Cô Nàng Xinh Đẹp Của Môn Chủ

Chương 76: Phòng cháy phòng trộm phòng Noãn Noãn






Bởi vì thú nhân có sự đối chọi tự nhiên với mao liêu, nên tất cả những cuộc tìm kiếm mỏ phỉ thúy trước đây đều do thú nhân và á thú nhân phối hợp, mỏ phỉ thúy cỡ lớn các thú nhân chỉ cần bước vào một khu vực nhất định sẽ cảm thấy được, sau đó sẽ cần á thú nhân hiểu biết sâu về mao liêu tới dò xét cụ thể. Cũng bởi vậy, người trên Bác Nhã đại lục mới không tìm thấy nơi thứ hai sinh ra phỉ thúy —- phỉ thúy mất đi năng lượng tiến hóa cũng sẽ mất đi u tháp mà thú nhân không thể đến gần.

Á Thành tất nhiên cũng từng phái người tìm mỏ phỉ thúy, một năm trước khi từ bút ký của Oliver Chrollo biết được tình hình thực tế, liền phái đi vài đội khảo sát. Mặc dù một năm nay không có tin tốt gì truyền về, nhưng chuyên gia địa chất được phái đi lại thường xuyên truyền thông tin về, trên tay mỗi người bọn họ đều có một phần bản đồ, tập hợp những nơi đội khảo sát các đời trước từng đi qua, cho rằng đó là chỗ có điều kiện hình thành phỉ thúy. Bạch Tử Thạch đặt mục tiêu chính ở những điểm có ký hiệu đánh dấu trên bản đồ này.

Trong bản bút ký Oliver đưa riêng cho thành chủ không nói rõ về năng lực của Bạch Tử Thạch, chỉ nói nếu như muốn tìm mỏ phỉ thúy, có thể để Bạch Tử Thạch thử một chút. Về chuyện này, Vincent quyết định lấy Bạch Tử Thạch làm chủ, chỉ đâu bay đó. Hiện tại chỗ hai người đang ở chính là góc đông bắc dãy núi Cao Giai Tư. Nơi này từng có một lần núi lửa phun trào.

Không để Vincent biến thành hình người, hai người hạ xuống từ giữa không trung, tìm chỗ nấp phun nước đuổi côn trùng lên người và mang theo túi có tính chất đặc biệt dính mùi của mãnh thú. Rồi lại leo lên lưng Vincent, Bạch Tử Thạch vỗ vỗ cổ hắn: “Vincent, tùy tiện chạy xung quanh đây đi, chậm một chút là được.”

Con ngươi kim sắc lóe lên một tia khó hiểu, con vật khổng lồ màu đen quay đầu liếc nhìn người yêu, mặc dù không biết vì sao Bạch làm vậy, nhưng cũng không hỏi gì, gật đầu, Vincent chạy chầm chậm. Đối với tín nhiệm của người yêu, trong lòng Bạch Tử Thạch vừa cảm thấy ấm áp lại vừa có chút áy náy. Một năm qua, vì thường xuyên làm việc ở phủ thành chủ, nên cậu biết được rất nhiều chuyện về Vincent từ chỗ a ba, a cha và cả Chrollo, nhưng lai lịch của bản thân cậu thủy chung vẫn giữ bí mật với Vincent. Cả năng lực của bản thân nữa. . .

Áp gò má lên lớp lông mềm mại của Vincent, Bạch Tử Thạch nhắm hai mắt trong lòng rất do dự, về chuyện cậu có thể cảm ứng được phỉ thúy, rốt cuộc có nên nói cho Vincent biết không? Không nói —- năng lực này với cậu mà nói là một bí mật nặng nề, thỉnh thoảng Bạch Tử Thạch cũng muốn liều lĩnh nói ra, như vậy tối thiểu cũng có một người chia sẻ, hơn nữa khi ngươi yêu một người, thì tất nhiên sẽ muốn bộc lộ hết tâm tình, vô thức muốn giao cho hắn lòng tin và sự thẳng thắn nhất. Nói ra —- Bạch Tử Thạch lắc đầu, cậu sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng mình trong lòng Vincent, tại sao Vincent lại thích cậu? Không phải cậu chưa từng hỏi qua, Vincent nói đó là nhất kiến chung tình, nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, lần đầu tiên gặp mặt có thể hắn đối với cậu có một chút thiện cảm một chút thích, nhưng tuyệt đối không đạt đến mức yêu, làm cho Vincent chân chính yêu cậu có lẽ là quá trình sống chung sau này, tính cách không tệ của bản thân cậu cùng với năng lực biểu hiện ở phương diện đổ thạch. Nếu như để hắn biết thành tích huy hoàng mà người yêu mình dành được không phải hoàn toàn dựa vào tài năng thực chất của bản thân, mà vì có bàn tay vàng, thế thì hắn sẽ nghĩ thế nào đây?

Nhắm mắt lại, ánh mắt Bạch Tử Thạch bỗng chốc ảm đạm, hay là thôi vậy. Chuyện này và lai lịch của mình đến lúc lâm chung thì mang vào trong mộ luôn đi.

