân trở nên biến dị, lạnh lẽo. Bảo Trân nắm lấy lòng bàn tay thật chặt, móng tay đâm sâu đến phát đau, cô bảo:

- Nếu như các người muốn toàn mạng thì nên tránh xa tôi ra.

Thế nhưng bọn họ lại ngửa cổ cười khinh miệt cô, chúng vẫn giữ nụ cười dâm tà ấy tiến đến gần Bảo Trân, càng gần hơn nữa cho đến khi họ đụng đến vai cô thì.

Bốp Cháp Bốp Bốp Bốp Chát

Những đòn tay mạnh mẽ vươn lên, mỗi cú đánh đều nhắm vào chỗ hiểm độc mà ra chiêu. Đến khi Tư Tố định thần lại thì tất cả bọn tay sai đã đổ rạp dưới đất ngất đi, cô không biết bọn chúng còn sống không, có người co giật, có kẻ máu bê bết.

Kinh hãi thật sự làm Tư Tố thoát chạy ra ngoài, chơi với nhau bao năm qua mà Tư Tố không hề biết Liễu Bảo Trân lợi hại đến như vậy.

Ngày hôm đó Liễu Bảo Trân quyết định không đi nữa, cô dùng tiền và sự uy hiểm tống cổ Tư Tố ra nước ngoài. Dương Thiên Hải cả một thời gian dài đau buồn, sa sút đến tiều tụy. Hắn vì người con gái đó, liệu có đáng không? Trân Trân không kể cho hắn nghe về việc Tư Tố sai người cưỡng bức cô, Trân âm thầm, lặng lẽ bên cạnh hắn giúp hắn hồi phục như trước.

Nhớ đến đây cô lại bật cười, lần đầu tiên cùng hắn ân ái chính là năm lớp mười, một lần duy nhất đó và đến tận bây giờ. Dương Thiên Hải vẫn chưa hề làm chuyện ấy với cô, hắn không muốn hay đúng hơn hắn đang đợi Tư Tố trở về.

Nếu là đợi thì hắn sắp hoàn thành được tâm nguyện rồi. Tư Tố xinh đẹp, hòa nhã, ngây thơ thuần khiết của hắn trở về rồi đấy, bông hoa dại kia có lẽ bây giờ đã hóa thành đóa mẫu đơn giữa bạt ngàn loài hoa mà hất cằm kiêu ngạo rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.