Gió lướt qua gò má, có chút lành lạnh man mát, Bạch Tử Thạch quăng mấy thứ đa sầu đa cảm khỏi đầu, cẩn thận cảm nhận hoàn cảnh chung quanh, nếu như phụ cận có mỏ phỉ thúy, thì nhiều phỉ thúy tập trung như vậy lực cảm ứng sinh ra chắc sẽ không yếu. Bạch Tử Thạch nhớ tới lúc cậu bước chân vào khu mỏ cảm giác như chìm trong biển sao vậy chỉ toàn ấm áp thuộc về phỉ thúy.

Tốc độ của Vincent không tính là nhanh, nhưng một buổi sáng khu vực phụ cận đã bị bọn họ chạy qua hết gần nửa, Bạch Tử Thạch cũng không cảm ứng thấy mỏ phỉ thúy tồn tại. Đến gần buổi trưa, Vincent tìm thấy một chỗ trũng có thể lấy làm nơi nghỉ ngơi, lấy ra thức ăn và nước uống chuẩn bị từ buổi sáng, cùng Bạch Tử Thạch ăn một bữa trưa không mỹ vị cho lắm.

Bọn họ dự định tìm kiếm hết khu vực này trong hai ngày, đương nhiên buổi tối hai người vẫn phải về Cao Giai Tư nghỉ ngơi, mang theo một á thú nhân không có sức chiến đấu gì như cậu, thì buổi tối Vincent sẽ phải gác đêm ban ngày tìm mỏ phỉ thúy, không chỉ nguy hiểm mà còn mệt hơn. Dù sao lấy tốc độ của Vincent toàn lực bay đến Cao Giai Tư cũng không đến một giờ hành trình.

Mang theo Bạch Tử Thạch chạy cả ngày, Vincent cũng không thấy mệt lắm, ngược lại Bạch Tử Thạch thời thời khắc khắc căng thẳng thần kinh, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, ngâm toàn thân vào nước ấm, Bạch Tử Thạch híp mắt hưởng thụ cong lên một nụ cười thoải mái. Vincent nhòm qua cửa kính mờ, thấy rõ rành rành cảnh Bạch Tử Thạch thoát y phục, mắt hắn không khỏi ám trầm xuống, xoay đầu đi không dám nhìn nữa. Kỳ thực thú nhân vừa mới ăn mặn xong không chịu nổi nhất là chuyện vô tâm câu dẫn thế này của người yêu, này rất dễ làm bọn họ mất lý trí thú tính đại phát.

Tắm rửa xong Bạch Tử Thạch toàn thân ấm áp, tẩy đi một thân bẩn thỉu cùng mỏi mệt, lười biếng nằm ở trên giường, mặc dù rất mệt, cũng rất muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được. Vincent nhìn người yêu nhíu mày, nghĩ nghĩ nháy mắt biến thành thú hình, bò lên giường, thân thể khổng lồ gần như che kín giường, Bạch Tử Thạch nằm bên cạnh hắn, chớp chớp mắt, đưa tay: “Đuôi.”

Cái đuôi xù lông mềm mại đưa qua, Bạch Tử Thạch kéo cái đuôi dài dài của hắn qua đắp lên người, cọ cọ chóp đuôi, nhắm mắt lại, rất nhanh tiếng hít thở đều đều đã truyền ra, cậu ngủ thiếp đi. Dã thú khổng lồ cúi đầu, dung nhan ngủ bình yên của Bạch Tử Thạch lọt vào trong mắt, trông rất an tĩnh hiền hòa, một loại cảm giác yên ả mà hạnh phúc dâng lên cuồn cuộn không ngừng từ nội tâm, ánh mắt kim sắc của Vincent trở nên nhu hòa, cũng vùi đầu xuống, ngủ theo.

Hai ngày sau, bọn họ rời khỏi dãy núi Cao Giai Tư, không thu hoạch được gì. Hai người không hề nản lòng, nhiều người tìm lâu như vậy còn không tìm thấy, hai người bọn họ sao có thể nhanh như thế đã tìm thấy vị trí được.

Trạm thứ hai là dãy núi Kim Cửu dựa lưng vào dãy Cao Giai Tư, đây là một dãy núi tương đối lớn, có lẽ nó nằm trên vành đai địa chấn, nên toàn bộ dãy núi Kim Cửu đều bị đánh dấu trọng điểm. Lần này cần thời gian dài hơn một chút, Bạch Tử Thạch và Vincent thương lượng một lúc, liền hạ xuống một thôn trấn gần dãy núi Kim Cửu nhất trấn Tỉnh Trạch Khẩu. Tỉnh Trạch Khẩu tuy chỉ là một thôn trấn, nhưng bởi vì trong dãy núi Kim Cửu có rất nhiều dược liệu quý hiếm, tài nguyên khoáng sản đắt giá và Thủy quả Quỷ Quỷ quả đặc sắc, lâu ngày từ một trạm tiếp tế Tỉnh Trạch Khẩu đã biến thành một thành trấn nhỏ phồn hoa.

Sau khi hạ xuống, Bạch Tử Thạch bị Vincent kéo đi thẳng một mạch vừa thưởng thức cảnh sắc của tiểu trấn, vừa tìm quán trọ. Đây là một trấn nhỏ rất cổ xưa, dọc đường Bạch Tử Thạch nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà xây dựng trên cây, nhìn quen kiến trúc cục mịch ở thế giới thú nhân, chợt nhìn thấy loại nhà gỗ nhỏ nhắn này, Bạch Tử Thạch cảm thấy chúng thật tinh xảo và mỹ lệ.

“Đó là nơi ở Tỉnh Trạch Khẩu xây cho ấu tể á thú nhân, mỗi đứa bé đều có một cái, cho nên trông tinh xảo và xinh xắn.” Vincent thấy ánh mắt Bạch Tử Thạch tập trung vào những ngôi nhà nhỏ trên cây, nhẹ giọng giải thích, “Đồ bên trong là do bọn nhỏ tự mình bố trí. Chúng sẽ mời những người bạn mình thích nhất đến nhà cây chơi. Rồi mỗi khi đến thời điểm mỗi năm, Tỉnh Trạch Khẩu sẽ tổ chức một hoạt động, chọn ra mấy căn nhà cây trang trí đẹp nhất, làm phần thưởng cho bọn trẻ.”

“Thật tuyệt a.” Bạch Tử Thạch thấy một đứa bé chui ra từ căn nhà cây, hai má tròn mũm mĩm dễ thương muốn chết, không khỏi cảm thán nói. Những người ở đây đã bắt đầu coi trọng phát triển tính độc lập và cá tính riêng của bọn trẻ.

Vincent nhìn theo tầm mắt của cậu, cũng nhìn thấy cái tiểu ấu tể thậm thà thậm thụt như đang trốn gì đó, nhớ tới lời bác sĩ nói, con ngươi không khỏi ảm đạm đi. Bạch. . . hình như rất thích trẻ con? Lời này cũng không sai, cậu quả thật rất thích trẻ nhỏ, bất quá, nó cũng giới hạn trong thích nhìn thôi. Bởi vì mỗi đứa trẻ không chỉ là một tiểu thiên sứ, mà đồng thời cũng là một tiểu ác ma. Thường thì, bạn sẽ cảm thấy thời gian chúng đáng giận so với thời gian chúng đáng yêu cũng không chênh lệch mấy.

Bọn họ tìm thấy một quán trọ không tồi, lúc vào ở, chủ quán trọ gọi họ lại, cho bọn họ một tờ tương tự với tờ rơi, cười thân thiện nói: “Buổi tối thôn trấn sẽ tổ chức một đại hội, nếu có hứng thú có thể tham gia. Đây chính là tập tục của Tỉnh Trạch Khẩu chúng ta, rất thú vị.”

Bạch Tử Thạch đưa tay nhận lấy, cười nói cảm ơn, hai người thu xếp xong hành lý, gọi một phần cơm canh, sau khi ăn xong, thời gian cũng chưa muộn lắm. Bạch Tử Thạch lấy ra tờ rơi mà chủ quán đưa: “Ngô. . . hội thi đấu Tỉnh Trạch. . . trông dường như rất thú vị.”

Càng xem Bạch Tử Thạch càng thích thú, cái hội thi đấu Tỉnh Trạch này là tổ hợp các loại so tài, muôn hình muôn dạng, có vài cái so tài rất quái lạ, trong đó có cái là so xem ai làm cơm khó ăn nhất, còn cả so vóc dáng, so sắc đẹp.

“Bạch muốn đi hả?” Vincent chú ý tới nét mặt Bạch Tử Thạch, bất giác hỏi.

Bạch Tử Thạch mỉm cười gật đầu: “Hình như có rất nhiều trận thi đấu thú vị.”

Vincent xoa xoa tóc cậu, nhận lấy tờ rơi xem thử: “Sân đấu không xa đây lắm, đi thôi.”

Bạch Tử Thạch đi trên con đường rộng lớn, thỉnh thoảng có người đi ngang qua bọn họ sẽ quay đầu lại nhìn họ, loại ánh mắt này hai người đã quen rồi, cũng không để ý. Bạch Tử Thạch có thể nghe thấy những thanh âm khoan khoái của người đi đường, đa số bọn họ đều thảo luận xem cuộc thi đấu nào sẽ lý thú ra sao, xảy ra tình huống thú vị gì, làm cậu cũng có chút nôn nóng.

Tùy ý quan sát cảnh sắc Tỉnh Trạch Khẩu, bỗng nhiên khóe mắt thoáng lướt qua một thân ảnh quen thuộc, Bạch Tử Thạch đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía vừa nãy, nhưng không thấy gì, cậu nhíu mày, vẫn cảm thấy mình tuyệt đối không nhìn lầm. Ngẩng đầu nhìn về phía Vincent, không dám chắc nói: “Vừa nãy hình như ta thấy Sousa.”

Vincent thầm thả lỏng khóe miệng — hóa ra không nhìn thấy Mustafa Fonsrand a, bất quá, Sousa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.